Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Sở Du Ninh sốt ruột, mình mình chạy trốn thì cô là vô địch, nhưng mang theo năm đứa trẻ thì không khác gì thịt trên thớt, chỉ có thể mặc cho những con dị thú đó xâu xé.
Nghe thấy tiếng phá gió càng ngày càng gần, Sở Du Ninh nhìn về phía mấy đứa trẻ, sở dĩ cô luôn dùng ngoại vật bảo vệ là vì sợ mình bị thương, nếu như dùng cơ thể của mình biến thành cái gì thì những vết thương phải chịu đều xuất hiện thật sự trên người cô. Nhưng mà bây giờ… hình như cô cũng không còn biện pháp khác…
Sở Du Ninh lao tới chỗ bọn trẻ, ôm tất cả bọn nó ở trong ngực: “Đừng sợ!” Cô nhẹ giọng nói, cuối cùng cắn chặt răng, nhanh chóng biến thành kim cương, đây là thứ vững chắc nhất mà cô có thể nghĩ đến.
Trong nháy mắt bọn trẻ bị bao bọc trong một quả cầu trong suốt, chờ chờ phòng đá bị vỡ tan là cô sẽ thừa cơ mà cút đi.
Ầm một tiếng vang lớn, phòng thạch bị móng vuốt của dị thú biết bay đập nát, chính là bây giờ!
Sở Du Ninh đánh giá địa hình, lăn quả cầu kim cương đến chỗ một xác chết cách đó không xa, cô biết với năng lực của mình thì chỉ có thể kéo dài thời gian, chỉ mong viện binh mà Lý Nhiên gọi có thể đến nhanh một chút.
Nhưng là… Sở Du Ninh nghĩ có chút ngây thơ, kim cương tuy vững chắc nhưng lại sợ nhiệt độ cao, mà đại quân dị thú lại có một con dị thú cấp 6 hệ hỏa.
Con dị thú cấp 6 hệ hỏa này bị âm thanh hấp dẫn, vừa quay đầu đã nhìn thấy một quả cầu sáng lấp lánh lăn trên mặt đất, gần như là theo bản năng nó phun một ngọn lửa nóng rực tới, nếu như bị ngọn lửa cấp 6 này phun tới thật thì đừng nói tới Sở Du Ninh biến thành kim cương, chính là đám trẻ trong quả cầu kim cương này chắc chắn cũng sẽ bị thiêu chết.
Lúc ngọn lửa chuẩn bị phun vào quả cầu kim cương thì không khí xung quanh quả cầu bị sai lệch, ngay sau đó cả quả cầu đột nhiên biến mất trong không khí.
Sở Du Ninh kêu lên: “Diệp Thần!”
Đúng vậy, cuối cùng Diệp Thần đã tới rồi, bởi vì Cố Nam biến thành chim bay đi cho nên đã tạo ra phiền phức cực lớn cho sự định vị của Diệp Thần, Diệp Thần tìm rất lâu mới phát hiện hơi thở của Sở Du Ninh, theo hơi thở của cô tìm tới nơi này cũng cần tốn một ít thời gian, cũng may hắn đã đuổi kịp.
Quả cầu kim cương vừa mới rơi xuống đất, Sở Du Ninh liền biến trở về hình dáng ban đầu, đôi mắt cô đỏ ửng ôm chặt Diệp Thần, vừa rồi… cô thật sự nghĩ mình sắp chết.
Diệp Thần cũng ôm chặt Sở Du Ninh, nếu như ban nãy chậm một giây thôi… Diệp Thần thậm chí không dám nghĩ tiếp nữa: “Đừng sợ!” Giọng hắn nghẹn ngào nói: “Anh ở đây rồi!” Nhưng giọng của hắn lại đang run rẩy.
Nếu như thời gian cho phép, Sở Du Ninh sẽ không thèm để ý việc mình trở thành giống như một cô gái nhỏ, khóc lóc thảm thiết thỏa mãn một chút tâm hư vinh thuộc về đàn ông của Diệp Thần, nhưng mà không được, bây giờ vẫn còn đang rất nguy hiểm.
“Dị thú càng ngày càng nhiều, chúng ta đi mau.” Diệp Thần trầm giọng nói.
Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia không cam lòng, đàn dị thú này xuất hiện quá đột ngột, liên kết với tình thế hiện tại nói không phải người làm thì kẻ ngu cũng không tin. Đáng lẽ cô nên ở lại, nhìn xem rốt cuộc thì đây là bút tích của ai, rồi sẽ giành chút ích lợi, nhưng mà song quyền khó địch bốn tay, Diệp Thần lợi hại đi nữa cũng không ngăn cản được nhiều dị thú như vậy.
Chẳng lẽ… chỉ có thể xám xịt rời đi như vậy sao? Sở Du Ninh mím chặt môi, khi cô còn đang không cam lòng thì đám dị thú ở xung quanh bỗng nhiên nổ tung, chết sạch từng con một, như một quả bom toàn máu thịt, bùm bùm bùm, làm lỗ tai người bị chấn động tới mức run rẩy tê dại, mắt của Sở Du Ninh lộ ra vẻ mờ mịt.
Lúc còn đang không hiểu được tại sao đám dị thú lại nổ mạnh thì Cố Đông với khuôn mặt u ám xuất hiện từ giữa đàn thú.
Ánh mắt Sở Du Ninh kích động, Cố Đông cũng tới rồi! Trong lòng cô vui vẻ, có Cố Đông ở đây thì mặc kệ là ai đã dàn xếp tình cảnh này thì chắc chắn cô có thể cắn xuống một miếng thịt rồi!