Sở Du Ninh pha nước tắm rồi vùi mình vào dòng nước ấm ấp, đầu óc cô vẫn có chút hỗn loạn. Nói là nơi này đã tồn tại trước khi mạt thế buông xuống thì Sở Du Ninh tuyệt đối không tin. Nhưng… mạt thế còn chưa được ba năm…
Sở Du Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận được độ rung của bồn tắm mát xa, đầu óc hỗn loạn dần dần bình tĩnh trở lại, cô nhớ lại lời Ngụy Tử Hân nói, sự kiện thanh tẩy thủ đô kia. Sở Du Ninh suy đoán người đàn ông của Ngụy Tử Hân chính là một trong những thế lực đó, sau khi thủ đô được thanh tẩy thì người đàn ông đó có được quyền thành lập chợ đen.
Đúng vậy, sòng bạc cái gì, đấu trường cái gì, chẳng qua chỉ là phát sinh của chợ đen mà thôi. Nếu đã là chợ đen, vậy thì khẳng định không phải chỉ là mấy cái cửa hàng ngầm đơn giản mà cô nhìn thấy như vậy.
Ngụy Tử Hân dùng thời gian không đến ba năm, từ một người có dị năng biến hình bị người đùa bỡn bò lên được cái vị trí quản lý chợ đen này… Tất nhiên năng lực của cô ta là không thể nghi ngờ, nhưng tất cả ngọn nguồn có lẽ là còn ở trên người đàn ông kia…
Như vậy câu hỏi ở đây là, trước đây Sở Du Ninh chỉ cho rằng Ngụy Tử Hân là má mì của hộp đêm này, cô ta muốn bồi dưỡng Sở Du Ninh trở thành má mì tiếp theo. Nhưng… tới bây giờ rồi mà nếu cô vẫn còn nghĩ như vậy thì không bằng đâm đầu chết đi cho xong. Thật ra cái vai trò má mì có thể kế thừa cũng tốt, nhưng người quản lý chợ đen dễ kế
thừa lắm sao, kể cả Ngụy Tử Hân có cái ý tưởng này đi chăng nữa thì người đàn ông phía sau cô ta sẽ đồng ý sao?
Sở Du Ninh dùng nước trong rửa mặt. Đừng lo lắng… không cần lo lắng… Sở Du Ninh hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc kích động. Muốn một miếng ăn hết cái bánh lớn thì chắc chắn là không thể, nhưng… cô có thể ăn từng chút một…
Sau khi bình tĩnh lại Sở Du Ninh lau khô cơ thể hoàn mỹ ngủ một giấc. Sau đó cô bị tỉnh lại vì đói, ở dưới đất không có ánh sáng mặt trời nên Sở Du Ninh chỉ có thể dùng đồng hồ đeo tay để xem thời gian, 7 giờ… cô khẽ nhíu mày, đã qua thời gian ăn cơm rồi.
Nghĩ nghĩ một chút Sở Du Ninh định đi xem Ngụy Tử Hân làm sao vậy, đi đến trước cửa phòng cô ta phát hiện cửa phòng cô ta không có khóa, sau đó cô liền nghe được những âm thanh kịch liệt “bạch bạch bạch”, xen lẫn còn có tiếng rên rỉ khó nén của Ngụy Tử Hân.
Chẳng lẽ là người đàn ông của cô ta tới? Sở Du Ninh hơi dừng lại, mím môi suy nghĩ một lát rồi xoay người rời đi. Theo lý thuyết người đàn ông kia mạnh như vậy, trực tiếp câu dẫn hắn chính là biện pháp tốt nhất, nhưng Sở Du Ninh tự nói với bản thân mình, sống dưới mí mắt người không thể ngu xuẩn như vậy.
Ngụy Tử Hân có thể ngồi ở trên vị trí này khẳng định không chỉ dựa vào sự cưng chiều của người đàn ông đó, muốn đào góc tường của Ngụy Tử Hân thì quá ngây thơ rồi, cho nên dưới tình huống không biết rõ ràng cô tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Chờ tới khi Ngụy Tử Hân tới tìm Sở Du Ninh đã là 10 giờ, cô ta giống như vừa mới tắm rửa xong, cả người mềm như bông, đủ để thấy được hai người làm t.ình kịch liệt như thế nào.
“Cô vừa đi tìm tôi?” Ngụy Tử Hân hỏi.
“Ừ.” Sở Du Ninh nghĩ đến việc còn phải đóng giả em gái ở trước mặt Ngụy Tử Hân, cô đỏ mặt trong nháy mắt, ánh mắt chuyển động không dám nhìn Ngụy Tử Hân.
Ngụy Tử Hân cười haha: “Sợ cái gì, cái cửa kia vốn là để cho cô.” Sở Du Ninh không dám tin ngẩng đầu: “Để cho tôi?”
Ngụy Tử Hân rút một điếu thuốc và châm “ Người đàn ông kia là người phụ trách đấu trường, cũng phụ trách an ninh của tiêu hồn động. Dị năng giả hệ thổ cấp 6 trung kỳ, rất mạnh.”
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, thì ra hắn không phải ông chủ chợ đen!
Lôi Dịch là dị năng giả cấp 5 trung kỳ, thế mà người phụ trách này lại là cấp 6 trung kỳ, đúng thật là rất mạnh.
Vốn dĩ Sở Du Ninh cũng chẳng cảm thấy như thế nào, nhưng ngày hôm sau Ngụy Tử Hân lại đổi một người đàn ông khác, lần này là người phụ trách sòng bạc, một người đàn ông trung niên nói năng ngọt xớt.
Sở Du Ninh giống như hiểu ra điều gì đó, cho đến ngày thứ ba lại đổi một người đàn ông khác…
Cho nên… Ngụy Tử Hân là dùng thân thể để lung lạc đám đàn ông này sao?