Hư Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
An Vương thầm thở ra một hơi, sắc mặt khôi phục lại như cũ.
Hắn cũng lo lắng cho thủ hạ tín nhiệm nhất của mình bị mua chuộc, phản bội mình, như vậy hắn thật sự không còn người nào có thể dùng được nữa.
Một Vương phủ rất to lớn, không ngờ lại không có một người có thể yên tâm dùng được, ngẫm lại chính hắn cũng phải bi ai thay mình.
Tất cả những chuyện này đều là do Sở Ly giở trò quỷ, giỏi về mua thu lòng người, đầu độc lòng người, hầu như tất cả nha hoàn thị vệ, hộ vệ trong Vương phủ, thậm chí bao gồm chính Vương phi và nữ nhi của hắn cũng đều hướng về Sở Ly!
Mình bị chúng bạn xa lánh, danh tiếng mà hắn tạo ra bao nhiêu năm bị mất.
Mỗi khi nghĩ tới đây, hắn đều sinh ra sát cơ vô cùng vô tận, hận không thể lập tức giết chết Sở Ly, chém hắn thành muôn mảnh, mới giải được mối hận ở trong lòng.
- Được rồi, coi như ngươi trung thành tuyệt đối!
An Vương hừ lạnh nói:
- Ngươi làm việc cũng quá không cẩn thận, lại bị Sở Ly biết được. Có lẽ là hắn phái người theo ngươi ở trong bóng tối, biết ngươi muốn làm việc thay ta.
- Vâng, vâng.
Trịnh Lập Đức vội vã dùng sức gật đầu nói:
- Đa tạ Vương gia tín nhiệm!
- Đi đi!
An Vương vung vung tay.
Trịnh Lập Đức vội vã lùi ra.
Sau khi hắn ra khỏi thư phòng mới lau trán một cái, rốt cục đã qua ải, xem ra biện pháp mà Đại tổng quản dạy có hiệu quả, lúc đó trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, oan uổng, quá oan uổng, thật sự quá oan uổng.
Bây giờ nhìn lại, Hư Ninh tôn giả đã nghe được suy nghĩ của mình, vì lẽ đó đối phương mới tin tưởng mình.
- Ài...
An Vương lắc đầu thở dài nói:
- Tôn giả, còn có ý định gì nữa không?
Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ, lặng lẽ không nói.
An Vương cười khổ nói:
- Bây giờ nhìn lại, dường như đã đến chậm một chút.
Hư Ninh gật đầu:
- Vương gia anh minh.
An Vương nói:
- Thế gian này chuyện không vừa ý có đến tám chín phần mười, ta cho dù thân là hoàng tử, muốn giết một người cũng khó khăn như lên trời. Muốn giết mà không thể giết, chỉ có thể cố nén rất khổ sở, ngẫm lại người hoàng tử như ta quả thực là uất ức.
Hư Ninh chậm rãi nói:
- Đại tổng quản là nhất phẩm, lại có trí tuệ hơn người, võ công siêu cao, muốn giết người như vậy, Vương gia cần tốn kiên trì to lớn hơn nữa, cần có võ công càng mạnh hơn, quan trọng vẫn là tu luyện võ công.
- Đúng thế.
An Vương than thở:
- Dựa vào người không bằng dựa vào mình, người khác cũng không thể hi vọng được. Muốn giết hắn vẫn phải để ta tự mình tới thì hơn, ta quyết định lần nữa bế quan!
- Vương gia anh minh.
Hư Ninh chậm rãi nói:
- Hiện tại có Pháp Trí ở đây, Vương gia tu luyện Kim Thân La Hán thần công sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều, là một cơ hội hiếm có, chuyên tâm cố gắng luyện công mới là căn bản.
- Đợi Kim Thân La Hán thần công của ta lại tiến sâu thêm một tầng, khi đó sẽ không cần người bên ngoài nữa. Không cần những thủ đoạn nhỏ này quấy nhiễu tâm thần của hắn, trực tiếp ra tay đánh gục hắn là được.
An Vương cười lạnh nói:
- Đến lúc đó, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt chết mà thôi!
Hư Ninh chậm rãi gật đầu.
Những thủ đoạn này của An Vương quá trẻ con, Sở Ly tâm trí hơn người, dùng những thủ đoạn này ở trong mắt hắn chính là trò của trẻ con.
- Tôn giả, Vương phủ nên giao cho ai quản đây?
An Vương cau mày nói:
- Một Vương phủ, một khi ta bế quan, muốn quản hoàn mỹ, sợ là sẽ xảy ra sai sót.
Hư Ninh lắc đầu không nói.
- Lại là Sở Ly sao?
An Vương hừ lạnh nói.
- Ngoài ra còn có ai nữa chứ?
Hư Ninh than thở.
An Vương lặng lẽ không nói.
Hắn có thể suy tính ra, một khi để Sở Ly một lần nữa trở lại vị trí Đại tổng quản, uy nghiêm của mình sẽ không còn tồn tại nữa, ở trong mắt người của Vương phủ chính là một chuyện cười, thành trò hề, thay đổi thất thường, ai còn có thể nghe hắn được chứ!
An Vương lắc đầu:
- Bất kể ra sao, không thể khôi phục vị trí Đại tổng quản của hắn được!
Hư Ninh nói:
- Có thể giao cho Vương phi quản lý, Vương phi là chính phi, chính là bổn phận của nàng!
- A, có lý.
An Vương chậm rãi gật đầu.
Đã như thế sẽ vẹn toàn đôi bên, không cần khôi phục vị trí Đại tổng quản của Sở Ly, sao Tiêu Thi có thể quản được Vương phủ cơ chứ? Khi đó còn không phải đến lúc Sở Ly xuất lực giúp nàng, để hắn vô danh không phận xuất lực, như vậy không có gì tốt hơn nữa.
Sở Ly và Lục Ngọc Dung xuất hiện ở trong tiểu viện của phủ Nhân Quốc Công nàng.
Tiểu viện của nàng tổng cộng có ba cửa vào, hậu hoa viên, giả sơn, hồ nhỏ, nhà thuỷ tạ, chẳng khác nào một toà lâm viên cả.
Hai người trực tiếp xuất hiện ở bên trong tiểu đình trong hậu hoa viên.
Ánh trăng như nước, hậu hoa viên rất yên tĩnh, mấy nha hoàn của nàng đều không ở đây, trong to lớn hậu hoa viên chỉ có hai người, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.Lục Ngọc Dung ho nhẹ một tiếng.
Tức thì chín nữ nhẹ nhàng đi tới, áo trắng như tuyết, vây quanh Lục Ngọc Dung vẻ mặt rất là vui mừng.
Sở Ly đứng ở một bên lại bị các nàng quên đi, giống như không thấy hắn vậy.
Lục Ngọc Dung mở miệng cười, cũng không bảo các nàng chào hỏi với Sở Ly.
Chờ chúng nữ nói xong, nàng và Sở Ly ngồi vào bên trong tiểu đình, rất nhanh đã có trà bưng lên, chúng nữ ra khỏi tiểu đình, biến mất ở trong bụi hoa.
Sở Ly bật cười:
- Chín vị nha hoàn của ngươi không phải là kẻ tầm thường nha.
- Ta cộng thêm các nàng cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.
Sở Ly cười nói:
- Nếu như các ngươi không liên thủ, ta có thể thắng được.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, không phản bác.
Khinh công của Sở Ly quá lợi hại, quả thực hắn sẽ không để cho các nàng liên thủ lại, nàng lạnh nhạt nói:
- Tối nay ngươi ở đây đi, ngày mai sẽ đi gặp nữ nhân của Nhị ca.
