- Hộ vệ của phủ Quốc Công, chỉ đến như thế!
- Để lão phu đến lĩnh giáo một chút!
Một lão giả khác bước lên trước, ôm quyền nói:
- Lão phu Lục Hội Cơ.
- Cũng họ Lục sao?
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Xin mời!
Lục Hội Cơ rút kiếm ra khỏi vỏ, chậm rãi chỉ về phía Sở Ly.
Thân kiếm như một vũng nước xuân, lập tức sưu một tiếng, thân kiếm rung động, giống như một con rắn sống lại, đột nhiên bắn ra, trong nháy mắt đã đâm đến ngực của Sở Ly.
Sở Ly nghiêng người múa đao.
Một vệt sáng xẹt qua cổ của Lục Hội Cơ.
Trường kiếm đâm vào trong không khí, Lục Hội Cơ cứng đờ một hồi, không nhúc nhích.
Một lát sau, hắn sờ sờ cổ mình, sắc mặt tái xanh, cũng còn may là sống đao, bằng không đầu của mình đã dọn nhà. Đao pháp của Đỗ Phong này rất tuyệt, kinh người tới cực điểm!
Sở Ly đè đao nhìn Lục Ngọc Thụ, bình tĩnh tiến lên phía trước một bước.
- Ngươi muốn làm gì?
Lục Ngọc Thụ đang bị ánh đao làm cho kinh hãi. Thấy thế sợ hết hồn, hắn quát lên:
- Họ Đỗ, quả thực ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh!
Sở Ly nói:
- Nhị công tử học vấn uyên thâm, không bằng chúng ta luận bàn một chút?
- Họ Đỗ, ngươi muốn đối đầu với phủ Quốc Công chúng ta hay sao?
Lục Ngọc Thụ quát lên.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nhị công tử, phủ Quốc Công xuống tay trước, Đỗ mỗ bị bức ép bất đắc dĩ. Cho nên chỉ có thể phẫn nộ mà phản kháng, quả nhiên phủ Quốc Công bá đạo giống như trong tin đồn thật!
- Dừng tay!
Từ phía xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.
Sở Ly quay đầu nhìn lại, miệng nở một nụ cười.
Những người chung quanh liên tục thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhanh chóng nhường ra một con đường.
Lúc này có ba người chậm rãi đi tới.
Cầm đầu là một nữ tử uyển chuyển thướt tha, mặt có đeo lụa trắng, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong trẻo giống như nước. Trong lúc nhìn quanh, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Phía sau nàng có hai lão giả đi theo, một là Tịch Vụ. Biểu hiện trang trọng và âm trầm, một người khác Sở Ly cũng đã nhìn quen mắt. Bởi vì hắn đã gặp hai lần, là cao thủ hàng đầu của phủ Quốc Công.
Hai người từng bước theo sát, cung kính đi ở phía sau lưng nàng.
Thân phận của nữ tử đã rất sống động, tiểu thư Lục Ngọc Dung của phủ Nhân Quốc Công.
Lục Ngọc Dung đeo tấm lụa trắng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nàng là một đại mỹ nhân, mắt không có cách nào rời khỏi trên người nàng được.
- Đỗ tiên sinh, đã đắc tội rồi.
Lục Ngọc Dung ôm quyền cười nói:
- Tiểu nữ tử may mắn, rốt cục đã có thể nhìn thấy thần đao vô địch!
- Không dám xưng vô địch!
Sở Ly ôm quyền một cái. Ra vẻ không biết nàng:
- Không biết cô nương là...?
- Tiểu nữ tử Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung thi lễ:
- Đỗ tiên sinh, chuyện tìm người giả mạo Đỗ tiên sinh vào phủ Quốc Công chính là chủ ý của ta, đã đắc tội rồi.
- Hóa ra là Lục cô nương!
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Thủ đoạn rất cao cường!
Sóng mắt của Lục Ngọc Dung xoay chuyển một cái:
- Tiểu nữ tử ngưỡng mộ đại danh của tiên sinh, muốn mời tiên sinh vào phủ làm cung phụng. Hỗ trợ phủ Quốc Công trừ gian trừng ác, trọng trấn võ lâm!
- Thân thể của Lục cô nương đáng giá ngàn vàng, tại hạ không dám nhận... Chỉ là cách làm như vậy, Đỗ mỗ không dám gật bừa!
Ánh mắt của hắn như tia chớp đâm vào hai con mắt của Lục Ngọc Dung.
Sóng mắt của Lục Ngọc Dung dịu dàng nhu thuận, không bị ảnh hưởng một chút nào:
- Vâng, là tiểu nữ tử làm không đúng. Kính xin tiên sinh đại nhân đại lượng, không nên lấy làm phiền lòng!
- Không dám! Không dám!
Sở Ly vung vung tay.
- Lúc này nhìn thấy tiên sinh, không nhịn nổi mừng rỡ, tiểu nữ tử muốn tận tình địa chủ, được chứ?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Không cần, Đỗ mỗ còn có việc trong người, xin được cáo lui trước đã!
- Chờ đã!
Lục Ngọc Dung vẫy bàn tay ngọc một cái:
- Như đi phủ Quốc Công uống rượu thì tiên sinh sẽ có lo lắng. Không bằng như vậy đi, tiểu nữ tử đã mở tiệc rượu ở Nhân Tâm lâu. Xin tiên sinh hạ mình, tiểu nữ tử có chuyện lớn muốn thỉnh giáo!
-... Nếu đã như thế. Được!
Sở Ly ôm quyền một cái.
- Tiên sinh xin mời!
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu.
…
Những người chung quanh nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất, lập tức sôi nổi nghị luận.
- Lục tiểu thư quả nhiên là khí khái bất phàm.
- Co được dãn được. Thân là Đại tiểu thư phủ Quốc Công, không cần chiêu hiền đãi sĩ như vậy chứ?
- Nói vậy có lẽ là thấy vị Bạch Y Thần Đao này lợi hại, cho nên mới phải làm như vậy chứ.
- Nếu như không phải Bạch Y Thần Đao vừa vặn ở đây, e rằng thanh danh này đã...
- Bạch Y Thần Đao quả nhiên là Bạch Y Thần Đao, đao pháp đúng là nhất tuyệt, đường đường là cung phụng phủ Quốc Công, một chiêu cũng không ngăn được!
- Ta còn chưa nhận ra được một đao này chém ra sao kìa!
- Ta cũng không thấy rõ!
Mọi người sôi nổi nghị luận, nhưng không hẹn mà cùng có mấy phần ước ao ghen tị đối với Sở Ly.
Có thể được Lục tiểu thư tự mình mời, còn có thái độ như thế cũng coi như không uổng công một đời, không uổng công làm nam nhân một lần!
Sở Ly và Lục Ngọc Dung ngồi ở phía đối diện nhau.
Hai người đang ở trong một căn phòng trang nhã trên lầu bốn của Nhân Tâm lâu, thông qua cửa sổ có thể xem phố lớn ở phía dưới. Từng con phố lớn, từng mảng từng mảng kiến trúc.
Khép cửa sổ lại, thì trong phòng lại yên tĩnh không hề có một tiếng động, giống như là hai thế giới vậy.
Lục Ngọc Thụ đã mang theo mặt mày xám xịt trở về.
Tịch Vụ tiếp nhận mâm do thị nữ mang tới, lại tự mình bưng đến cạnh bàn, dâng lên từng cái. Lại rót đầy chén bạc cho hai người, động tác thành thạo trầm ổn.
Trên người Lục Ngọc Dung mặc y sam màu trắng, không ngờ đã lấy khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt ngọc xinh đẹp tuyệt luân, phong tình vạn chủng. Đồng thời lại còn có khí chất đoan trang trầm tĩnh.
Lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, tự có một đạo khí thế ung dung cao quý trên người.
Nàng giơ tay, Tịch Vụ khom người lùi tới phía sau, không nhúc nhích.
Căn phòng bố trí trang nhã, giấu sự xa hoa ở bên trong, dụng tâm rất độc đáo.
Trên người Lục Ngọc Dung có mùi thơm lạnh nhạt bồng bềnh, khiến cho người ta suy tư.
Sở Ly bình tĩnh ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lục Ngọc Dung bưng chén bạc lên, nở nụ cười lạnh nhạt:
- Một chén này ta muốn tạ lỗi với tiên sinh, thủ đoạn không đủ quang minh chính đại. Đã làm hỏng tên tuổi của tiên sinh.
