Mục lục
Bạch Bào Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng bước vào đại sảnh, đại sảnh như bừng sáng.


Đôi mắt trong veo của nàng liếc nhìn mảnh vụn chén trà và chưởng ấn trên bàn trà gỗ đàn hương, lại nhìn Tiêu Thiết Ưng sắc mặt sa sầm, khẽ nói:


- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?


Tiêu Thiết Ưng nghiến răng nói:


- Trường Sinh Thảo bị cướp rồi!


Tiêu Kỳ nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên:


- Tống thúc, sao vậy?


Người đàn ông trung niên lúng túng nói:


- Tam tiểu thư, chúng ta bị người của Thiết Yêu Lĩnh mai phục trên đường, có thể là Phi Thiên Thần Hầu thừa nước đục thả câu, cướp mất Trường Sinh Thảo!


- Có thể là Phi Thiên Thần Hầu sao?


Sắc mặt Tiêu Kỳ sầm xuống.


- Có thể cướp đồ trước mắt Hoàng lão, thân pháp cực nhanh, vóc dáng nhỏ bé, cho dù bịt mặt thì tám phần là Phi Thiên Thần Hầu!


Tiêu Kỳ lạnh lùng nói:


- Tưởng Hòe thật to gan!


Nàng quay ra nhìn Tiêu Thiết Ưng, ánh mắt lấp lánh nhưng không nói gì.


Việc sắp thành lại hỏng, cảm giác bực bội này nhất định sẽ giày vò đại ca tới phát điên, oán trách hắn làm việc không chu đáo đã vô dụng, việc cần kíp lúc này là đoạt lại Trường Sinh Thảo, đây là cơ hội duy nhất để nhị tỉ khỏe mạnh trở lại.


Tiêu Thiết Ứng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén những buồn bực trong lòng, trầm giọng nói:


- Tam muội, có chuyện gì?


- Muội muốn để Sở Ly cai quản một viện!


Tiêu Kỳ nói


- Thiên Linh viện mới thành lập sẽ để hắn làm tổng quản.


- Vớ vẩn!


Tiêu Thiết Ưng giận dữ nói:


- Hắn bao nhiêu tuổi? Vào phủ được bao lâu? Tổng quản đâu có thể tùy tiện làm được?


Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:


- Hiện tại hắn đã là ngũ phẩm, liều mạng cứu nhị tỉ, lòng trung thành không cần nghi ngờ, hơn nữa hắn rất có tài, muội chuẩn bị để hắn thay muội gánh vác một số việc, phụ trách loại bỏ nội gián trong phủ.


Tiêu Thiết Ưng nhíu mày:


- Hắn có thể gánh vác được không? Khả năng của muội không ai bì kịp!


Hắn biết khả năng đặc biệt của tam muội, có thể nhìn thấu nhân tâm, vì thế mới có thể dễ dàng điều tra tiêu diệt nội gián, người thường không có khả năng này, không thể làm được như nàng.


Tiêu Kỳ nói:


- Hắn tu hành phật pháp từ nhỏ, tu vi cực thâm hậu, có thể nhìn thấu nhân tâm, cho dù không làm được như muội nhưng vẫn có thể đảm nhiệm việc điều tra nội gián.


Tiêu Thiết Ưng nhíu mày không nói gì.


Hắn cảm thấy Sở Ly còn quá trẻ tuổi, vào phủ không lâu, tình cảm đối với phủ Quốc Công không thể sâu đậm bằng những người từ nhỏ lớn lên trong phủ, dùng rất không yên tâm, cứu nhị tỉ có thể là do hắn nhất thời bồng bột vì đối mặt với mỹ nữ, không thể chỉ đơn giản quy kết cho trung thành.


Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn:


- Đại ca, muội dùng người huynh còn không yên tâm sao?


- … Nói cũng đúng.


Tiêu Thiết Ưng lập tức tỉnh ngộ, tam muội có thể nhìn thấu nhân tâm, lòng trung thành của Sở Ly tuyệt đối không cần lo lắng.


Tiêu Kỳ nói:


- Muội định cấp cho Thiên Linh viện mỗi tháng một vạn lạng bạc.


