Sở Ly nói:
- Lâu rồi không vào trong thành!
- Sư huynh, mới một tháng thôi.
Triệu Dĩnh mỉm cười nói.
Sở Ly nhảy lên thuyền:
- Đi thôi!
Việc Kinh Vân bang hắn sẽ không nói với người ngoài. Nếu để lộ tin tức, Kinh Vân bang sẽ nguy hiểm.
Triệu Dĩnh biết ý không hỏi nhiều, nhảy lên thuyền:
- Đi thôi, tới Bạch Vân lâu!
Hai người bước lên thuyền, phát động nội lực. Thuyền lướt đi như bay, ra khỏi phủ, thong thả tự tại tới Bạch Vân lâu.
Hai người tới rất đúng lúc, tầng hai náo nhiệt vừa hay có một bàn trống gần cửa sổ.
Hai người ngồi xuống gọi một vài món ăn, Triệu Dĩnh nói những việc xảy ra trong phủ trong tháng này. Nàng bị Sở Ly ảnh hưởng cho nên giờ cũng rất quan tâm tới các chuyện vặt vãnh.
Sở Ly vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Đèn đuốc mới lên, dưới ánh đèn dịu nhẹ Triệu Dĩnh càng trở lên xinh đẹp hút hồn, gương mặt trắng ngần như bạch ngọc, ánh mắt long lanh, khi đảo mắt lại càng đáng yêu.
Sở Ly chưa uống rượu đã thấy chếnh choáng.
Hắn cầm một chén rượu, nhấp khẽ một ngụm nhìn đôi mắt trong veo của Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh cảm nhận được ánh mắt hắn mỗi lúc một cuồng nhiệt, hai má ửng hồng càng thêm xinh xắn, yêu kiều.
- Cẩn thận!
Đôi mắt nàng mở to, nhìn phía sau lưng Sở Ly và rút kiếm đâm ra.
Sở Ly nhích chân, di hình hoán ảnh, sau lưng là một gã trung niên gầy gò, ốm yếu, quyền phải đánh trúng bóng của Sở Ly.
Thân hình gã cao ráo, mặc trường bào rộng thùng thình đã giặt tới bạc màu giống như một chiếc áo treo trên cành trúc.
Gương mặt dẹt dài, sắc mặt vàng vọt, hai mắt lim dim giống như nằm mơ chưa tỉnh, không giống như có võ công mà giống với một gã trung niên ngày đêm say khướt.
- Keng…
Mũi kiếm của Triệu Dĩnh đâm vào vai trái của gã trung niên phát ra tiếng kim loại va vào nhau.
Sở Ly quay người đâm kiếm ra.
Hắn thấy mũi kiếm của Triệu Dĩnh chỉ để lại một vệt trắng ở lòng bàn tay đối phương, da cũng không bị rách, có thể thấy rằng đối phương có công phu hoành luyện phi phàm, đao thương bất nhập.
- Keng…
Kiếm của Sở Ly đâm vào lồng ngực gã đàn ông trung niên phát ra tiếng kim loại va vào nhau. Sở Ly cảm thấy mũi kiếm trượt đi giống như đâm vào sắt đá, không phải công phu hoành luyện mà là mang hộ tâm kính!
- Các hạ là ai?
Sở Ly lại đâm kiếm, Đại Viên Kính Trí đã vận từ trước.
Gã nam tử trung niên hừm một tiếng, quay người bước đi.
Sở Ly vụt xuất hiện sau lưng hắn, một chưởng đánh xuống.
“Rầm!” một tiếng vang lên, gã nam tử trung niên bay lên, đập vỡ cửa sổ bay ra ngoài lầu.
Sở Ly vụt biến mất sau đó xuất hiện giữa không trung, đánh tiếp một chưởng xuống ngực gã.
Triệu Dĩnh cũng cầm kiếm bay tới, nhẹ nhàng như chim yến.
Nàng bay lên không, không có điểm tiếp lực đành phải hạ xuống, vội vàng vung trường kiếm thi triển Phi Yến kiếm pháp. Thân người lập tức chậm lại, mũi chân chạm vào một cánh cửa ở lầu hai, nhẹ nhàng bay đi.
Sở Ly đuổi theo gã nam tử trung niên đánh ra ba chưởng, mỗi chưởng đều đánh nội lực thuần khiết vào ngực đối phương, có thể xuyên thấu hộ tâm kính.
Hắn đã biết thân phận của người này, Tam Nhãn Long Vương Đinh Duy Tùng!
Hắn còn chưa tìm Đinh Duy Tùng, Đinh Duy Tùng đã tự tới tìm hắn. Chuyện đời đúng là khó đoán!
- A…
Đinh Duy Tùng cuối cùng cũng không chịu được chưởng lực của Sở Ly, nội tạng bị thương.
Gã thấy mình giống như một con gấu nặng nề, động tác quá chậm chạp trở thành tấm bia mặc cho đối phương đánh, thật bực bội!
- Rầm!
Đinh Duy Tùng rơi phịch xuống đất, đất cát văng ra tung tóe.
Sở Ly hạ xuống bên cạnh hắn:
- Ai sai ngươi tới?
Đinh Duy Tùng nằm ngửa trên mặt đất, miệng vấy máu, hai mắt vẫn lim dim, cười ha ha nói:
- Ngươi khá lắm Sở Ly, quả không hổ danh đáng giá hai vạn lạng!
Sở Ly nhíu mày nói:
- Ngươi luyện công pháp gì?
Đinh Duy Tùng đột nhiên lăn đi, xoay người bỏ chạy.
- Keng…
Triệu Dĩnh hạ từ trên không xuồng, mũi kiếm đâm vào vai trái của gã.
