- Ngày hôm nay có chuyện gì vui sao?
-... Vâng... Vâng.
Ánh mắt của Dương Thư Quý không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Thi.
Tiêu Thi nâng hàm dưới trắng như tuyết lên, mặt ngọc ở dưới ngọn đèn toả ra ánh sáng nhu hòa, ôn hòa lộng lẫy, chẳng khác nào được điêu khắc từ một khối ngọc trắng, lại hiện ra màu đỏ ửng nhàn nhạt.
Dương Thư Quý không thể nào tưởng tượng ra được, thế gian lại có người có khuôn mặt đẹp như vậy!
Tiêu Thi không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bàn cờ, lông mi khẽ nhíu lại.
Dương Thư Quý cảm giác tim mình như sắp bị hòa tan.
Sở Ly nói:
- Có chuyện gì vui vậy?
-... Ồ, ồ, ta đã làm tiểu đầu mục trong bang.
Dương Thư Quý cố gắng thu hồi ánh mắt, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn nàng một chút.
Hy vọng nàng nghe được lời của mình, có thể ngẩng đầu lên nhìn mình một chút.
Sở Ly nhìn thấy vậy cảm thấy thú vị, hắn ôn hòa nói:
- Không tệ, tiền công của tiểu đầu mục không ít, đủ cho một nhà ngươi sinh hoạt, mẫu thân ngươi cũng không cần vất vả nữa.
- Vâng.
Dương Thư Quý nở nụ cười.
Hắn phiền muộn và vô cùng thất vọng, chung quy nàng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn mình!
- Bang phái sẽ khó tránh khỏi ác chiến, không nên lỗ mãng xông lên phía trước, dùng phương thức vận quyền của Linh hầu quyền mà đọ sức cùng đối thủ.
Sở Ly nghiêm giọng nói.
Dương Thư Quý miễn cưỡng đề cao tinh thần, dùng sức gật đầu:
- Vâng, tiên sinh.
- Được rồi!
Tiêu Thi thở một hơi dài nhẹ nhõm, vén tóc trên trán, miệng nở một nụ cười.
Nụ cười tươi như hoa, Dương Thư Quý chỉ cảm thấy trước mắt toả ra ánh sáng chói lọi, trời đất như sáng rõ, giống như không phải buổi tối mà là buổi sáng sớm ánh nắng tươi sáng, sáng sủa không mây!
Sở Ly sợ hắn sa vào trong vũng lầy, không thể tự kiềm chế cho nên mới đưa đồ cho hắn:
- Đi về đi.
-... Vậy ta cáo từ.
Dương Thư Quý rất không muốn xoay người đi, chậm rãi đi lên thang, khi bò lên trên tường hắn quay đầu nhìn về phía sau. Lúc này hắn phát hiện ra Tiêu Thi đang giục Sở Ly mau mau hạ cờ.
Trong lòng hắn tràn ngập phiền muộn và thất vọng, chậm rãi đi xuống.
- Ầm!
- Ôi!
Hắn đã quên lấy cây thang về. Chân đạp vào khoảng không, miễn cưỡng rơi xuống trên mặt đất.
- Làm gì vậy?
Chu thị đi ra, vừa nhìn thấy vậy lập tức tức giận nói:
- Hồn vía để đâu thế, đổ hết rồi!
- Mẫu thân, con không có chuyện gì đâu.
Dương Thư Quý nói.
Chu thị hừ lạnh nói:
- Đương nhiên ta biết ngươi không có chuyện gì, thế nhưng bát đĩa vỡ rồi!
Sở Ly lắc đầu bật cười.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi thu đồ đệ sao?
Nàng không để ý tới Dương Thư Quý, cũng là vì tốt cho đối phương.
Nàng hiểu rất rõ mị lực của mình, ôn nhu ôn hòa nói với hắn vài câu, như vậy sẽ là trêu người ta, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng tới cả một đời của đối phương. Cho nên lạnh nhạt là phương thức xử lý tốt nhất.
- Bản tính thuần lương, hiếm thấy.
Sở Ly lắc đầu:
- Thuận miệng chỉ điểm vài câu mà thôi.
