Nhưng mà… Cố Đông căn bản là chẳng thèm để ý tới cô, vẫn cứ đùa giỡn cơ thể không một chút sức lực của Cố Nam ở trước mặt cô.
Sở Du Ninh hơi dừng, ngẩng đầu nhìn về phía hai người, tầm mắt của Cố Đông dừng ở trên khuôn mặt ở Cố Nam, lạnh lùng như một con báo săn, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu nơi đáy biển khiến người ta sợ hãi kia âm thầm dâng lên hơi thở nguy hiểm.
Cố Nam mím chặt môi, tròng mắt hung ác lóe lên sát ý nồng đậm nhưng trái ngược hoàn toàn với sát ý trong mắt… chính là cơ thể mềm mại của cậu ta.
“Sao vậy? Thích để người khác nhìn anh ch*ch em như này sao? Tiểu d*m huy*t hút chặt như vậy?”
Sở Du Ninh nghe thấy lời Cố Đông nói, mắt cô không kìm được rơi xuống. Cô thấy ngón tay Cố Đông thong thả trêu chọc cúc huy*t của Cố Nam, thỉnh thoảng sờ chỗ này một chút, rồi lại chọc chỗ kia một xíu.
“Cố Đông… tôi muốn giết anh!” Cố Nam giận dữ nói với đôi mắt đỏ hồng.
“Giết anh?” Cố Đông nhướng mày lạnh lùng cười, nhấc chân Cố Nam lên, giống như bế một đứa trẻ đi tiểu đối diện với Sở Du Ninh. Côn th*t thô to và cứng rắn bất ngờ đâm vào cơ thể của Cố Nam.
Sở Du Ninh trơ mắt nhìn cúc huy*t của Cố Nam không chịu nổi côn th*t thô to của Cố Đông, cúc huy*t của cậu ta bị căng tới nứt ra, Cố Nam nghiến răng vì đau đớn, cắn chặt môi, sợ bản thân sẽ rên rỉ thành tiếng.
Cố Đông thì căn bản không màng tới Cố Nam đang bị thương, hắn không xoa dịu cho cậu ấy mà trực tiếp làm rất mãnh liệt.
Sở Du Ninh nhìn cảnh tượng trước mắt ánh mắt đột nhiên lóe lên, thế nhưng cô chợt nghĩ ra một cái đáp án không thể tưởng tượng nổi, Cố Đông hận Cố Nam!
Sao lại như vậy? Rõ ràng lúc Cố Đông mới tìm được Cố Nam thì vẫn đối xử với cậu ta khá tốt mà, mặc dù Cố Nam chạy theo Phạm Tuyết cả ngày hắn cũng không nói cái gì, thậm chí Sở Du Ninh còn nghĩ rằng tình yêu của Cố Đông dành cho Cổ Nam là vô cùng bao dung.
Nhưng mà bây giờ nhìn Cố Đông, mỗi động tác mỗi một câu nói của hắn đều là nhục mạ Cố Nam, hình như Cố Đông đã hạ thuốc cho Cố Nam cho nên dẫn tới việc dù trong lòng Cố Nam kháng cự như thế nào đi chăng nữa, nhưng thân thể cậu ta đã bị tình dục lấn át từ lâu rồi, dần dần… sự hận thù trong mắt Cố Nam
càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí còn có những động tác hùa theo với nhịp đưa đẩy của Cố Đông.
Nhưng chính lúc này Cố Đông lại rút côn th*t ra ném Cố Nam xuống đất, Cố Nam sốt ruột quay người lại nhìn Cố Đông, ở trong tầm mắt lạnh băng của Cố Đông cậu ta ngậm lấy cái côn th*t mang theo chính máu tươi của mình. Sở Du Ninh yên lặng nhìn cảnh tượng d*m mĩ này, mặc kệ hai người bọn họ làm t.ình kịch liệt bao nhiêu thì tầm mắt Cố Đông vẫn luôn ở trên mặt Cố Nam, nhưng… trong đó không có một chút ấm áp nào.
Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, cô nghĩ tới việc Cố Đông nhận cuộc điện thoại kia rồi sau đó thay đổi thái độ, cho nên… thái độ hiện giờ của hắn đối với Cố Nam chính là bởi vì cuộc điện thoại kia?
Có lẽ Cố Nam bị hạ thuốc, sau khi cậu ta run rẩy cơ thể thật mạnh thì b.ắn ra một đợt tinh d*ch, cũng may Sở Du Ninh trốn nhanh nếu không thì đã bị văng chỗ tinh d*ch đó vào người rồi.
Sau khi bắn t*nh xong ánh mắt của Cố Nam từ từ trở lại thanh tỉnh, sau đó là tràn ngập hận ý. Cậu ta lại bắt đầu giãy giụa, lần này cậu ta giống như có nhiều sức lực hơn đã tránh thoát được cái ôm của Cố Đông.
Cố Đông cũng không vội vàng đuổi theo cậu ta mà là đưa mắt nhìn về phía Sở Du Ninh, bỗng nhiên trong đầu Sở Du Ninh dâng lên một cơn đau nhói, sau đó dị năng của cô mất khống chế, dần dần trở lại dung mạo ban đầu.
Nhưng trong đầu Cố Nam ngập tràn hận ý nên căn bản chẳng có tâm tư thưởng thức sắc đẹp của Sở Du Ninh, hiện giờ cậu ta chỉ muốn giết Cố Đông.
Trong lòng Sở Du Ninh căng thẳng, Cố Đông muốn làm gì? Cô rất muốn rời đi nhưng mà không thể động đậy. Sau đó nhìn thấy Cố Đông xách Cố Nam lên rồi ném vào người Sở Du Ninh.