Điều này rất cần thiết, bởi vì công lược một người đàn ông bất cẩn vẫn tốt hơn là một người đàn ông luôn đề phòng.
“Giết cô?” Cổ Nam lạnh lùng cưới, trong mất hiện lên một tia lạnh lùng: “Vậy thì không thú vị.” Đứt lời, hắn tiện tay bẻ một nhánh cây ở ven đường, sau đó nhánh cây đó cũng ngày càng dài ra rồi quấn chặt lấy Sở Da Ninh, khi nhành cây đó trói chặt thì cơ thể Sở Du Ninh càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng bàn tay.
Sở Du Ninh kinh ngạc: “Vì sao cậu lại có thể khống chế được dị năng của tôi?” Cổ Nam lạnh lùng cười: “Dị năng biển hình cấp 6 dùng rất tốt!”
“Nhưng mà dị năng của Nguy Từ Hân chỉ có cấp 4!” Về mặt Sở Du Ninh không dám tin nói. Sở Du Ninh giả vờ đã thật sự làm Cổ Nam thả lỏng cảnh giác: “Trước đây, tôi đã từng cắn nuốt một dị năng giả hệ băng cấp 6… Chính là người mà tiến sĩ K chuẩn bị, là sản phẩm thất bại để làm biểu đồ dị năng cho cô nghiên cứu!”
Sau đó hắn lại cắn nuốt dị năng biến hình của Ngụy Tử Hân, dị năng biến hình liền có được trình độ cấp 6? Rốt cuộc Cổ Nam đã có được cái dị năng gì mà ngưu bức đến như vậy? Căn nuốt sao…
Cổ Nam nắm lấy Sở Du Ninh trong lòng bàn tay: “Dị năng của tôi có thể cắn nuốt vạn vật trên thế gian!”
Thật ra thì Cố Nam cũng không quá thông minh, loại chuyện này có thể nói với người khác à? Lại còn là kẻ địch nữa… Thôi, dù sao trên đời này cũng có muôn người muôn vẻ, cũng không có khả năng tất cả đều có chỉ số thông mình như của Lục Dĩ Minh.
Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe lên, dị năng cắn nuốt vạn vật trên thế gian sao? Có phải trước đây Cổ Nam đã cắn nuốt thiết bị thí nghiệm nào đó, sau đó biến thành chúng nó cho nên mới tránh được tầm mắt của Cổ Đông và tiến sĩ K, sau đó lúc tiến sĩ K xây dựng phòng phẫu thuật ở chợ đen đã mang theo hắn cho nên hắn đã có cơ hội để chạy trốn?
Từ khi hắn biến mất vẫn luôn ngủ đông cho đến tận bây giờ, Cổ Nam cũng đã có sự trưởng thành, nếu không thì đã không thể chạy trốn thành công. Sở dĩ nói cho cô biết tất cả có lẽ cho rằng cô cũng chỉ là đồ chơi của tiến sĩ K và Cố Đông, cho nên mới không cần quá để ý.
Hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là muốn phát t.iết. Dù sao… Cổ Nam vẫn còn trẻ, trước mạt thế cũng chỉ là học sinh năm hai trung học, nếu như mạt thể không tới có lẽ bây giờ mới chỉ vào đại học. Bây giờ hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù là vội vàng hay là căm hận thì hắn vẫn cần một chỗ để trút giận.
Nếu đã như vậy… thì đây là một bước đột phá của Sở Du Ninh!
Cổ Nam biến thành một con chim yến đuôi nhọn, là con chim có tốc độ nhanh nhất trên thế giới. Hắn ngậm Sở Du Ninh rồi bay vút lên trời, tốc độ nhanh tới mức khiến cả người Sử Du Ninh căng chặt, cô sẽ không bị ngã chết đâu đúng không?
Cổ Nam vẫn luôn phi về hướng Bắc, Sở Du Ninh nghi ngờ hắn muốn về Đông Bắc quê của Phạm Tuyết, nhưng sau vài ngày hắn lại bay về phía Đông. Sở Du Ninh hơi im lặng, có lẽ là theo bản năng hẳn đã xem nơi đó thành nhà của mình, nhưng Phạm Tuyết đã chết, lại còn là bị hắn hại chết, hắn đã không còn tư cách trở về đó.
Điều này có vẻ rất đáng thương nhưng nếu như Cố Nam đáng thương vậy thì ai sẽ tới cảm thấy đảng thương cho Cố Đông lương thiện, mẹ Cố đáng thương thê thảm trước mạt thế đây.
Có thể là do nghĩ tới Phạm Tuyết cho nên áp suất không khí xung quanh Cố Nam cực thấp, cho tới một lần nghỉ ngơi, Cố Nam chỉ vào hướng Đông nói: “Bên đó có một nhà tù, sau mạt thế đã lập thành một căn cứ.” Dứt lời hắn quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, đột nhiên cười lạnh: “Nghe nói bọn họ rất thích phụ nữ và trẻ nhỏ, vừa có thể chơi, vừa có thể ăn lúc đói bụng!”
Nghe hắn nói như vậy Sở Du Ninh cũng nhớ tới căn cứ này, đây là một căn cứ điển hình mà cô cảm thấy cần phải tiêu diệt, trước đây cũng đã đánh dấu trọng điểm ở trong tài liệu, Cổ Nam nói như vậy… là định ném cô tới đó sao?
Sở Du Ninh biết Cổ Nam muốn hù dọa cô, nhưng ngược lại cô lại bắt lấy Cố Nam, vẻ mặt lo lắng nói: “Vậy cậu nhất định phải cẩn thận!”