Trong một tòa thôn trang nhỏ ở cảnh nội của Sùng Minh đường khói bếp lượn lờ, ánh nắng chiều và khói bếp bao phủ thôn trang nhỏ, rất là náo nhiệt.
Tiếng chó sủa, gà gáy, âm thanh chim mệt mỏi về rừng, còn có tiếng la của người lớn, âm thanh chơi đùa vui sướng của những đứa trẻ pha trộn chung vào nhau, tạo thành một bức hình ảnh sinh động, sinh hoạt rất là tốt.
Cái thôn nhỏ này gọi là Lý gia trang.
Triệu Thượng và Hà Tụ là hai hán tử trung niên, tướng mạo tuấn dật bất phàm.
Thân thể gầy gò, cao gầy, lung lay như hai làn khói bếp, dán vào ngọn cây dần dần nhích tới gần cái thôn trang này.
Hai người ngừng lại ở trên ngọn cây giữa sườn núi, cúi đầu nhìn mọi người ở trong thôn.
Có người vội vã nấu cơm, có người vội vã kéo đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình về nhà, còn phải vừa đánh vừa mắng, tiếng khóc huyên náo của đứa trẻ vang vọng toàn thôn.
- Triệu huynh, lúc nào mới động thủ đây?
Hà Tụ liếc thôn trang này một cái, mặt không cảm xúc nói:
- Bây giờ hay là đợi tới lúc nửa đêm chứ?
-... Động thủ bây giờ có chút phiền toái.
Triệu Thượng lãnh đạm liếc nhìn người trong thôn trang, bình tĩnh nói:
- Giết thì sẽ khó tránh khỏi có chút huyên náo, động tĩnh quá lớn, không bằng đợi tới buổi tối, chờ tới khi mọi người ngủ, chúng ta giết người không một tiếng động, không để cho bọn họ có thống khổ, chết đi ở trong giấc mộng, như vậy sẽ bình tĩnh hơn một chút, như vậy mới không có quá nhiều lệ khí.
- Được, vẫn là Triệu huynh cân nhắc chu đáo.
Hà Tụ cười nói.
Triệu Thượng lạnh nhạt nói:
- Không phải là ta chu đáo, là có chút không đành lòng.
Hà Tụ cười lên ha hả.
Từ khi tu luyện A Tu La thần công, ánh mắt nhìn những người này cũng không giống như đồng loại nữa, giống như thấy gà rừng thỏ rừng vậy, ngứa tay muốn nhào tới, cho dù không thể ăn được thì cũng có thú săn bắn.
Triệu Thượng liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ngươi không tin sao?
- Tin, tin, tin.
Hà Tụ vội nói.
Triệu Thượng nói:
- Nói thế nào thì cũng là một sinh mạng, nếu cứ chết như vậy cũng có chút đáng tiếc.
- Không có biện pháp nào khác, đây chính là số mạng của bọn họ, mỗi một người đều có số mạng của mình, dù thế nào thì mạng của bọn họ cũng sẽ chấm dứt, cho dù chúng ta không giết thì bọn họ cũng sẽ gặp chuyện khác mà bị mất mạng, có đúng không?
Hà Tụ nói.
Triệu Thượng thở dài một hơi nói:
- Thật không nghĩ tới sao giáo chủ lại ra lệnh như vậy, vô duyên vô cớ giết người.
- Là vì Sở Ly mà.
Hà Tụ cười nói:
- Tổng quản của phủ Dật Quốc công, đại tổng quản An Vương phủ, Bách phu trưởng Bí vệ phủ, thử nghe một chút về chuỗi danh tiếng này thì cũng đã biết sự lợi hại của hắn.
- Hừ, chuyện này không đơn giản như vậy đâu!
Triệu Thượng lạnh lùng nói:
- Ngẫm lại mà xem, tổng quản của phủ Quốc Công thì có thể không thành vấn đề, nhưng đại tổng quản An Vương phủ, đó là bởi vì hắn là tổng quản của phủ Quốc Công cho nên mới có thể ngồi vào chỗ ngồi đó, nếu là đại tổng quản An Vương phủ, vào Bí vệ phủ thì cũng sẽ có một chức quan. Muốn làm Bách phu trưởng cũng sẽ dễ như trở bàn tay. Cho nên nói chỉ là bởi vì quan hệ thôi, nào có lợi hại như trong tưởng tượng vậy chứ!
- Điều này cũng đúng.
Hà Tụ cười nói:
- Tất cả đều là dính ánh sáng của phủ Quốc Công! Lần này chúng ta có thể gài bẫy cho hắn lao vào, lại chặt đường lui của hắn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tiến vào Thần giáo mà thôi.
- Chiêu này rất là lợi hại.
Triệu Thượng nói:
- Tả hộ pháp trí khôn hơn người, lập tức nắm bắt được nhược điểm trí mạng của Sở Ly.
Chờ chúng ta diệt một thôn trang, lại diệt hai thôn trang, làm cho phủ Dật Quốc công giận dữ.
Hà Tụ cười híp mắt nói:
- Chỉ có tức giận mới có thể làm cho bọn họ mất lý trí, không chút chậm trễ đối phó với Sở Ly.
- Không biết vì sao giáo chủ lại coi trọng một người trẻ tuổi như vậy chứ.
Triệu Thượng hừ lạnh một tiếng nói:
- Theo tin tức nói còn chưa tới hai mươi tuổi, một tiểu tử chưa dứt sữa thì có bản lĩnh gì chứ?
Hà Tụ vội nói:
- Giáo chủ lo xa nghĩ rộng, chắc là dùng ngàn kim mua xương ngựa, bởi vì danh tiếng của hắn.
- Nếu chỉ bởi vì trẻ tuổi, người có địa vị giống như hắn còn nhiều mà, nào cần thiết phải vậy chứ?
Triệu Thượng càng bất mãn, cười lạnh nói:
- Nói tới nói lui, tất cả đều là giả.
Hà Tụ cười nói:
- Chờ hắn vào Thần giáo thì sẽ là vãn bối, sẽ giáo huấn hắn thật tốt!
Triệu Thượng lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn để cho người khác nói ta bắt nạt vãn bối.
Hà Tụ nói:
- Không có liên quan tới Triệu huynh ngươi, để ta thu thập hắn, để cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta!
- Để cho ai biết lợi hại vậy?
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở sau lưng của hai người.
Sắc mặt bọn họ đại biến, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thấy một thanh niên khí vũ hiên ngang đứng ở phía sau bọn họ mười bước, người mặc một bộ áo dài trắng tung bay. Người bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu đỏ, trên dưới cả người đều bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn qua rất là ôn hòa.
Hai người không cảm giác được một chút ôn hòa nào, ngược lại trong lòng lại còn phát rét.
Bị tới gần phạm vi mười thước mà lại không thể phát giác ra được, hơn nữa không chỉ có mình, đồng bạn cũng không phát giác ra được. Như vậy sẽ không phải là mình khinh thường mà là thực sự không cảm giác được hắn tới gần, nếu như hắn ám sát, mình đã bị thương rồi.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt hai người âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Ly, trầm giọng quát lên.
Sở Ly đạp lên trên ngọn cây, áo dài trắng lung lay, đánh giá hai người, sát cơ trong lòng sôi trào, thế nhưng hắn lại biết mình không thể giết được hai người, nhưng nếu ném bọn họ tới Đại Lôi Âm tự để các tăng nhân trấn áp cũng đủ để dằn vặt bọn họ rồi.
Hắn đang suy nghĩ, có nên tự mình trấn áp hay không, cuối cùng hắn vẫn bỏ qua suy nghĩ này.
Tuy nói hắn có trận pháp, muốn vây khốn bọn họ tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng cần mỗi ngày đưa cơm, hơn nữa lúc nào cũng phải cảnh giác, nếu để bọn họ chạy mất, như vậy sẽ là lỗi lớn, cho nên cuối cùng vẫn phải đưa cho Đại Lôi Âm tự.
Tưởng Hòe và Tuyết Lăng đều đang bế quan tìm hiểu Thiên Ngoại Thiên, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, cho dù bọn họ trở về thì hắn cũng không thể giao chuyện cho bọn họ như vậy, dùng không đúng chỗ, hơn nữa cũng chưa chắc hắn đã yên tâm được.
- Sở Ly.
Sở Ly bình tĩnh nhìn về phía hai người:
- Chính là Sở Ly mà các ngươi định đối phó!
- Ngươi chính là Sở Ly sao?
Triệu Thượng đánh giá hắn, lạnh nhạt nói:
- Cũng chỉ như vậy mà thôi!
Sở Ly nói:
- Ta không có hư danh, thế nhưng lại không nghĩ rằng lại bị các ngươi nhớ đến, đã như vậy, nói nhiều cũng là vô ích, động thủ đi!
Hắn dứt lời lập tức đánh ra một chưởng, Tu La chưởng được thi triển ra, thân thể như quỷ mỵ đến bên cạnh bọn họ, một người một chưởng, chia ra mà đánh xuống.
Ầm!
Hai người không kịp né tránh, vội vã nghênh đón.
Một đạo nội lực kỳ dị tràn vào trong thân thể, lúc bắt đầu hai người cũng không thèm để ý.
Tâm pháp của A Tu La thần công kỳ dị, lạnh nóng tương hợp, tinh thuần dị thường, bất kỳ một chút nội lực xâm lấn nào cũng sẽ bị làm cho tan rã, không đáng để lo.
Một lát sau, lúc bọn họ muốn ra chiêu sắc mặt lập tức biến đổi.
Trong chớp mắt đạo nội lực kỳ dị này đã cắn nuốt nội lực chung quanh, nhanh chóng lớn mạnh, cản trở vận chuyển nội lực, làm mất đi sự lưu loát và nhanh chóng.
Hai tay của Sở Ly lần nữa đánh xuống.
Lúc hai người đang chần chờ thì đã mất đi cơ hội tránh né, lần nữa phải tiến lên đón một chưởng này.
Ầm!
Bốn chưởng đụng nhau, hai đạo nội lực kỳ dị lần nữa chui vào, hòa hợp với nội lực vốn có, ngày càng lớn mạnh hơn nữa, năng lực căn nuốt mạnh mẽ hơn trước đó.
Hai người xoay người rời đi, muốn thu thập chưởng kình đang tác quái trong cơ thể trước rồi nói sau, không thể tiêu trừ hậu hoạn bên trong cơ thể thì không thể nào thắng nổi Sở Ly được.
Bóng trắng chợt lóe lên, Sở Ly xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, lần nữa đánh ra một chưởng.
Hai người bắn ra, một trái một phải.
Sở Ly đuổi theo sau lưng của Triệu Thượng, tay dán vào áo của đối phương.
Triệu Thượng mạnh mẽ hít sâu một hơi, tức thì máu thịt biến mất, thân thể hóa thành một bộ xương, ánh mắt lạnh như băng, hắn vươn tay tiến lên đón nhận công kích.
Ầm!
Hai chưởng đụng chạm vào nhau, Sở Ly cũng không bay ra ngoài giống như trong tưởng tượng của Triệu Thượng, ngược lại còn đứng vững, lại có một cỗ chưởng kình chui vào, lần nữa dung hợp với đạo nội lực đang lớn mạnh kia, lại càng cường đại hơn trước đó mấy phần.