Theo lý thuyết thì căn cứ Tự Do cách nơi đó rất xa, chỉ cần phòng bị thật tốt thì hoàn toàn có thể không bao giờ chạm tới đám thây ma đó. Nhưng mà… lòng tham của Sở Du Ninh đã vẽ cả cái thành phố đó vào trong bản đồ của mình. Vì sao Sở Du Ninh luôn rất thông minh lại làm như vậy? Tất nhiên là vì vật tư ở nơi đó, trung tâm thành phố cấp 2… cái gì cần có thì đều sẽ có. Nói không đỏ mắt thì khẳng định không có khả năng đó, nhưng khi đám người Cố Đông thu phục chiếm lại toàn bộ thủ đô chính là liên thủ với các thế lực khắp nơi, cho dù thành công đi nữa bọn họ cũng đã phải gánh chịu những hậu quả tổn thất vô cùng nghiêm trọng, mà khi đó vẫn còn đang là thời kỳ đầu của mạt thế, thây ma vẫn còn chưa tiến hóa.
Mà Sở Du Ninh lại tham lam muốn một mình nuốt hết cái thành phố cấp 2 này? Là điều gì đã khiến cô không biết trời cao đất dày như thế này?
Sở Du Ninh nhìn về phía Diệp Thần: “Chỉ hai người chúng ta đi?” Đúng vậy… người giúp cô có thể kiêu ngạo như vậy không phải ai khác chính là Diệp Thần.
Bây giờ Sở Du Ninh đã là cấp 5, với dị năng nhạy cảm như vậy của cô thế mà đến bây giờ vẫn không thể sờ được cấp bậc của Diệp Thần… Cho nên, Sở Du Ninh có lý do tin rằng Diệp Thần có thể giúp đỡ mình.
Cô không cần hiệu quả ngay lập tức, chỉ cần từng chút như tằm ăn tơ, mười năm, hai mươi năm, sớm muộn gì họ cũng có thể ăn sạch cái nơi này!
Sở Du Ninh đã yêu cầu thì tất nhiên Diệp Thần đồng ý, Sở Du Ninh biến thành thây ma, Diệp Thần mang theo cô rồi thuấn di tới thẳng trung tâm thành phố.
Dù đã biết thây ma nơi này sẽ là nhiều vô số kể nhưng khi tới nơi thì Sở Du Ninh mới biết được, sức tưởng tượng của mình vẫn còn quá ít rồi.
Diệp Thần dẫn Sở Du Ninh đi trên con đường rộng lớn, trải qua thời gian ba năm nơi này vẫn có thể nhìn ra sự phồn hoa của trước kia.
Có thể là do dân cư trong thành phố quá nhiều, những người may mắn sống sót đã phải rời đi khẩn cấp cho nên lúc đi đã cầm theo rất ít vật tư. Và thêm là nơi này có quá nhiều thây ma, đến cả chiến đội có thực lực mạnh mẽ lúc đi tìm vật tư cũng sẽ cố gắng cách xa nơi này. Cho nên vật tư ở thành phố này gần như vẫn giữ nguyên bộ dáng ở trước mạt thế.
Diệp Thần có không gian, Sở Du Ninh muốn vận chuyển vật tư là chuyện quá đơn giản, nhưng cái cô muốn không chỉ là như thế.
“Anh có cách nào có thể thanh tẩy thây ma ở nơi này không?” Sở Du Ninh chờ mong nhìn Diệp Thần. Diệp Thần suy nghĩ một lúc sau đó mới gật đầu: “Có thể.”
Sở Du Ninh vừa nghe suýt chút cô đã cười thành tiếng, cô biết, cô biết Diệp Thần sẽ không làm cô thất vọng! Theo như tiêu chuẩn của Diệp Thần thì có lẽ anh ta chính là vua thây ma, xử lý đám thây ma này dễ như trở bàn tay, dù gặp phải thây ma có cấp bậc như anh thì vẫn có thể trở về tìm Tưởng Thanh Vũ.
Tóm lại… thành thị này Sở Du Ninh định rồi!
Sở Du Ninh cười tủm tỉm đi tới ôm lấy Diệp Thần: “Nếu đã tới nơi rồi vậy thì chúng ta lên cao rồi từ từ thanh tẩy!”
Diệp Thần gật đầu, duỗi tay ôm lấy Sở Du Ninh, thân hình anh chợt lóe lên, sau đó thì hai người đã xuất hiện ở trên đỉnh của tòa nhà cao nhất trong trung tâm thành phố.
Diệp Thần dịu dàng ôm lấy Sở Du Ninh, duỗi tay bưng kín lỗ tai của cô, thoáng ấp ủ trong một lúc sau đó mới hướng ra không trung gào lên một tiếng: “Gào!”
Tiếng thây ma gào rống kéo dài không dứt làm Sở Du Ninh đầu váng mắt hoa, đây là muốn triệu hồi thây ma tiêu diệt chính thây ma sao? Diệp Thần có thể khống chế được bao nhiêu thây ma vậy? Sở Du Ninh vội vàng nhìn xuống, định
ghi lại số lượng để sau này chuẩn bị cho lần thanh tẩy tiếp theo. Nhưng mà cô lại khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm..