Theo lý thuyết thì căn cứ phía Nam tốt hơn một chút, dễ phát triển. Nhưng căn cứ phía Bắc lại là căn cứ vùng duyên hải đầu tiên của Hoa Hạ, ý nghĩa chiến lược rất lớn, trách nhiệm lại còn càng lớn hơn, Cố Đông và Tưởng Thanh Vũ nhìn nhau nửa ngày cuối cùng Tưởng Thanh Vũ trầm giọng nói: “Tôi đi phía Bắc.”
Cố Đông hơi ngạc nhiên, anh vốn định sống chết cũng không buông tha, nhất định phải tóm được căn cứ ở phía Nam, bởi vì trước đây anh đã chuẩn bị rất nhiều cho căn cứ ở phía Nam. Nhưng nghĩ là một chuyện, Tưởng Thanh Vũ tự mình nói ra lại là chuyện khác.
Cố Đông không ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng hiểu được Tưởng Thanh Vũ đã gạt lợi ích cá nhân sang một bên, lấy đại cục làm trọng, người đàn ông này… thật đúng là khiến người ta bội phục.
Nếu Tưởng Thanh Vũ người ta đã dứt khoát như vậy, Cố Đông cũng không thể làm chuyện gì kỳ cục: “Cần hỗ trợ cái gì thì anh cứ việc nói ra, sau này ba căn cứ của chúng ta hỗ trợ canh giữ, cùng nhau đối chiến với hải thú.”
Tưởng Thanh Vũ cười gật đầu: “Tất nhiên.”
Vì để có thể nhanh chóng thâu tóm căn cứ phía Nam cho nên Cố Đông không thể không đi, nhưng mà… không biết Cố Nam đã chạy đi đâu cho nên làm anh có chút lo lắng cho Sở Du Ninh. “Nếu không… hay là đợi sắp xếp xong chuyện ở đây thì em đi với anh?”
Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe lên, muốn công lược thì tất nhiên phải rèn sắt khi còn nóng, nhưng mà… cô có chuyện quan trọng hơn phải làm. Lúc Sở Du Ninh đang suy nghĩ tìm từ như thế nào để từ chối Cố Đông thì tiến sĩ K lạnh nhạt mở miệng: “Trước tiên cấy ghép dị năng khống chế dị thú đã, dù sao để lâu dễ có biến.”
Cố Đông khẽ mím môi, cuối cùng đành gật đầu, tất cả mọi người cũng không có tính nhi nữ tình trường, Cố Đông sắp xếp người bảo vệ an toàn cho Sở Du Ninh thật tốt rồi mới rời đi.
“Đừng lo lắng, anh sẽ về sớm thôi.” Lúc gần đi Cố Đông nói một câu như vậy.
Cố Đông đi rồi Sở Du Ninh tìm một bản đồ xung quanh căn cứ Tự Do, bản đồ tất nhiên là ở trước mạt thế, nhưng Sở Du Ninh đã đánh dấu tất cả vị trí các căn cứ của Hoa Hạ.
Tuy rằng cô nắm rõ các căn cứ lớn của Hoa Hạ ở trong lòng bàn tay, nhưng việc đưa nó lên bản đồ vẫn trực quan hơn một ít. Cuối cùng, Sở Du Ninh vẽ mấy cái vòng tròn ở căn cứ Tự Do, vòng lớn vòng nhỏ, một vòng xung quanh, tổng cộng cô vẽ năm cái.
Sở Du Ninh vừa vẽ vòng tròn vừa hỏi tiến sĩ K: “Thời gian cấy ghép cần bao lâu?”
“Cái này phụ thuộc vào hiệu quả của cuộc phẫu thuật.” K đưa Sở Du Ninh tới phòng mà Ngô Viên Viên đang nằm: “Nếu như cô phối hợp thì sáng mai là được rồi.”
Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, nhanh như vậy? Nhưng vấn đề là… nơi này cũng không có thiết bị phẫu thuật.
Sau đó Sở Du Ninh mới biết được sau khi trải qua một lần phẫu thuật của Ngụy Tử Hân, tiến sĩ K đã thành thục tới mức chỉ dựa vào dị năng hệ kim là đã có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật rồi.
Sau khi cả hai người vào phòng Sở Du Ninh ngạc nhiên, Ngô Viên Viên đã tỉnh rồi nhưng tay chân không hiểu sao không thể động đậy, chỉ có thể trừng đôi mắt sợ hãi nhìn hai người.
Tiến sĩ K bảo Sở Du Ninh lên giường nằm, mà Ngô Viên Viên lại nằm ở trên đất ở bên cạnh, chênh lệch đãi ngộ của hai người thật đúng là không cần bàn luận. Sở Du Ninh cũng không đạo đức giả, mọi người đều chẳng phải người tốt, cần gì phải làm mấy hành động giả mù sa mưa, tinh thần nhân đạo đạo đức giả.
Khi Sở Du Ninh chờ đợi cuộc phẫu thuật bắt đầu thì Ngô Viên Viên thế mà lại có thể mở lời: “Đừng mà, cầu xin hai người đừng đối xử với tôi như vậy!” Giọng nói của cô ta vô cùng quyến rũ, chẳng giống như là lời cầu xin ở trong hoàn cảnh sinh tử, mà giống như âm thanh khi bị làm ở trên giường.
Sở Du Ninh nhướng mày, đây… lại bắt đầu à?
Sở Du Ninh rất hiểu việc phụ nữ lợi dụng vốn có của bản thân để bàn điều kiện với đàn ông, bởi vì… cô chính là người phụ nữ như vậy, nhưng mà… Ngô Viên Viên dám ở trước mặt cô mà quyến rũ người đàn ông cô đã thông đồng… người phụ nữ này không nhìn rõ dung mạo của cô à?