- Ngươi đang ngại không đủ phiền phức hay sao?
Tiêu Thi nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Bọn họ là người của hai thế giới, địa vị chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, rời khỏi nơi này, cả đời sẽ không gặp mặt lại nhau, cho nên hà tất phải phí tâm tư như vậy chứ?
Sở Ly nói:
- Là một hạt giống tốt, cố gắng bồi dưỡng một chút, không chừng sẽ trưởng thành thành một cây đại thụ che trời.
Khánh Vân thành cách Thần Đô rất gần. Vị trí rất quan trọng, đặt đây một cái đinh, tương lai nói không chừng sẽ lại có tác dụng lớn.
- Đần độn. Có thể thành chuyện gì được chứ?
Tiêu Thi nói.
Nàng kính nể loại bình tĩnh đa trí này của Sở Ly, đối với khuôn mặt đẹp của mình mặt không biến sắc, không hề bị lay động. Thế nhưng đối với người vừa nhìn thấy mình đã hồn phi phách tán, trong lòng nàng rất xem thường, không muốn quan tâm tới đối phương.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Thời thế tạo anh hùng, không thể coi thường hắn.
Bình thường hắn nhàn nhã đi dạo, đã sớm mò rõ toàn bộ Khánh Vân thành, tất cả không có một chỗ nào kín đáo ở trong mắt của hắn nữa.
Phi Hồng bang ở trong Khánh Vân thành này rất không đáng chú ý. Ở trong khu dân nghèo, không có màu mỡ gì. Chỉ xem như là một đám người nghèo tụ tập lại một chỗ không để cho người khác bắt nạt mình mà thôi.
Nhưng tin tức thì bọn họ lại linh thông, lại không khiến cho người ta chú ý. Có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không có cách nào được.
- Ngươi đừng quên chúng ta tới đây để làm gì.
Tiêu Thi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, lơ đãng nói.
Sở Ly cười nói:
- Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ đổi một chỗ khác.
Tiêu Thi ngẩng đầu nhìn hắn:
- Còn muốn đổi sao? Chẳng lẽ còn rách nát hơn bên này sao?
- Tiểu thư đã quen ở đây rồi sao?
Sở Ly nói:
- So với phủ Quốc Công thì ra sao?
- Ngươi nói xem!
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly cười nói:
- Chỗ tiếp theo ta cũng không biết sẽ ra sao.
Tiêu Thi nói:
- Chỉ mong có thể tới khách điếm.
…
Dương Thư Quý nói mấy câu với Chu thị, mất tập trung nằm dài ở trên giường, ngửa đầu nhìn lên xà nhà, trong đầu hiện lên khuôn mặt ngọc của Tiêu Thi.
Hắn không có tinh thần, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa phiền muộn, lăn qua lộn lại không ngủ được, đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Rốt cuộc nàng là thế nào với Sở tiên sinh chứ?
Xem biểu hiện nói chuyện của hai người, rất giống như là phu nhân của Sở tiên sinh, cho dù không phải là phu nhân thì cũng là quan hệ rất thân cận.
Có thể nói chuyện vài câu với mỹ nhân như vậy cũng là một loại hạnh phúc lớn lao, Sở tiên sinh lại còn có thể chơi cờ cùng với nàng, thực sự là phúc phận tu luyện từ kiếp trước!
Nghĩ đến tình cảnh gặp mặt lúc trước, hắn càng cảm giác mình quá thấp kém, cho nên hắn không khỏi quay về phía mặt trăng phát ra một tiếng thở dài thật dài. Đây là lần thứ nhất từ trước tới nay hắn cảm nhận được sự phiền muộn, thất vọng mất mát, không có mặt mũi nào gặp người ta.
Hắn nhìn mặt trăng, nhìn, bỗng nhiên trong lòng giật mình, một loại kích động mãnh liệt ở ngực sôi trào, đại trượng phu nên làm như thế!
Tuổi của Sở tiên sinh không lớn, có khả năng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, nhưng người ta lại là cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ, không thiếu bạc, còn có mỹ quyến như hoa.
Nhìn lại mình một chút mà xem, cũng là người, tại sao lại kém nhiều như vậy chứ?
Giống như Sở tiên sinh vậy, có một nữ tử có khuôn mặt đẹp như vậy làm bạn ở bên người, như vậy mới không uổng công kiếp này. Nếu như bản thân hắn thấp kém sống bình thường cho tới hết đời, như vậy chẳng phải sẽ sống uổng phí một đời hay sao?
Nghĩ tới đây, hắn từ cửa sổ nhảy ra ngoài, diễn luyện quyền pháp ở dưới ánh trăng.
Hiện giờ mình chỉ là một tiểu đầu mục, muốn có mỹ nhân như vậy thì cần trở thành Hương chủ, thậm chí là Bang chủ. Trở thành cao thủ tiên thiên, đường tương lai còn rất dài mà!
Hắn luyện quyền pháp một lúc, lại về giường, khoanh chân điều tức, tu luyện tâm pháp.
Sở Ly ngồi ở tiểu viện, nhìn thấy suy nghĩ của hắn, lắc đầu bật cười.
Xem ra nam nhân đều như thế, khởi nguồn của mọi hăng hái động lực là nữ nhân, Dương Thư Quý gặp Tiêu Thi và Dương Thư Quý chưa từng gặp Tiêu Thi không phải là cùng một người.
Ở trên người hắn có thể nhìn thấy cái bóng của mình.
Đáng tiếc thế sự gian nan, mọi chuyện không thể y theo ý của mình được.
Lúc mình mới ra tự, đi tới phủ Quốc Công, dã tâm ngập trời, muốn ôm đồm mỹ nữ trong thiên hạ, có được quyền thế ngập trời, trở thành đệ nhất cao thủ trong thiên hạ.
Lúc này mới trải qua một đoạn thời gian ngắn ngủi, suy nghĩ của hắn đã thay đổi, chỉ một mình Tiêu Kỳ đã hơn mọi nữ nhân trong thiên hạ, nhưng lại vì mình quá yếu mà không thể có được nàng.
Phí hết tâm tư truy đuổi quyền thế, đã là tổng quản nhị phẩm của phủ Quốc Công, quyền thế hiển hách, thế nhưng so với An vương? So với hoàng thượng thì sao chứ?
Tuy rằng võ công là Thiên Ngoại thiên, nhưng vẫn phải ngưỡng mộ cao thủ Thiên Thần!
Muốn trở thành cao thủ Thiên Thần, hắn có ba lựa chọn, hoặc là đi tới Đại Lôi Âm Tự, hoặc trở thành Hoàng đế, hoặc là luyện thành Thiên Ma công. Bây giờ hắn đang thử luyện Thiên Ma công, nếu như không được, như vậy chỉ có thể đặt ý đồ lên trên người hoàng đế mà thôi.
Hắn đứng dưới ánh trăng, nhìn chăm chú lên bầu trời đêm, trong lòng vô cùng thất vọng.
Lúc này Tiêu Kỳ đang làm gì? Có lẽ đang liều mạng tu luyện, không biết nàng đã quên mình hay chưa?
Mình có thể tình cờ hiện lên ở trong đầu của nàng hay không?
Nghĩ tới bản thân, liệu trong lòng nàng có lại nổi sóng hay không? Thái thượng vong tình, lúc gặp lại thì sẽ thế nào?
Con đường mà mình theo đuổi, đâu là tận cùng? Có thể bị ngã xuống trên con đường truy đuổi tận cùng kia hay không? Thậm chí cuối cùng liệu có phải sẽ không gặp mặt được Tiêu Kỳ nữa hay không?
Nghĩ tới những chuyện này, hắn vận chuyển Thiên Ma công, chậm rãi tu luyện ở dưới ánh trăng.
Hắn bỗng nhiên cau mày, quay đầu nhìn về phía đông.
Dưới ánh trăng có ba người nhẹ nhàng đi đến, chẳng khác nào ba đám khói màu xám, trong chớp mắt đã bay tới trước người của Sở Ly.
Sắc mặt của ba lão giả này rất âm trầm, lạnh lùng dõi theo hắn.
Lão giả gầy gò ở giữa trầm giọng hừ lạnh nói:
- Nhị tiểu thư ở đâu?