Mục lục
Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá trình tước dị năng rất đau đớn nhưng mà Ngụy Tử Hân cố gắng nhịn, Sở Du Ninh vẫn luôn đứng ở bên cạnh đau lòng mặt mũi trắng bệch, nhưng cũng chính vì thế mà Ngụy Tử Hân mới nhắm hai mắt lại, cô ấy không dám nhìn Sở Du Ninh, sợ mình sẽ dao động.

Sau khi tước xong dị năng của Ngụy Tử Hân thì cô ấy yêu cầu chuyển qua người của Ngụy Tử Vi trước, nếu không cô ấy sẽ không chịu nhận lấy dị năng khống chế dị thú. Không có cách nào, tiến sĩ K đành phải chuyển dị năng cho Ngụy Tử Vi trước, việc cấy ghép cũng đau đớn không kém, rất rõ ràng Ngụy Tử Vi không có sức chịu đựng như của Ngụy Tử Hân cho nên không bao lâu sau đã ngất xỉu.

Sau khi cấy ghép cho Ngụy Tử Vi xong, Sở Du Ninh vội vàng giục tiến sĩ K cấy ghép vào người Ngụy Tử Hân, nhưng mà Ngụy Tử Hân đột nhiên không phối hợp với quá trình cấy ghép.

Sắc mặt Sở Du Ninh thay đổi: “Chị làm gì thế!” Cô hoảng sợ kêu lên.

Tiến sĩ K lạnh lùng nhìn Ngụy Tử Hân: “Một khi đã bắt đầu cấy ghép thì không thể dừng lại, nếu không sẽ thất bại, mà kết quả của thất bại chính là cái chết!”

Nghe thấy lời của tiến sĩ K Sở Du Ninh càng thêm luống cuống, cô bắt lấy tay Ngụy Tử Hân: “Chị điên rồi!” Ngụy Tử Hân lại nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cô ấy cũng mở mắt ra nhìn về phía Sở Du Ninh: “Xin lỗi…” Ngụy Tử Hân khẽ thở dài: “Chị quá mệt mỏi, không muốn cố gắng tiếp nữa…”

“Nói bậy!” Sở Du Ninh hét lớn, trong mắt hoảng loạn, tất cả những điều này xảy ra quá đột nhiên, đầu óc cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, căn bản là không thể nghĩ nổi vì sao Ngụy Tử Hân lại như vậy, vì sao đột nhiên lại nói như vậy. Ngụy Tử Hân lại cười, cô ấy cố gắng vươn tay muốn sờ mặt của Sở Du Ninh, nhưng mà không đủ sức duỗi được đến giữa không trung liền rớt xuống. Sở Du Ninh vội vàng ngồi xổm xuống bắt lấy tay cô ấy ấn lên mặt mình.

“Hân tỷ…” Sở Du Ninh đỏ mắt: “Chị đừng như vậy, sau này em nuôi chị, chị không cần vất vả nữa có được không?” Nói rồi vội vàng vẫy tay với tiến sĩ K.

Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh như vậy mắt cũng đỏ lên, sao cô lại không muốn cố gắng cơ chứ, cô chỉ là sợ, sợ mình không khống chế được tình cảm của mình, cuối cùng sẽ bị Sở Du Ninh phát hiện.

Với tính cách của Sở Du Ninh nếu như đã biết tất cả, thì cho dù bản thân có thích phụ nữ hay không cũng sẽ ép buộc mình phải chấp nhận cô đúng không? Nhưng cô muốn không phải là như vậy… cô chỉ muốn Ninh Ninh có thể tự do tự tại mà sống.

Ngụy Tử Hân đau khổ nhắm hai mắt lại: “Chị, rất tiếc…”

Tiến sĩ định lợi dụng sự chú ý của Ngụy Tử Hân dành cho Sở Du Ninh mà tiếp tục tiến hành phẫu thuật nhưng Ngụy Tử Hân lại chống cự, động tác lần này quá mạnh dẫn tới bị nội thương nghiêm trọng, phun một ngụm máu ra.

Sở Du Ninh sứng sờ, cô đã nhìn ra được Ngụy Tử Hân thật sự một lòng muốn chết: “Đừng… Đừng mà!” Sở Du Ninh khóc thất thanh, bất lực nắm tay Ngụy Tử Hân: “Hân tỷ cầu xin chị, đừng bỏ lại Ninh Ninh có được không, đừng mà…”

Tất nhiên Ngụy Tử Hân không muốn Sở Du Ninh khóc, nhưng… Đau dài không bằng đau ngắn, cô ấy không muốn làm quan hệ giữa hai người trở thành bộ dạng cô ấy ghét nhất. Lúc mấy còn còn đang giằng co, Ngụy Tử Vi đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng: “A!”

Mấy người theo bản năng quay đầu lại nhìn lại, một bóng đen kỳ quái vây quanh Ngụy Tử Vi, bóng đen này làm Ngụy Tử Vi đau đơn cuộn tròn cơ thể.

Sở Du Ninh hơi khựng lại, sau đó mắt sáng rực lên, cô nắm tay Ngụy Tử Hân: “Chỉ cần chị đồng ý phối hợp với phẫu thuật thì em sẽ đi cứu cô ta!”

Ngụy Tử Hân hơi sững sờ nhưng rồi cười khổ lắc lắc đầu: “Nếu như chị chết rồi thì cô ấy cũng chẳng sống được bao lâu, chết sớm hay muộn cũng như nhau thôi!”

Sở Du Ninh vừa nghe, cảm thấy sụp đổ gào to: “Vì sao chị bỏ cuộc như vậy được, chị như vậy không làm người mẹ đã nuôi chị lớn lên thất vọng sao?”

Ngụy Tử Hân lại chỉ mím môi không nói gì.

Sở Du Ninh hung hăng nghiến răng: “Chị bỏ được nhưng em thì không!” Dứt lời, cô đột nhiên chạy thẳng về phía bóng đen kia, làm Ngụy Tử Hân sợ tới mức suýt chút nữa đã bật ngồi dậy.

Bóng đen kia cũng không nghĩ tới Sở Du Ninh sẽ lao đến như vậy, bỗng nhiên kích động quấn lấy tay cô.

“A! Hân tỷ, cứu em!” Sở Du Ninh hoảng sợ gào to, nhưng bóng đen kia lại nhanh chóng cắn nuốt cô.

Tiến sĩ K vừa định đi lên cứu cô thì lại bị một ánh mắt của Sở Du Ninh ngăn lại, tiến sĩ K dừng lại bước chân. Nhìn ra được, Sở Du Ninh không sợ hãi, có lẽ cô biết cái bóng đen kia là gì…

Đúng lúc này bóng đen buông Ngụy Tử Vi ra, cuốn lấy Sở Du Ninh biến mất tại chỗ.

“Khốn khiếp!” Ngụy Tử Hân nắm tay tiến sĩ K: “Cấy ghép cho tôi, Mau!”

Sở Du Ninh hiểu Ngụy Tử Hân, cô ấy không phải là một người thật sự tàn nhẫn nếu như một lợi thế không đủ vậy thì hai cái, cô không tin lúc này Ngụy Tử Hân sẽ không đồng ý.

Lúc Sở Du Ninh bị bóng đen bắt đi rất bình tĩnh, bởi vì cô biết, bóng đen này rất có khả năng chính là Cố Nam đã biến mất lúc trước. Trùng hợp, cô cũng đang tìm hắn đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK