- Thôi, nể mặt bọn hắn có tình có nghĩa, miễn trách phạt... Các ngươi tự ý ra ngoài phủ, phạt mỗi người một ngàn lạng bạc, nếu như có lần sau, trục xuất ra ngoài phủ!
- Vâng, Vương gia!
Trịnh Lập Đức cung kính đáp, không dám lộ ra vẻ không cao hứng.
An vương lạnh nhạt nói:
- Ta phạt như thế, có phải mọi người không phục hay không?
- Không dám.
Trịnh Lập Đức vội nói.
An vương nói:
- Nếu như tùy tiện bất cứ người nào cũng có thể điều động các ngươi, ta cần ngươi có ích lợi gì chứ? Không có lần sau!
- Vâng!
Trịnh Lập Đức cung kính đáp.
An vương vung vung tay, vẻ mặt có chút buồn ngủ.
Trịnh Lập Đức cẩn thận từng li từng tí một lùi về phía sau, ra khỏi thư phòng, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm giác phía sau lưng đã ướt đẫm, dính vào da thịt vô cùng khó chịu.
An vương quay đầu nhìn về phía Hư Ninh:
- Tôn giả, an nguy của ta xin nhờ vào tôn giả!
Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.
- Vương gia, vậy sau khi người ngủ, ai tới làm chủ?
Tống Lưu Ảnh khẽ nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Nàng không nhắc lại chuyện của Sở Ly nữa.
- Tất cả trong ngoài phủ không được vọng động, không nên để cho người đi ra ngoài nữa.
An vương từ tốn nói:
- Cẩn thận người của Thành vương phủ!
- Thành vương này có người nói ngang ngược ngông cuồng, không ai dám động vào.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Nếu hắn chọc tới trên người chúng ta, chúng ta phải nhẫn nhịn sao?
- Lấy ẩn nhẫn là hơn.
An vương thở dài:
- Đợi thương thế của ta khôi phục lại nói.
- Rốt cuộc khi nào Vương gia mới khôi phục được, cho ta một câu trả lời chắc chắn!
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói.
An vương trầm ngâm trong chốc lát, lắc lắc đầu nói:
- Một tháng... chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ các ngươi có thể thương lượng, nhưng không được để hộ vệ ra ngoài phủ, giữ chặt môn hộ là được rồi.
-... Được rồi.
Nhị nữ chậm rãi gật đầu.
Giữ chặt môn hộ, cái này không khó, nếu để các nàng phái người đi làm việc, cũng là làm khó các nàng.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Vương gia, nếu thực sự không được, ta sẽ mang đại ca tới đây tọa trấn Vương phủ!
- Tuyệt đối không thể!
An vương biến sắc.
Tinh thần của hắn càng ngày càng buồn ngủ. Không đề lên nổi tinh thần, nhưng vẫn miễn cưỡng nói:
- Đại ca nàng tới, ta có miệng mà không nói được, hoàng tử không thể có liên lụy tới quân đội. Đây là tối kỵ trong triều, nàng tuyệt đối không thể mời đại ca nàng tới đây, bằng không chính là hại ta đó!
- Đã là lúc này rồi mà còn nghĩ những thứ này... Được rồi.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Vậy cứ để cho đại ca của Tống tỷ tỷ tới đây.
- Cũng không được.
An vương cố gắng mở mắt ra, nói:
- Mọi việc hai người các nàng thương lượng đi. Giữ chặt môn hộ, đừng có gây ra náo loạn là được, có phiền phức trước tiên cứ ẩn nhẫn, sau khi ta tỉnh lại xử trí sau.
- Vâng.
Nhị nữ không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
An vương lại không chịu được nữa, mí mắt nặng nề, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
- Tôn giả, khi nào Vương gia sẽ tỉnh lại?
Tống Lưu Ảnh hỏi.
Tay của Hư Ninh hợp thành chữ thập nói:
- Ba canh giờ là có thể tỉnh lại, hai vị Vương phi không cần ở đây trông coi, Vương gia tỉnh lại, ta sẽ phái người đi thông báo.
- Tống tỷ tỷ đi về nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ ở chỗ này trông coi.
Tiết Ngưng Ngọc nói.
Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu:
- Được, buổi tối ta sẽ tới đây.
…
Sở Ly trở lại Thiên Xu viện, lúc này mặt trời chiều đã ngả về phía tây, nhuộm đỏ tiểu viện.
Tiêu Thi nửa nằm nửa ngồi ở trên giường nhỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ như cười mà không phải cười, sóng mắt giống như nước đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ở dưới ánh chiều tà làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.
Sở Ly đi tới gần:
- Làm sao vậy?
Tiêu Thi hừ một tiếng, liếc xéo hắn:
- Lại làm động tĩnh quá lớn sao?
Sở Ly bật cười nói:
- Ta đã làm mất đi vị trí Đại tổng quản.
- Sao?
Mặt ngọc của Tiêu Thi trầm xuống.
Sở Ly nói:
- An vương tỉnh lại, trách ta tự ý điều động hộ vệ ra ngoài phủ, thu hồi chức vị Đại tổng quản của ta. Sau này ta có thể an tâm ngây ngốc bên này, không có chuyện gì quấn thân nữa.
- Nói một đằng làm một nẻo!
Tiêu Thi lườm hắn hừ lạnh một cái, nói:
- Hắn đúng là đủ quyết đoán.
Nàng cảm thấy đổi mình là An vương, nàng cũng sẽ thu hồi chức vụ của Sở Ly.
An vương hôn mê, trong phủ sẽ do Đại tổng quản to lớn nhất này quản. Mà lại là kẻ thù của hắn, cho nên hắn sao có thể để cho Sở Ly tùy ý làm bừa được. Thu hồi là tốt nhất, bây giờ không được, sau này khôi phục lại là được rồi, thêm chút bồi thường là được.
Loại chuyện đơn giản như vậy có lẽ An vương cũng rất am hiểu.
Sở Ly cười nói:
- Hắn có cái chất của kẻ kiêu hùng. Đáng tiếc...
Hắn lắc đầu nở một nụ cười.
Nếu như lần đầu tiên An vương tỉnh lại đã thu hồi chức Đại tổng quản của mình thì cũng không sẽ có chuyện phiền toái gì cả. Nhiều lắm thì mọi người sẽ chỉ nghị luận một phen, sẽ không nhiều lời, càng sẽ không đồng tình với hắn, kính trọng hắn.
Đáng tiếc thời cơ lóe lên rồi biến mất, An vương không thể nắm lấy cơ hội, để cho mình có cơ hội biểu hiện, thu mua lòng người một phen. Cho dù hiện tại An vương chết đi thì mình cũng có đủ uy vọng để có thể khống chế được toàn phủ, sẽ không xảy ra nhiễu loạn.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi cam tâm để hắn thu hồi chức vị của ngươi sao?
- Thu thì thu, cái chức vị Đại tổng quản này cũng là hữu danh vô thực, hiện tại có thực mà vô danh, tốt hơn trước đó rồi.
Sở Ly cười nói.
Tiêu Thi bật cười:
- Còn có thực nhưng vô danh sao? Thổi da trâu!
Liễu Nhứ ở bên cạnh mở miệng cười nói:
- Tiểu thư, lời của tổng quản chúng ta cũng nghe được, nghe thấy vậy trong lòng rất ấm áp, nhất định trong lòng mọi người đều hướng về tổng quản, tổng quản nói chuyện thì mọi người cũng sẽ nghe.
- Ngây thơ!
Tiêu Thi liếc nhìn nàng một cái nói:
- Bọn họ nghe An vương hơn... Được rồi, thôi thì thôi đi, quả thực chức vị Đại tổng quản đối với ngươi cũng không quan trọng.
Trong lúc nói chuyện, Tống Lưu Ảnh mặc một bộ la sam xanh nhạt đi tới đây.
- Đại tổng quản, Vương gia trọng thương, tâm tình không tốt.
Tống Lưu Ảnh mỉm cười nói:
- Khó tránh khỏi sẽ đi theo hướng cực đoan, Đại tổng quản thứ lỗi.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Tống vương phi, kỳ thực Vương gia quyết định không sai, ta cũng không trách Vương gia.
- Sao?
Tống Lưu Ảnh kinh ngạc.
Sở Ly than thở:
- Ân oán giữa ta và Vương gia Vương phi không biết đúng không?
- Ân oán gì?
Tống Lưu Ảnh hiếu kỳ hỏi.
- Lại nói, bây giờ thực lực Vương phủ giảm xuống cũng là tội lỗi của ta.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Lúc trước Vương gia trên đường đón dâu đã từng bố trí bẫy, để mười cao thủ của Vương phủ giả trang thành thích khách ám sát mình, ta tương kế tựu kế, giết mười thích khách này. Cho nên sao trong lòng Vương gia không mang khúc mắc cơ chứ?
- Mười tên hộ vệ kia là Đại tổng quản ngươi giết?
Tống Lưu Ảnh kinh ngạc hỏi.
Sở Ly cười khổ nói:
- Lúc đó ta mang thân phận hộ vệ phủ Quốc Công làm ra chuyện này, không hỏi thân phận của bọn họ, trực tiếp giết, Vương gia có nỗi khổ mà không nói ra được.
- Khó trách Vương gia vẫn nhìn ngươi không hợp mắt!
Tống Lưu Ảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, lắc đầu than thở:
- Đó là mười vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Vương gia đau lòng đến mức ngủ không yên, nói là làm hỏng đại sự.
Sở Ly nói:
- Vương gia không làm thịt ta đã xem như là khoan hồng độ lượng rồi.
Tống Lưu Ảnh bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Ài... ta vốn cho là mình có thể khuyên được Vương gia, xem ra không có cách nào.
- Hiện giờ hắn vẫn đang lo lắng Vương gia muốn diệt trừ hắn ở trong tối đó.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói:
- Lần này thì yên tâm rồi.
Tống Lưu Ảnh trầm mặc không nói.
Dù sao cũng đã là phu thê mười mấy năm, nàng hiểu rõ tâm tính của An vương, tuyệt không phải là người khoan hồng độ lượng, Sở Ly làm ra chuyện như vậy, sợ rằng sẽ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Thành Vương gia, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết hắn.
- Đại tổng quản, nếu không, hay là ngươi về phủ Quốc Công đi.
Tống Lưu Ảnh than thở:
- Tội gì phải nhúng chân vào vũng nước này chứ?
Sở Ly liếc mắt nhìn Tiêu Thi:
- Nhị tiểu thư một mình ở đây, ta thực sự không yên lòng.
- Vương phủ không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu.
Tống Lưu Ảnh cười nói:
- Người ngoài không biết, cảm thấy vừa vào hầu môn sẽ sâu như biển, nhất định trong Vương phủ cũng sẽ nguy hiểm, kỳ thực nào có phức tạp như vậy chứ.
Sở Ly cười cợt.
Ở trong mắt của nàng, trong Vương phủ vô cùng bình tĩnh, nhưng nguy hiểm thường thường sẽ ở bên trong loại yên tĩnh này.