Lãnh Tình lạnh nhạt nói.
Sở Ly nói:
- Tình tiểu thư nên mở rộng lòng mình, sẽ từ từ tốt lên thôi.
- Lúc nào mới có thể tốt lên được đây?
Lãnh Tình hừ lạnh nói:
- Ta thấy phụ thân càng ngày càng quái gở, hơi một tí là nổi giận, nếu cứ tiếp tục như thế, Vương phủ sẽ không thay đổi được, chỉ có thể càng tệ hơn, mọi người cũng sẽ xui xẻo theo người.
- Đúng vậy đúng vậy, như vậy tiểu nhân như Lãnh Đào sẽ có cơ hội ra tay!
Lãnh Thu vội vã dùng sức gật đầu.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư yên tâm, ta sẽ xả giận cho tiểu thư, lại đánh Lãnh Đào một trận!
Lãnh Thu mặt mày hớn hở, sau đó lại lo lắng hỏi:
- Ngươi còn dám đánh hắn sao?
- Có gì mà không dám chứ?
Sở Ly cười nói:
- Nếu ta đã có thể đánh hắn một lần thì lại có thể đánh một lần nữa!
- Đừng gây phiền toái thì hơn, vạn nhất Vương phủ ngã, vận mệnh của tất cả mọi người đều sẽ thảm không chịu nổi!
Lãnh Tình nói.
- Sẽ không xấu như vậy đâu.
Sở Ly cười nói:
- So với dân chúng tầm thường, các ngươi đều là cành vàng lá ngọc, dầu gì cũng là con cháu hoàng gia.
- Phượng hoàng sụp đổ không bằng gà.
Lãnh Tình lắc đầu nói.
Sở Ly bất đắc dĩ cười cười.
Lãnh Tình bi quan đối với thế sự, mơ hồ có dấu hiệu chán đời.
Lãnh Thu vội hỏi:
- Đại tổng quản, lúc nào ngươi mới đánh Lãnh Đào đây?
- Ngày mai.
Sở Ly nói.
- Ta có thể đi xem cùng không?
Lãnh Thu hưng phấn nói.
Sở Ly trầm ngâm một hồi, cười gật đầu:
- Đi xem cũng tốt.
Hắn muốn xả giận cho Lãnh Thu, chấn hưng tinh thần của trong phủ.
Lãnh Thu vui mừng khôn xiết:
- Đa tạ Đại tổng quản!
Lãnh Tình thì lại sầu lo:
- Hiện giờ lại trêu vào Lãnh Đào là hành động không quá sáng suốt, Thành vương thúc không sẽ bỏ qua!
- Không quan trọng lắm, ta tự có chủ ý.
- Đừng để hả giận không được còn bị người ta thu thập.
Lãnh Tình nói:
- Người bỏ đá xuống giếng có rất nhiều, tường đổ mọi người cùng nhau đẩy đó!
Nhà đế vương là vô tình nhất, cái gọi là huynh đệ đều là đối thủ với nhau, không có tình huyết nhục, trái lại sẽ đánh đến một mất một còn, một khi có cơ hội đánh đổ thì bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua, chắc chắn bọn họ sẽ không để phụ thân nàng bò lên lần nữa. Nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đánh sụp phụ thân.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút bi ai, người ngoài nhìn vào thì thấy hoàng tử phong quang vô hạn, ai có thể biết được bên trong lại hung hiểm như vậy chứ? Sinh ở trong hoàng thất, không hẳn đã được hưởng phúc, lo lắng sợ hãi mới là chuyện thường thấy nhất.
- Đại tỷ!
Lãnh Thu nói:
- Phải mạnh mẽ đánh hắn một trận, lần trước rất hả giận đó!
Sở Ly cười nói:
- Thu tiểu thư, muốn hả giận thì vẫn phải tự mình luyện công, tự mình đánh hắn.
- Ta sao?
Lãnh Thu lắc đầu:
- Tư chất của ta không được.
Lãnh Thu thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía Lãnh Tình:
- Ta cũng muốn luyện công!
Sở Ly trầm ngâm không nói.
Trong Vương phủ có không ít linh đan diệu dược, nhưng dù sao nàng cũng là thân nữ nhi, sợ rằng sẽ không cam lòng để cho nàng dùng, nếu là thân nam nhi, sợ rằng An vương đã sớm cầu hoàng thượng lấy ra một ít linh dược để đền bù tư chất cho nàng rồi.
Cho dù không thể biến nàng thành thiên tài thì cũng có thể bù đắp một ít, không đến nỗi một tia võ công cũng không luyện được.
- Đại tổng quản, Vương gia cho mời.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Trịnh Lập Đức.
Sở Ly nói:
- Được, ta biết rồi, ta sẽ lập tức tới đó.
- Vương gia đang ở luyện công viện.
- Ừm.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đứng dậy cáo từ.
Lúc sắp chia tay, Lãnh Tình dặn dò:
- Đừng nói chuyện chúng ta tới, bằng không đám người mẫu thân sẽ lại lải nhải.
Sở Ly cười gật đầu.
Sở Ly đẩy cửa luyện công viện ra, trong viện chỉ có An vương và Hư Ninh.
Hư Ninh đứng ở trong góc nhỏ, tránh sự chú ý của mọi người.
An vương ngồi ở bên cạnh một cái bàn đá, bình tĩnh nhìn hắn, chỉ chỉ vào ghế đá bên cạnh bàn.
Sở Ly ngồi xuống ở phía đối diện với hắn:
- Vương gia.
- Ngươi vừa mới hồi phủ, đã nghe thấy tin đồn bên ngoài chưa?
Ánh mắt của An vương yên tĩnh, giống như đã xóa bỏ ân oán trước đó vậy.
Sở Ly gật đầu:
- Mọi người không coi trọng Vương gia có thể đoạt được đại vị.
- Hừ!
An vương cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Một đám người tầm nhìn hạn hẹp... Ý nghĩ của ngươi thì sao?
- Thái y nói thế nào?
Sở Ly nói.
An vương nói:
- Có thể trị được.
Sở Ly nhìn về phía Hư Ninh.
Hư Ninh đứng đó giống như nhập định, không nhúc nhích chút nào.
Sở Ly cười nói:
- Thương thế như vậy mà cũng có thể trị hết sao?
- Y thuật của thái y tinh tuyệt thiên hạ, phối hợp với linh dược, muốn chữa khỏi thương thế của ta không thành vấn đề, không giống lời đồn ở bên ngoài.
Sở Ly nhìn vào hai mắt của đối phương.
An vương lòng dạ thâm trầm, nhưng có một điểm quen thuộc mà hắn khó nhận ra được.
Khi hắn nói dối, ngón út bàn tay trái nhẹ nhàng nhảy hai lần, nếu không phải hắn có Đại Viên Kính Trí, thấy rõ tỉ mỉ, sợ rằng cũng không thể nhìn thấy được hành động này.
Hai thận của hắn không trị được, xem ra đã thật sự đoạn tuyệt dòng dõi, lần này quả thực mình đủ tàn nhẫn đủ tuyệt, chỉ là tuyệt không thể tả rồi!
Sở Ly nói:
- Xem ra bên ngoài có người cố ý tản ra tin tức như vậy... Lòng dạ đáng chém!
- Không sai!
An vương lạnh lùng nói:
- Lòng dạ đáng chém!
Sở Ly nói:
- Vương gia triệu ta tới là có gì phân phó sao?
- Là chuyện của Tử Vân sơn... Cảnh Hoa Vinh kia, giết chết hắn cho ta!
- Vương gia, chỉ sợ ta không giết được hắn, hắn cứ ẩn giấu ở Tử Vân sơn, ta không thể xông vào giết người được.
- Ngươi trí tuệ hơn người, tùy tiện nghĩ một biện pháp, dẫn hắn ra rồi giết là được!
-... Được, ta sẽ thử xem.
- Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ tặng ngươi một bảo vật.
- Bảo vật?
Sở Ly kinh ngạc.
An vương từ tốn nói:
- Ta có một bộ phi đao, chính là thứ tạo nên từ thiên ngoại vẫn thạch, không gì không xuyên thủng.
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ Vương gia!
Xem ra An vương đã có tâm lung lạc mình, thủ đoạn như vậy cũng đã vận dụng.
- Đi đi.
An vương khoát tay một cái nói:
- Tất cả mọi chuyện trong phủ làm phiền ngươi bận tâm, ta muốn chăm chú tu luyện, tranh thủ sớm ngày khôi phục võ công!
- Vâng.
Sở Ly ôm quyền đứng dậy.
Chờ Sở Ly chậm rãi lui ra, luyện công viện khôi phục lại sự yên tĩnh, An vương cười lạnh một tiếng.
Hư Ninh nói:
- Vương gia thực sự muốn đưa cho Đại tổng quản phi đao hay sao?
- Hừ, cho hắn thì làm sao chứ?
An vương lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần có thể giết chết Cảnh Hoa Vinh là được!
Hư Ninh không nói thêm nữa, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, trở nên trầm mặc.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Sở Ly ăn cơm xong, đang lẳng lặng suy tư tới xuất thần trong tiểu viện thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:
- Đại tổng quản, hai vị bí vệ cấm cung cầu kiến.
- Hừm, để bọn họ đến đại sảnh chờ ta.
Sở Ly nói.
Khi hắn đến đại sảnh thì Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đã chờ sẵn, hai người ôm quyền chào hỏi.
Sở Ly vung vung tay:
- Ngày hôm nay chúng ta sẽ đi tới Thành vương phủ.
- Vâng!
Hai người bỗng cảm thấy phấn chấn.
Bọn họ đã sớm muốn đi tới Thành vương phủ, bắt được đệ tử Quang Minh Thánh giáo, lập đại công.
Sở Ly nói:
- Các ngươi mới vừa trở về, có muốn nghỉ một chút hay không?
- Chúng ta không mệt!
Hai người vội vàng lắc đầu.
Sở Ly cười nói:
- Các ngươi đến có chuẩn bị, không hẳn đã có thể bắt được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
- Thành vương phủ không có, những phủ khác sẽ có!
Đổng Kỳ Phi toét miệng cười gian nói.
Sở Ly lắc đầu cười cười.
Một lát sau, nhị nữ Lãnh Thu và Lãnh Tình mặc một bộ trang phục màu xanh, hông đeo trường kiếm, anh tư hiên ngang, sau đó năm người ra khỏi An vương phủ, trực tiếp đi về phía Thành vương phủ.
Ở ngoài Thành vương phủ, Đổng Kỳ Phi tiến lên lấy ra yêu bài bí vệ, muốn gặp Thành Vương gia.
Thái độ của tên hộ vệ gác cổng rất tùy ý, lười biếng đáp một tiếng, đi vào bẩm báo.
Hai người liếc mắt nhìn Sở Ly.
Nếu không phải lúc trước Tiêu Thi giết bí vệ cấm cung, dẫn đến uy phong của bí vệ cấm cung giảm nhiều thì bây giờ bí vệ cấm cung cũng sẽ không bị lạnh nhạt như vậy mà đã sớm được vội vã đón vào trong rồi.
Một lát sau, cửa lớn mở rộng, Lãnh Đào mang theo một đám người cười toe toét đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy là Sở Ly, còn có Lãnh Thu và Lãnh Tình, khuôn mặt trắng mập của Lãnh Đào căng thẳng, lập tức lại thả lỏng xuống, ho nhẹ một tiếng, dương dương tự đắc cười lớn, lớn tiếng nói:
- Các ngươi tới đây làm gì? Vương phủ của chúng ta không phải là người nào cũng có thể đi vào trong được!