Nàng giơ tay, uống một hơi cạn sạch.
Tịch Vụ tiến lên rót đầy chén bạc, lại khom người lui về phía sau.
Lục Ngọc Dung lại bưng chén lên, nói:
- Một chén này ta kính tiên sinh trừ ác trừng gian, hả hê lòng người!
Nàng lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tịch Vụ tiến lên rót đầy, khom người lui về phía sau.
Lục Ngọc Dung lại bưng chén bạc lên, nói:
- Chén này ta thay mặt cho những bách tính vô tội kia, kính tiên sinh!
Nàng lại uống một hơi cạn sạch.
Bụng rỗng lại có thêm ba chén rượu vào bụng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng, kiều diễm ướt át.
Sở Ly vẫn yên tĩnh ngồi đó.
Nhìn nàng uống ba chén vào bụng, lúc này hắn mới nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Tịch Vụ tiến lên rót đầy hai chén bạc, khom người lùi tới phía sau Lục Ngọc Dung, nhắm mắt không nhúc nhích, rất giống một pho tượng.
Lục Ngọc Dung lẳng lặng nhìn hắn:
- Ta biết, tiên sinh không muốn gia nhập phủ Quốc Công.
Sóng mắt của nàng lưu chuyển, khí chất đoan trang mà trầm tĩnh, hào hoa phú quý lại ung dung. Kết hợp với vẻ xinh đẹp của nàng tạo thành sự mê hoặc vô tận.
- Đúng vậy.
Sở Ly uống một chén, chậm rãi thả chén bạc xuống, lại rất bình tĩnh nhìn nàng:
- Người nơi sơn dã, yêu thích những tháng ngày như nhàn vân dã hạc. Cho nên thực sự không quen làm người hầu ở phủ Quốc Công, chỉ có thể cảm tạ ý tốt của tiểu thư mà thôi.
- Ài... đáng tiếc.
Lục Ngọc Dung lắc đầu than nhẹ, vung tay, ra hiệu cho Tịch Vụ lui ra, tự mình rót đầy chén bạc cho hắn:
- Nhân thủ của Phủ Quốc Công không đủ, đáng tiếc nhiều người trong võ lâm sợ mang tiếng xấu, tiếc rẻ lông chim mà không tiến vào phủ Quốc Công. Cho nên mới khiến cho bên trong vùng này ác tặc hoành hành, có tâm giết tặc, nhưng lại không thể ra sức.
Sở Ly lặng lẽ không nói.
Đây là sự thực, mười hai phủ Quốc Công đều vướng vào chuyện này. Vì lẽ đó mới tự mình bồi dưỡng cao thủ, nhưng một phủ quốc công sao có thể so được với võ lâm hào kiệt cơ chứ.
Lục Ngọc Dung từ tốn nói:
- Nhân vật anh hùng như tiên sinh vậy, bây giờ võ lâm hiếm thấy, tiểu nữ tử cực kỳ khâm phục.
- Lục tiểu thư quá khen.
Sở Ly lắc đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Có rất nhiều người từ nhỏ chịu vô số khổ cực, gặp vô số chuyện, rốt cục đã luyện thành võ công tuyệt đỉnh. Sau đó triệt để phóng túng chính mình, làm xằng làm bậy, hiếp đáp bách tính, ức hiếp người nhỏ yếu. Người như vậy ở trong võ lâm nhiều vô số kể, quả thực là làm cho lòng người lạnh lẽo!
Sở Ly nói:
- Võ lâm xưa nay luôn như vậy!
- Vì lẽ đó người như tiên sinh khó được.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hướng về nghĩa, không có gì phải lo sợ. Tiên sinh biết tương lai sẽ có vô số mưa to gió lớn đang chờ tiên sinh mà tiên sinh vẫn làm như vậy. Quả thực là hiếm thấy!
Sở Ly lạnh nhạt mỉm cười.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tiểu nữ tử thân đơn lực bạc, cũng muốn cố gắng hết sức mọn của mình. Tiên sinh vào phủ trở thành cung phụng, không cần làm việc, có phủ Quốc Công che chở, tiên sinh không còn có nỗi lo về sau nữa... Nếu như tiên sinh không có một kết quả tốt, như vậy cũng sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng đối với thế đạo thời nay!