- Một vạn lạng cũng không nhiều…


Tiêu Thiết Ưng gật đầu nói:


- Hắn có thể làm tốt không?


- Trường Sinh Thảo bị Phi Thiên Thần Hầu cướp mất, sợ rằng sẽ không tìm lại được!


Tiêu Kỳ nhíu mày nói:


- Chắc là đã để lộ tin tức.


- Không thể nào.


Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:


- Đều là những người có thể tin tưởng!


- Đâu có việc trùng hợp như vậy!


Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:


- Thế này đi, hãy để Sở Ly điều tra!


Tiêu Thiết Ưng lắc đầu:


- Phẩm cấp của hắn không đủ!


Những người vận chuyển Trường Linh Thảo lần này đều là tâm phúc của hắn, lòng trung thành có thể tin tưởng, nếu như Tiêu Kỳ điều tra còn có thể trấn áp, là Sở Ly bọn họ sẽ bất mãn trong lòng, cuối cùng người phải đau đầu lại là hắn.


Tiêu Kỳ nói:


- Vậy thì thăng cho Sở Ly một phẩm.


- Lại thăng một phẩm?


Tiêu Thiết Ưng bật cười:


- Hắn tăng quá nhanh rồi!


- Với công lao cứu nhị tỉ, không thể thăng một phẩm sao?


Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói:


- Nếu không có đan dược của Quách lão, lần này hắn đã mất mạng rồi! Công lao xả thân cứu mạng như vậy không thể tăng phẩm sẽ khiến lòng người nguội lạnh!


Nhắc tới Tiêu Thi, Tiêu Thiết Ưng lại lập tức mềm lòng, trầm ngâm không nói gì.


- Đại ca, huynh có thành kiến với Sở Ly?


Tiêu Kỳ nói không khách sáo.


Tiêu Thiết Ưng nói:


- Ta thấy hắn còn quá trẻ, không đủ chín chắn!


- Sở Ly hành sự rất cẩn thận, lão luyện, rất chín chắn!


Tiêu Kỳ nói:


- Chỉ vì ít tuổi mà ghìm công lao của hắn xuống, không thăng phẩm cấp cho hắn sao?


- Được rồi, được rồi!


Tiêu Thiết Ưng đành nói:


- Dù sao ta cũng không nói lại muội, muội kiên quyết như vậy thì hãy thăng một phẩm cho hắn đi!


Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn.


Tiêu Thiết Ưng nói:


- Đương nhiên, hắn có thể cứu nhị muội, đúng là nên tăng phẩm.


Lúc này Tiêu Kỳ mới hài lòng, nhẹ nhàng nói:


- Còn về việc Trường Sinh Thảo, cũng may không để nhị tỉ biết, nếu không sẽ lại bệnh nặng… Muội thấy rằng nhất định có vấn đề, lần này là Trường Sinh Thảo, lần sau thì sao?... Lẽ nào để Trường Sinh Thảo mất trắng vậy sao?


Trường Sinh Thảo vô cùng quý giá, với thế lực của phủ Quốc Công cũng phải mất mấy năm để tìm kiếm, cuối cùng tìm được một cây thì bị kẻ khác cướp mất.


Giận dữ tạm chưa nói tới, đối với nhị tỉ là một sự tổn thương cực lớn, vốn dĩ nàng có thể hồi phục nhưng lại mất đi cơ hội.


Tiêu Thiết Ưng nghiến rằng lạnh lùng nói:


- Nhất định phải giết tên họ Tưởng này!


Tiêu Kỳ nói:


- Khinh công của hắn thế gian hiếm có, ai có thể giết được hắn?


Tiêu Thiết Ưng im lặng, sắc mặt càng khó coi hơn.


Tiêu Kỳ nói đúng nỗi đau của hắn, cho dù thế lực của phủ Quốc Công rất lớn nhưng cũng không thể làm gì được, Phi Thiên Thần Hầu chỉ cần chui vào mười một đường còn lại, thậm chí rời khỏi Đại Quý thì có thể tiêu dao tự tại.


Tiêu Kỳ nói:


- Nếu như không giết được hắn, ngược lại khiến hắn có sát tâm, nhị tỉ một khi ra khỏi phủ, hắn đánh lén thì phải làm sao?


Sắc mặt Tiêu Thiết Ưng càng khó coi hơn.


Tiêu Kỳ nói:


- Sở Ly tăng một phẩm, có thể điều tra các hộ vệ lần này rồi!


- Tam muội thực sự nghĩ rằng họ có vấn đề sao?


- Đại ca tin rằng việc này là trùng hợp sao?


- … Nói không chừng đúng là trùng hợp.


Tiêu Thiết Ưng do dự nói.


Tiêu Kỳ nói:


- Muội không tin là trùng hợp, cho dù là trùng hợp, điều tra một chút cũng không sao, cũng đâu oan uổng bọn họ!… Việc này hãy giao cho Sở Ly!


- Hừm, muội làm vậy là giúp hắn lập uy!


Tiêu Thiết Ưng bực bội nói:


- Tận tâm bồi dưỡng quá!… Thôi được, ta đồng ý nhưng ta có một điều kiện!


- Đại ca cứ nói!


- Muội cũng phải điều tra!


Tiêu Thiết Ưng nói:


- Đừng để hắn biết, xem kết quả điều tra cuối cùng có giống của muội không, muội không được nói trước với hắn!


Tiêu Kỳ gật đầu nói:


- Được, không vấn đề!


Nàng rất tin tưởng Sở Ly, một khi có vấn đề chắc chắn hắn sẽ điều tra ra.


Ánh mắt nàng lấp lánh, mỉm cười:


- Nếu như hắn điều tra ra thì sao?


Tiêu Thiết Ưng nói:


- Nếu như hắn có thể điều tra ra, sau này hắn có thể mặc sức hành động, việc điều tra nội gián trong phủ sẽ giao cho hắn!… Tuy nhiên đã được tam muội xử lý hết một lượt rồi, chắc cũng không vấn đề gì!


Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu nói:


- Lòng người dễ thay đổi, lúc trước còn trung thành, lúc sau chưa chắc đã trung thành, vì thế mới cần Thiên Linh viện.


- … Nói cũng đúng.


Tiêu Thiết Ưng thở dài.


Hắn cúi đầu, lông mày nhíu chặt, lòng buồn bã khó giải tỏa.


Tiêu Kỳ nói:


- Đại ca, việc đã tới nước này nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ coi như không tìm được Trường Sinh Thảo!


- Tên Tưởng Hòe đáng chết!


Tiêu Thiết Ưng nghiến răng nghiến lợi.


- Trường Sinh Thảo có thể sẽ không tìm lại được nhưng giết Tưởng Hòe thì chưa chắc là không thể làm được!


Tiêu Kỳ nói.


Tiêu Thiết Ưng tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu nói:


- Ai có thể giết hắn?


- Sở Ly.


Tiêu Kỳ nói.


- Hắn sao…?


Tiêu Thiết Ưng lắc đầu bật cười:


- Tam muội, muội quá coi trọng tên Sở Ly này rồi, cao thủ Thiên Ngoại Thiên còn không làm gì được hắn, Sở Ly có giết nổi không?


Tiêu Kỳ nói:


- Đại ca nghĩ muội nói dối huynh sao?


Tiêu Thiết Ưng sững người, nhíu mày:


- Hắn thực sự có thể giết được Tưởng Hòe?


- Sau việc này hãy để hắn thử xem sao.


Tiêu Kỳ nói.


- Đừng, giết Tưởng Hòe trước!


Tiêu Thiết Ưng vội vã xua tay, nói:


- Để tên Tưởng Hòe đó sống thêm một ngày ta không cam tâm!... Hơn nữa, ngộ nhỡ Trường Sinh Thảo vẫn ở trong tay hắn thì sao?


Tiêu Kỳ trầm ngâm.


Tiêu Thiết Ưng nói:


- Nếu như Sở Ly có thể bắt được Tưởng Hòe, Tưởng Hòe có thể giao ra Trường Sinh Thảo, ta có thể coi như chưa từng xảy ra việc này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK