- Được rồi, hết hiểm nguy rồi. Coi như bị chó cắn, chúng ta về nào!
- Công tử, đều tại tiểu nữ!
Trần Nhân rời khỏi vòng tay của hắn, lau nước mắt, đôi mắt long lanh sưng mọng:
- Tiểu nữ không lưu ý tới tên khốn này, thật sơ suất!
Sở Ly nói:
- Loại người này rất ít, đâu thể đề phòng, chỉ có thể trách không may mắn!
- Công tử, tiểu nữ muốn luyện võ!
Đôi mắt sưng mọng của nàng nhìn chằm chặp vào Sở Ly:
- Công tử, tiểu nữ không muốn phải sống trong sợ hãi thế này nữa!
- Luyện võ…
Sở Ly trầm ngâm, chậm rãi gật đầu;
- Được, ta sẽ nghĩ cách, mọi người chưa Trúc Cơ, muốn luyện võ phải bắt đầu từ đầu, có thể luyện rất nhiều năm cũng không thể trở thành cao thủ được!
- Vậy cũng vẫn phải luyện.
Trần Nhân nghiến răng.
Sở Ly nói:
- Vậy thì luyện thôi, mặc dù hơi muộn nhưng cũng tốt hơn là không luyện.
Triệu Dĩnh vào phòng nghe thấy vậy, nói:
- Trần tỉ tỉ, luyện võ phải Trúc Cơ trước, trong khoảng tám tới mười tám tuổi, qua khoảng thời gian này, Trúc Cơ có thể sẽ cần hai mươi mấy năm thậm chí ba mươi năm!
- …Dù vậy ta cũng vẫn luyện!
Trần Nhân nói.
Triệu Dĩnh do dự một lát:
- Luyện tới năm mươi tuổi vẫn chỉ là võ giả mới nhập môn, tới lúc đó…
Già rồi không thể làm những việc thể lực không cho phép, hơn nữa lại mới chỉ nhập môn, không được gọi là cao thủ, thực sự là không cần thiết, nàng ta không đành lòng nhìn Trần Nhân lãng phí thời gian.
Sở Ly nói:
- Muốn luyện thì cứ luyện thôi, sư muội, chúng ta đi thôi.
- Sao vẫn không thấy ai tới?
Triệu Dĩnh lấy làm lạ, liền hỏi.
Giết Phùng Văn chỉ có một kiếm nhưng động tĩnh không nhỏ, vậy mà không ai tới xem xét.
Sở Ly nói:
- Đi thôi!
Phùng Văn đã dặn dò trước, có động tĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không được tới làm phiền, những việc thế này không phải lần đầu hắn làm, kẻ thích làm hại đàn bà con gái, vì thế Sở Ly giết hắn cũng không hề nương tay, loại cặn bã thế này chết không hết tội.
Phụ thân của Phùng Văn - Phùng Thế Tài là Tiên Thiên cao thủ, xuất thân Thương Ngô phái, kiếm pháp lợi hại, bình thường hay hành hiệp trượng nghĩa, trong võ lâm rất có tiếng tăm. Đáng tiếc đại trượng phu khó tránh khỏi việc thê tử không hiền thục, con không hiếu thảo, Phùng Văn gây họa không ít, mọi người nể mặt Phùng Thế Tài không chấp nhặt, khiến hắn càng ngày càng được nước lấn tới, càng ngày càng không biết kiêng nể ai, cuối cùng đã gặp phải đối tượng dám giết hắn.
Nghĩ tới đây, Sở Ly lắc đầu, tay trái ôm Triệu Dĩnh, tay phải ôm Trần Nhân bay lên, lặng lẽ rời khỏi trang viên.
Triệu Dĩnh cảm nhận được một luồng hơi ấm từ bàn tay đang đặt trên eo mình truyền tới khắp người, khiến người nàng mềm nhũn, tê dại, mất kiểm soát.
Nàng trở nên căng thẳng, nín thở, tim đập loạn xa.
Trần Nhân được Sở Ly ôm lấy, chỉ cảm thấy ấm áp và an toàn, khiến nàng như tách biệt khỏi thế giới này, không còn sợ nguy hiểm và đau khổ nữa, chỉ muốn sẽ mãi như thế này.
Gió mạnh thổi tới, hơi lạnh lan tỏa, Triệu Dĩnh khẽ nói:
- Sư huynh, không cần nhanh vậy đâu.
Sở Ly lắc đầu.
Triệu Dĩnh ngẩng đầu nhìn, ánh trăng trong trẻo chiếu xuống mặt hắn, tâm trạng hắn có phần lo lắng.
Triệu Dĩnh khẽ hỏi:
- Sư huynh, có chuyện gì sao?
Nàng cảm thấy thái độ của Sở Ly có gì đó không ổn, hành động cũng kì lạ, có thể là do có việc gì đó mà nàng không biết.
- Ừm, có chút phiền phức.
Sở Ly đột ngột dừng lại. Lúc này bọn họ vừa hay tới bên một rừng cây.
Sở Ly đặt hai cô gái xuống nói khẽ:
- Triệu sư muội, muội dẫn Trần Nhân về trước đi!
- Sư huynh sao vậy?
Triệu Dĩnh vội hỏi.
Sở Ly cười nói:
- Ta đột nhiên nhớ ra còn một chút việc chưa xử lý xong, ta quay lại một lát!
- Việc gì vậy?
Triệu Dĩnh hỏi.
Sở Ly xua tay:
- Sau khi về sẽ nói cho mọi người biết, muội dẫn Trần Nhân về nhanh đi, tránh lại xảy ra chuyện!
- …Thôi được!
Triệu Dĩnh thấy hắn kiên quyết, đành nói:
- Sư huynh, cẩn thận nhé.
Sở Ly nhìn nàng mỉm cười, bay đi, một lát sau, một tiếng huýt gió vọng từ xa tới. Triệu Dĩnh đang dẫn Trần Nhân đi về, nghe thấy tiếng huýt gió đoán rằng đó là Sở Ly, bất giác thấy có gì không ổn.
- Là tiếng của công tử sao?
Trần Nhân vội nói:
- Có phải có rắc rối gì không?
Triệu Dĩnh nhíu mày lắc đầu.
Sư huynh là cao thủ Tiên Thiên đỉnh cấp, thanh niên đệ nhất cao thủ của phủ Quốc Công, cho dù gặp phải Tiên Thiên cao thủ cũng có thể an toàn thoát thân. Trần Nhân cũng không quá lo lắng, cũng nghĩ rằng Sở Ly không gì là không thể.
Triệu Dĩnh vẫn có chút không yên tâm, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Nàng đưa Trần Nhân về lại phủ đệ xong liền quay người ngược trở lại, với tốc độ của sư huynh, lẽ ra phải đi sau về trước mới đúng, nhưng giờ vẫn chưa tới nơi, có lẽ đã gặp phải rắc rối.
Nàng vừa đi qua khu rừng liên nghe thấy bên trong có tiếng động.
Nàng men theo âm thanh nhẹ nhàng tìm tới nơi.
Ánh trăng trong veo chiếu xuống cánh rừng.
Bốn người đang hỗn chiến trong rừng, chỉ có tiếng rầm rầm vọng ra, giống như tiếng gỗ lớn đập vào tường, những nơi bốn người đi ngang qua cây cối đều bị đánh gãy, bùn đất và cỏ cây bay tứ tung, giống như có bốn con mãnh thú đi qua. Triệu Dĩnh mở tròn mắt, người bị ba kẻ kia bao vây chính là Sở Ly.
Ba người mặc áo đen trùm kín đầu và mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, lạnh lùng thờ ơ, dường như không có tình cảm của con người, Triệu Dĩnh nhìn vào chỉ thấy khiếp sợ, run rẩy.
Sở Ly bị ba kẻ đó bao vây tấn công, từ bỏ kiếm dùng chưởng, khiến Triệu Dĩnh vô cùng lo lắng.
Chỉ thấy hai tay Sở Ly giống như được bôi một lớp bột vàng, không ngừng đánh trúng kẻ áo đen, phát ra hàng loạt âm thanh, ba kẻ áo đen kia dường như không có cảm giác gì vẫn điên cuồng tấn công không ngừng nghỉ.
Khi Sở Ly đánh trúng ba kẻ kia, đồng thời cũng bị ba kẻ đó đánh trúng, trên người liên tục bị trúng chưởng và quyền, ba kẻ áo đen kia hai tên dùng quyền, một tên dùng chưởng, quyền chưởng cũng có màu vàng giống như Sở Ly.
Triệu Dĩnh lập tức hiểu ra, bọn họ là người của Đại Lôi Âm tự, tới để truy sát Sở sư huynh!
Nàng mím chặt môi, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, sợ rằng một khi mình bại lộ sẽ khiến Sở sư huynh lo lắng phân tâm, tình cảnh lúc này của hắn vô cùng bất lợi, một khi phân tâm chắc chắn sẽ nguy hiểm.
Nàng chỉ hận mình vô dụng, không giúp đỡ được gì, đi ra cũng chỉ là gánh nặng!
Nàng nhanh chóng suy nghĩ, tìm cách trong đầu, chỉ muốn xông ra giúp sức nhưng lý trí giữ nàng lại, thấy tình thế của Sở Ly rất bất lợi nhưng vẫn vô cùng ngoan cường, chắc vẫn có thể cầm cự một lát.
Nàng quay người nhẹ nhàng rời đi, sau khi ra khỏi rừng, liền thi triển khinh công tới mức tối đa, chạy một mạch về phủ Quốc Công, tới thẳng Ngọc Kỳ đảo.
Nàng còn cách Ngọc Kỳ đảo hai mươi mét, trên bờ đã xuất hiện bốn hộ vệ trung niên lạnh lùng nhìn nàng.
Triệu Dĩnh lòng nóng như lửa đốt, mỗi giây phút đều liên quan tới tính mạng của sư huynh, vội lên tiếng nói:
- Ta là hộ vệ thất phẩm Triệu Dĩnh, có việc gấp cần bẩm báo tam tiểu thư!
- Tam tiểu thư đã ngủ rồi, có việc gì mai rồi nói!
Một hộ vệ trung niên lạnh lùng nói.
- Việc liên quan tới tính mạng con người, mong các sư huynh châm chước!
Triệu Dĩnh lớn tiếng nói:
- Liên quan tới tính mạng của Sở sư huynh ở Đông Hoa viên!
- Ngươi đợi chút!
Hộ vệ trung niên mặt biến sắc, lập tức quay đầu bước đi.
Hiện nay danh tiếng của Sở Ly đã vang dội khắp phủ, tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn, họ đương nhiên có nghe danh, nếu như là người khác họ sẽ ngăn lại, nhưng việc này liên quan tới Sở Ly, họ không dám tự quyết định, cần phải bẩm báo một tiếng, cho dù bị liên lụy cũng coi như cho Sở Ly một ân tình.