- Đã tiến vào phủ rồi sao?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:
- Nhị ca có tí khôn vặt, biết chúng ta sẽ không đồng ý cho nên tiền trảm hậu tấu, trực tiếp mang người vào phủ.
- Xem ra đã bị mê hoặc thật.
Sở Ly cười nói:
- Có thể mê hoặc được công tử bột như vậy, quả thực nữ tử này rất bất phàm, cũng không trách được ngươi lại không yên lòng.
- Đừng cười trên sự đau khổ của người khác, nếu như thật sự có vấn đề thì đừng giấu ta!
- Đương nhiên.
- Như vậy thì đi theo ta.
Lục Ngọc Dung đứng dậy.
Hai người ra khỏi tiểu đình, đi tới một gian tiểu viện trong hậu hoa viên, tiểu viện u tĩnh trang nhã, được dọn dẹp rất sạch sẽ, vẫn có người quản lý.
- Nơi này là chỗ ta bế quan, ngươi cứ ở đây đi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Chớ lộn xộn!
Sở Ly cười gật đầu.
Lục Ngọc Dung không nói thêm nữa mà thướt tha rời đi.
Sở Ly tiến vào tiểu viện, trực tiếp vào trong phòng ngủ, trong phòng được bố trí rất ấm áp hợp lòng người.
Sở Ly nằm ở trên giường ngủ tràn ngập mùi hương rồi suy tư, vì sao Lục Ngọc Dung phải để cho mình tới đây, theo lý thuyết mà nói, đây là nơi tư nhân của nàng, sẽ không để cho mình đi vào ở mới đúng.
Khách xá của phủ Quốc công có rất nhiều, vì sao không để cho mình vào khách xá cơ chứ?
Nghĩ một hồi, hắn không nghĩ nữa, hắn nhìn không thấu tâm tư của Lục Ngọc Dung, suy nghĩ nhiều cũng chỉ là uổng công, cho nên hắn khoanh chân ngồi dậy để luyện công.
Lục Ngọc Thụ người cũng như tên, thân mặc một bộ y sam màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, ngọc thụ lâm phong.
Hắn rất có phong độ, tinh thần phấn chấn mang theo một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đi tới hậu hoa viên, nhìn thấy Sở Ly và Lục Ngọc Dung đang ngồi ở bên trong tiểu đình.
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, thất thanh nói:
- Tại sao lại là ngươi?
Sở Ly quay đầu, nở một nụ cười nói:
- Lục nhị công tử, đã lâu không gặp, có khoẻ không?
- Họ Sở, sao ngươi lại ở chỗ này?
Gương mặt tuấn tú của Lục Ngọc Thụ âm trầm, nổi giận nói:
- Nơi này không phải là phủ Dật Quốc công!
Sở Ly gật gù:
- Nơi này là phủ Nhân Quốc Công, vị cô nương này là...
Hắn đánh giá nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này một chút.
Nàng là người mới vừa nhìn đã cảm thấy xinh đẹp tuyệt trần, so với người bình thường còn có khuôn mặt đẹp hơn một ít, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp, giống như bảo thạch chậm rãi lau tro bụi đi vậy, tỏa ra tia sáng chói mắt.
Hắn không khỏi thầm than một tiếng, nữ tử này tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường!
Lục Ngọc Dung nói:
- Đây là Nhị tẩu tương lai của ta, Kỷ Như Ngọc.
Sở Ly ôm quyền một cái mỉm cười nói:
- Sở Ly bái kiến Kỷ cô nương!
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng thi lễ, để lộ ra nụ cười dịu dàng.
- Họ Sở, ngươi cút nhanh lên cho ta!
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:
- Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể ở lại!
Sở Ly cười cợt:
- Nhị công tử hà tất phải như vậy cứ, nào có đạo đãi khách nào như vậy nha
- Ngươi là khách của ai?
Lục Ngọc Thụ khinh thường nói:
- Phủ Quốc Công chúng ta không phải ai cũng có thể đi vào làm khách mời được!