Thân hình Đinh Duy Tùng chậm lại, Sở Ly đã tới sau lưng gã, đánh tiếp một chưởng.
“Rầm” Đinh Duy Tùng bay đi.
Gã phun một ngụm máu trong không trung, thân hình đột ngột tăng tốc hóa thành một làn khói biến mất trên phố. Người xem náo nhiệt còn chưa kịp phản ứng gì thì Đinh Duy Tùng đã mất tăm.
Sở Ly nhíu mày nhìn theo hướng Đinh Duy Tùng tháo chạy, tốc độ thật nhanh, gã đã sử dụng bí thuật.
Hắn không muốn để lộ Chỉ Xích Thiên Nhai, thế lực của Đại Lôi Âm tự có ở khắp mọi nơi, không thể không đề phòng.
- Sư huynh…
Triệu Dĩnh vung trường kiếm không cam tâm.
Sở Ly xua tay:
- Bỏ đi, mặc kệ hắn ta.
- Hắn ta sẽ còn tới nữa chứ?
Sở Ly lắc đầu.
- Rốt cuộc hắn là ai?
Triệu Dĩnh hỏi.
Sở Ly thu lại ánh mắt:
- Một tên sát thủ, đánh một đòn không trúng lập tức trốn xa ngàn dặm. Hắn sẽ không tới nữa đâu, về thôi, tiếp tục ăn cơm!
- Sư huynh vẫn còn tâm trạng ăn cơm sao?
Triệu Dĩnh liếc nhìn hắn.
Gã này thực sự rất dễ đánh lừa người khác, khó lòng đề phòng, bị sát thủ như vậy để mắt thực sự ăn ngủ không yên. Lần này không giết được gã ta, không tìm được người ủy thác, chắc chắn sẽ có lần ám sát sau.
Sở Ly cười nói:
- Việc này sau này sẽ thường xuyên gặp phải, đừng để ý!
- Suýt chút nữa hắn ta đã thành công!
Triệu Dĩnh lo lắng nói:
- Phải làm sao để đề phòng?
Sở Ly nói:
- May có sư muội.
- Không dám.
Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, rất giận dữ vì thái độ không mấy lưu tâm của hắn, thật không quan tâm tới tính mạng của mình!
Sở Ly tậm trạng rất vui, mỉm cười kéo tay áo của nàng bước lên lầu, nói với lão bản đang đứng đón:
- Lão bản, xin lỗi nhé. Mọi tổn thất sẽ bồi thường, ăn xong sẽ thanh toán một thể!
Lão bản cười đon đả gật đầu, vội vàng giơ tay mời họ lên lầu.
Triệu Dĩnh ngồi đối diện với Sở Ly, thấy tâm trạng của hắn rất vui vẻ, uống hết chén rượu này tới chén rượu khác, chả mấy chốc uống hết một vò rượu thì bất giác bật cười:
- Sư huynh, gặp phải chuyện thế này huynh vui vậy sao?
Nàng cảm thấy suy nghĩ của Sở Ly thật kì lạ, lúc này không nghĩ cách đối phó ngược lại lại vui vẻ hồ hởi như thể bắt được bảo bối.
Sở Ly cười nói:
- Giữ được một mạng lẽ nào không vui sao?
Hắn đã nắm bắt được suy nghĩ của Đinh Duy Tùng, biết hắn chạy tới đâu. Quan trọng hơn cả là hắn suy đoán không sai, Đinh Duy Tùng đích thực luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ!
- Huynh không lo lắng về sau này sao?
Triệu Dĩnh tay bê vò rượu, giúp hắn rót đầy chén.
Sở Ly nâng chén uống cạn:
- Ta không phải hộ vệ, phần lớn thời gian đều ở trong phủ. Cho dù hắn ta lợi hại thế nào đi nữa cũng không vào được. Hơn nữa, dám gây sự trong thành, Đinh Duy Tùng đã cận kề cái chết rồi.
- Ừm, trong phủ nhất định sẽ cho hộ vệ truy sát hắn!
Triệu Dĩnh khẽ gật đầu.
Dám gây sự trong thành thì phải chuẩn bị chịu sự xử lý của phủ Quốc Công. Phủ Quốc Công tuyệt đối không cho phép người trong võ lâm gây sự trong thành, kẻ vi phạm sẽ bị trừng phạt. Dám giết người, phủ Quốc Công sẽ không khách sáo.
…
Trăng đã lên cao, ánh trăng sáng vằng vặc.
Sở Ly lặng lẽ lướt đi trong Sùng Minh thành, chả mấy chốc hắn đã đứng trước một căn nhà yên tĩnh.
Đường Cổ Hòe đa phần đều là phủ đệ của quyền quý trong thành. Mỗi phủ đệ đều có sư tử đá gác cửa, một số phủ còn có cả hộ vệ. Những ngọn đèn lồng chiếu sáng con đường như ban ngày, đường đá xanh lấp lánh ánh sáng.
Sở Ly bay vào một phủ đệ hoa lệ, vận Đại Viên Kính Trí.
Cả phủ đệ hiển hiện trước mắt hắn, số lượng hộ vệ, trong phủ có bao nhiêu nam giới, bao nhiêu nữ giới, từng người một đang làm gì.
Hắn nhanh chóng tìm được Đinh Duy Tùng.
Đinh Duy Tùng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt vận công.
Đây là một gian nhà chất củi, xung quanh toàn rơm củi, chỉ có một chiếc giường sơ sài đủ để cho một người nằm, trên mặt đất rải rác gỗ vụn.
Đinh Duy Tùng sắc mặt vàng vọt, không cử động, hơi thở yếu ớt.