Mục lục
Bạch Bào Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị trọng thương nặng như vậy sao?


Sở Ly cau mày nói:


- Như vậy đi, ta có chỗ tuyệt diệu đối với việc chữa thương, ta nhìn một chút giúp Vương gia.


An vương kiên quyết xua tay:


- Không cần, sau khi về cứ để thái sư tới là được.


-... Cũng được.


Sở Ly thở dài nói:


- Xem ra chúng ta phải trở về nhanh một chút, như vậy đi, ta sẽ mang Vương gia trở lại trước, mau chóng tìm thái y, tránh cho thương thế bị trì hoãn!


- Hư Ninh mang theo ta là được rồi.


An vương lạnh lùng nói:


- Đại tổng quản ngươi bị thương cũng không nhẹ, cho nên cứ chữa thương cho mình trước đi!


Sở Ly rất bất đắc dĩ nhìn hắn.


An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.


Nếu như Sở Ly giết hắn lúc này, như vậy An vương phủ sẽ xong, nhất định các huynh đệ kia của hắn không sẽ bỏ qua cơ hội này, mình bị trọng thương, rất khó để ngăn cơn sóng dữ, mình cũng sẽ bị bức ép rời khỏi vòng tranh giành ngôi vị hoàng đế.


Vì ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể nhẫn nhịn một chút, lợi dụng năng lực của Sở Ly để chống đỡ Vương phủ.


Trước khi chết cố gắng nghiền ép hắn một chút, lợi dụng năng lực của hắn, nghĩ như vậy cũng là một việc đáng để vui mừng rồi.


Hư Ninh nói:


- Đại tổng quản, ngươi có thương tích trên người, quả thực không thích hợp chạy đi chạy lại nữa. Đêm nay ta sẽ dẫn Vương gia trở về, mọi người có thể chậm rãi trở về sau cũng được.


Sở Ly vội hỏi:


- Không đi tới phủ Quốc Công sao? Bên kia cũng có một vị thánh thủ chữa thương, không kém thái y, thậm chí lại còn hơn một bậc!


- Không cần!


An vương lạnh lùng nói.


Hiện giờ hắn hận không thể che miệng của Sở Ly lại, không cho hắn nói chuyện nữa.


Sở Ly luôn đối phó hắn, không ngừng nói chuyện, ân cần thăm hỏi, diễn sự trung tâm của một vị Đại tổng quản không hở một khe, khiến cho chúng hộ vệ đều âm thầm than thở, cảm thấy hắn quá cổ hủ, hà tất phải làm như vậy cơ chứ?


Sở Ly cũng biết được thương thế của An vương, sau này sợ rằng An vương sẽ không có tâm niệm gì nữa, cũng sẽ không muốn gần gũi Nhị tiểu thư thêm nữa.


Nếu như là những chưởng lực khác, An vương dựa vào y thuật của thái y là có thể sẽ khôi phục lại được như cũ, dù sao Kim Thân La Hán thần công cũng rất thần diệu.


Nhưng Thiên Lôi chưởng thì lại rất là đặc biệt, là thứ chí dương chí cương trong thiên địa, là lực lượng hủy diệt chân chính, hai thận của hắn đã triệt để chết rồi, không khác gì tháo ra, muốn chữa trị triệt để là chuyện không thể nào.


Có thể tạo thành thương tổn mang tính chất hủy diệt như vậy, quan trọng chính là lần Sở Ly phá huỷ đan điền của hắn trước đó, phế bỏ võ công của hắn, hắn sẽ giống như người bình thường vậy, không có cách nào chống đỡ được chưởng kình của Thiên Lôi chưởng.


Có nội kình ngăn cản, chưởng kình của Thiên Lôi chưởng đã đủ kinh người, không có nội lực làm tiêu tan, chưởng kình của Thiên Lôi chưởng triệt để phát huy, hai thận của hắn đã không thể sử dụng được nữa.


Trong lòng Sở Ly cười thầm, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc, sau khi ăn qua món ăn dân dã lập tức khoanh chân ngồi bắt đầu vận công chữa thương.


Hư Ninh và An vương vô thanh vô tức rời đi, không kinh động tới đám hộ vệ.


Sở Ly nhắm mắt lại làm bộ không biết, nhìn bọn họ biến mất, âm thầm thở dài một hơi.


Lần này cũng coi như là thuận lợi, hóa trang thành Cảnh Hoa Vinh đả thương An vương, nhất cử lưỡng tiện, cũng trút được cơn giận này, để hắn yên tĩnh một đoạn thời gian.


Không biết Tử Vân sơn có bỏ qua cho hắn hay không, hay sẽ lại phái cao thủ hàng đầu tới đây truy sát?


Có Thiên Ma công tầng bốn, hắn đủ sức lực đánh một trận, thậm chí hắn còn mơ hồ có chút chờ mong bọn họ trở lại, trợ giúp Thiên Ma công của mình lên một tầng nữa.


Chưởng kình của Âm Lôi chưởng và Thiên Lôi chưởng đều là đại bổ đối với Thiên Ma công, là thứ dùng để luyện công rất tốt, võ học của Đại Lôi Âm tự thì lại không có hiệu quả như thế, xem ra mình và Tử Vân sơn thật là có duyên!


Chờ hai người An vương rời đi, Sở Ly cũng chuẩn bị đi theo.


Hắn để các hộ vệ trở về An vương phủ, hắn thì lại tiếp tục đi về phủ Quốc Công.


Lúc bình minh, nhìn đám hộ vệ rời đi, Sở Ly thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như có một kết thúc, công đức viên mãn, thu hoạch rất lớn.


- Lợi hại! Lợi hại!


Phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm động lòng người.


Sở Ly quay đầu.


Lục Ngọc Dung đứng ở trên ngọn cây một gốc cây tùng, y phục màu trắng phiêu đãng, theo gió mà động.


- Ngươi nhìn thấy cả rồi hay sao?


Sở Ly nói.


Lục Ngọc Dung thở dài nói:


- Thủ đoạn mượn đao giết người này của ngươi thật là cao minh, ta kém xa tít tắp!


Sở Ly có Đại Viên Kính Trí, thứ Lục Ngọc Dung nhìn thấy chỉ là do hắn cố ý để nàng nhìn thấy, Lục Ngọc Dung cũng không biết hắn có bản lĩnh biến hóa, cho rằng Cảnh Hoa Vinh kia ra tay là thật.


Sở Ly cười cợt:


- Đổi lại là ngươi, ngươi cũng có thể thi triển ra thủ đoạn này như thế.


- Lật tay làm mưa gió.


Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:


- Ta không bằng, theo ta thấy, vị An vương điện hạ này cũng là một người nhân kiệt, không ngờ lại có thể nhịn được!


Nàng vốn cho là An vương sẽ hạ lệnh cho các hộ vệ giết chết Sở Ly, không nghĩ tới An vương lại có thể nhịn được, không giống như trước đây.


Những hoàng tử này quả thật là không tầm thường, trong xương cũng truyền thừa dòng máu hơn ngươi.


Vốn Sở Ly định nếu như người của Tử Vân sơn không đến, Lục Ngọc Dung sẽ ra tay ám hại An vương, đả thương hắn, làm cho hắn không thể đi tới phủ Quốc Công được.


Tử Vân sơn tới đây ám sát rất đúng lúc, Lục Ngọc Dung không có đất dụng võ, cho nên mới có thể nhìn thấy được một màn kịch như vậy.


Khi Sở Ly mời nàng động thủ cũng đã nói qua, mặc kệ ra tay hay là không ra tay hắn sẽ cho nàng thêm tên của một nội gian.


Sở Ly thở dài:


- Vì lẽ đó ngươi phải cẩn thận hắn!


- Cẩn thận cái gì chứ?


Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng bay đến trước mặt hắn, mang đến mùi thơm nhàn nhạt:


- Võ công của hắn đã bị phế, ba năm rưỡi mới có thể khôi phục lại được, ngươi có thể thư giãn một chút, hắn sẽ không lập tức giết ngươi.


Sở Ly lắc đầu:


- Vậy cũng không hẳn, không chừng hắn sẽ tiêu diệt ta trước thì sao?


- Diệt ngươi, An vương phủ cũng sẽ xong đời.


Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:


- Nếu như hắn không biết cái này thì hắn sẽ không giết ngươi hay sao? Thương thế của ngươi không sao chứ?


Sở Ly như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn nàng một cái:


- Thực sự là được sủng ái mà lo sợ, Lục cô nương quan tâm ta như vậy sao?


- Đương nhiên ta phải quan tâm tới sự sống chết của ngươi rồi.


Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, từ tốn nói:


- Nếu như ngươi bị thương, ta có thể chữa thương giúp ngươi.


Sở Ly xua tay:


- Đa tạ, thương thế của ta không quá nặng.


- Thật không sao không?


Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.


Sở Ly nói:


- Ít nhất hiện tại ngươi không giết chết được ta!


Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:


- Nói bậy, ta cũng không có ý muốn giết ngươi.


Sở Ly như cười mà không phải cười, lắc đầu một cái.


Lục Ngọc Dung nói:


- Được rồi, nếu ngươi đã không có việc gì thì ta sẽ đi trước một bước!


Nếu như nàng chắc chắn thì cũng sẽ không giết chết Sở Ly, nhưng sẽ phế bỏ võ công của hắn, không còn võ công chỉ có trí tuệ. Khi đó Sở Ly sẽ không đáng sợ như trước nữa, đối với phủ Nhân Quốc Công, đối với Cảnh Vương phủ mà nói, đây đều là một chuyện tốt, cho dù võ công yếu đi một ít cũng tốt.


Sở Ly cười cợt:


- Không bằng thử một chút xem?


Hắn bỗng nhiên lướt người đi xuất hiện ở phía sau lưng của Lục Ngọc Dung, xuất chưởng đập xuống.


- Ầm!


Bàn tay phải của Lục Ngọc Dung chẳng khác nào được điêu khắc từ ngọc trắng, nhẵn nhụi, đập vào bàn tay lớn của hắn, hai người ở trên không trung đều lùi lại hai bước, bay xuống ngọn cây.


Sở Ly nói:


- Quả nhiên ngươi có sát tâm!


Nếu như Lục Ngọc Dung không có sát tâm thì một chưởng này sẽ không thong dong được như vậy.


Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:


- Ngươi cũng thế.


- Tiếp tục!


Sở Ly lại lóe lên, xuất hiện ở trước mặt của Lục Ngọc Dung, bàn tay phải đập xuống.


Cả người của Lục Ngọc Dung chẳng khác nào được điêu khắc từ ngọc trắng, ánh sáng ôn hòa lưu chuyển, tiếp được một kích này của Sở Ly.


- Ầm!


Hai người lần nữa bay ngược ra ngoài.


Lục Ngọc Dung cau mày, cảm thấy Sở Ly so với trước đây còn lợi hại, càng khó dây dưa hơn nhiều.


Sở Ly nói:


- Lục cô nương, ngươi nên tu luyện thêm đi, tránh cho bị ta bỏ rơi quá xa!


- Đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý!


Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái, thướt tha rời đi.


Sở Ly nhìn thân ảnh uyển chuyển của nàng biến mất, cười cợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK