- Thống lĩnh mời ta qua đó sao?
- Vâng.
Hai người dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Sở Ly thở dài:
- Cư nói ta có việc trong người, ngày mai ta sẽ đi qua đó.
- Ngày mai sao?
Hai người cười khổ nói:
- Thống lĩnh, ngày mai thì cái gì cũng đã muộn rồi. Nhất định thống lĩnh sẽ triệu tập mọi người thương nghị việc truy sát kia thế nào, mọi người đều ở đó, nếu như đội trưởng không đi, như vậy...
- Đi đi, cứ bẩm báo với thống lĩnh những chuyện đã nói ở đây.
- Đội trưởng...
Dương Tông Văn chần chờ.
Sở Ly khoát tay một cái rồi nói:
- Được rồi, đi đi!
- Ài...
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể xoay người rời đi.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng bay ra khỏi vòng vây của nhị nữ, mang theo mùi thơm nhàn nhạt đi tới trước mặt của Sở Ly:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Ly nói:
- Việc tư của Bí vệ phủ.
- Thôi đi!
Lục Ngọc Dung tức giận:
- Một chút hư hỏng của Bí vệ phủ này có gì phải giữ bí mật cơ chứ, có phải là lại chịu thiệt hay không?
- Hừm, đúng là không quá thuận lợi.
Sở Ly gật đầu.
- Nói ta nghe một chút đi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta cũng có thể ra nghĩ kế, hai người trí dài mà.
Sở Ly nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của nàng, cười nói:
- Bí vệ phủ thì có chuyện gì để nói cơ chứ, đều là một ít việc âm u, không được người ta yêu thích, chi bằng không nghe thì tốt hơn.
Lục Ngọc Dung trầm mặt xuống, nói:
- Ngươi có nói hay không? Không nói, sau này đừng tìm ta hỗ trợ nữa!
- Được rồi, ta nói, lần này ngươi phải hỗ trợ ta đó!
Sở Ly nói.
- Bao nhiêu?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly dựng thẳng ngón trỏ trái lên, cười nói:
- Một là được.
- Chỉ cần một sao?
Lục Ngọc Dung bán tín bán nghi nhìn hắn, đôi mắt sáng lập lòe.
Vì một cao thủ mà quanh co lòng vòng như vậy? Như vậy không giống tác phong làm việc của Sở Ly hắn chút nào.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi tự mình ra tay.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Nếu như ta cảm thấy hứng thú thì cũng không phải là không thể không ra tay được.
Sở Ly nói:
- Chỉ là chuyện này phải giữ bí mật.
- Đương nhiên.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười nói:
- Đặc biệt là không thể nói với bên Cảnh Vương.
-... Được rồi, ta sẽ không nói với đám thúc thúc!
Lục Ngọc Dung chần chừ một mát, cắn răng nói.
Sở Ly nói một lần chuyện đã xảy ra cho nàng nghe.
Lông mi của Lục Ngọc Dung khẽ nhíu, trầm ngâm suy tư.
- Có ý kiến gì không?
Sở Ly nói.
Hắn đã biết rõ sự lợi hại về tâm trí của Lục Ngọc Dung, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể chạm vào. Chỗ nhạy cảm còn hơn mình một bậc, mình là ỷ vào Đại Viên Kính Trí, mà Lục Ngọc Dung lại là kỳ tài thiên phú chân chính.
- Ta cũng có suy nghĩ giống như ngươi.
Lục Ngọc Dung gật đầu nói:
- Có điều ta cảm thấy, khả năng là bọn họ đã phát hiện ra manh mối, hơn nữa đã đạt được Đại Quang minh kinh.
Sở Ly cau mày:
- Lấy được rồi sao?
Lục Ngọc Dung nói:
- Nếu không sẽ không tạo ra động tĩnh lớn như vậy, rất có khả năng là binh chia làm hai đường, một đường hấp dẫn các ngươi chú ý, một đường khác né tránh ánh mắt của các ngươi, bí mật trộm về Đại Ly.
- Kỳ thực không cần phải làm như vậy.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Bọn họ không làm như vậy, lặng lẽ đi là có thể giấu giếm được chúng ta.
- Có khả năng là đã quá coi trọng Đại Quang minh kinh kia.
Lục Ngọc Dung than thở:
- Vì lẽ đó cần phải bảo đảm không có chút sơ hở nào... Thế nhưng nào nghĩ đến lại đụng phải gia hỏa như ngươi vậy, nhìn thấu thủ đoạn của bọn họ... Có điều cũng vô dụng, có lẽ đám người trong bóng tối kia đã một đường trở về Đại Ly rồi!
Sở Ly đứng dậy chắp tay đi dạo.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nếu như để bọn họ đạt được nửa phần sau thì cũng không có gì, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đến vậy!
Sở Ly trừng mắt nhìn nàng một chút.
Lục Ngọc Dung nói:
- Cao thủ Thiên Thần rất gian nan, không phải là bởi vì võ công truyền thừa, mà là linh khí thiên địa có hạn, trừ phi chạy tới Thập Vạn Đại sơn tu luyện thì mới có thể tu thành cao thủ Thiên Thần!
Sở Ly thở dài:
- Quang Minh Thánh giáo thì lại không giống nhau.
- Có cái gì mà không giống cơ chứ?
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút đi, luận truyền thừa, bốn Đại tông phái đều không bị cắt đứt, đều có thần công có thể tu thành Thiên Thần, cuối cùng có mấy người có thể trở thành Thiên Thần cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi... Nếu như vậy, chỉ có thể ra sức một chút, tóm lại viên ngoại thị lang họ Chu kia không thể chết vô ích như vậy được!
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ mình có thể ngây người ở Linh Hạc phong, không bị linh hạc xua đuổi, nếu như bế quan ở Linh Hạc phong, liệu có thể tu thành Thiên Thần hay không?
- Ngươi muốn truy sát bọn họ sao?
Lục Ngọc Dung ngắt dòng suy nghĩ của hắn.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Còn có ngươi nữa!
Lục Ngọc Dung ngẩn ra, bật cười nói:
- Chuyện cần ta giúp chính là việc này sao?
Sở Ly gật đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta không phải là người của Bí vệ phủ các ngươi!
Sở Ly nở một nụ cười:
- Vừa nãy ngươi đã đồng ý rồi kia mà?
-... Được rồi.
Lục Ngọc Dung cắn cắn bờ môi đỏ, hừ lạnh nói:
- Vậy chúng ta có thể đuổi theo được sao? Có lẽ chúng ta đến đó thì bọn họ đã sớm trốn về Đại Ly rồi!
- Hiện tại lập tức chạy đi!
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung lắc đầu than thở:
- Ngươi thật là giỏi!... Được rồi, đi thì đi!
Nàng cảm thấy mình nợ Sở Ly ân tình quá to lớn, cho nên nếu có thể giúp được gì thì nên giúp hắn một chút.
Sở Ly đưa tay nói:
- Ta sẽ mang ngươi tới đó.
Lục Ngọc Dung nói:
- Khinh công của ta cũng không kém.
Sở Ly đưa tay đứng ở giữa không trung, ra hiệu đừng vội nhiều lời.
Lục Ngọc Dung nhìn hắn, lại nhìn Lãnh Tình và Lãnh Thu, các nàng đang chăm chú diễn luyện kiếm pháp, không nhìn về bên này.
- Ài...
Lục Ngọc Dung cảm thấy ngày hôm nay mình rất là nhẹ dạ, mọi chuyện đều theo ý hắn, nếu như đổi lại là trước đây, nào có chuyện như vậy chứ, đã sớm quấn hắn một vòng rồi.
Nàng đưa tay ngọc tới.
Sở Ly cách ống tay áo nắm lấy bàn tay ngọc trắng như tuyết của nàng.
Thân thể Lục Ngọc Dung lập tức cứng đờ, căng thẳng, cực kỳ không dễ chịu, hận không thể lập tức bỏ tay ra.
Tay của Sở Ly chẳng khác nào vòng sắt vậy, hắn trầm giọng nói:
- Chớ có lộn xộn!
Thân thể nàng lóe lên một cái, tức thì hình ảnh trước mắt vặn vẹo, sáng tối chập chờn, không thấy rõ rốt cuộc trước mắt có cái gì, dường như đã rơi vào trong cơn hồng thủy dòng nước xiết chảy cuồn cuộn.
Nàng cố nén ý muốn nôn mửa, trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng choang.
Nàng hít sâu một hơi, nội lực lưu chuyển, loại bỏ cảm giác khó chịu kia đi.
Đánh giá bốn phía, là một mảnh rừng tùng um tùm giữa ngọn núi, ngọn núi này vừa cao vừa dốc.
Ánh trời chiếu nhuộm mảnh cây thông này thành một màu đỏ, mỹ lệ mà lại đồ sộ, hai người đang đạp ở trên một ngọn cây tùng.
- Đây là chỗ nào?
Lục Ngọc Dung hỏi.
Sở Ly nói:
- Ba tên kia còn cách chúng ta không xa nữa.
- Khinh công của ngươi là gì vậy?
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Chỉ là không giống khinh công chút nào.
- Thần túc thông.
Sở Ly nói:
- Tu được từ Kim Cương tự, ngươi có thể giúp ta giữ bí mật này được chứ?
- Không trách!
Lục Ngọc Dung bừng tỉnh, gật gù:
- Đúng là phải giữ bí mật.
Nàng dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Sở Ly.
Sở Ly liếc mắt nhìn nàng, đụng vào ánh mắt trong trẻo như nước của nàng, bật cười nói:
- Ta cũng không phải quái vật, không cần nhìn ta như thế.
- Ngươi bị Tiêu Kỳ làm cho thương tâm đúng không?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Vì lẽ đó mới nhìn thấu hồng trần?
Sở Ly lắc đầu bật cười.
- Thần thông của Kim Cương tự không phải là người nào cũng có thể tu thành được.
Lục Ngọc Dung nói.
Đương nhiên nàng biết về Kim Cương tự, lấy thần thông thành Phật.
Con đường tu luyện của Kim Cương tự tuyệt nhiên trái ngược với Đại Lôi Âm tự, Đại Lôi Âm tự là không nói thần thông, coi thần thông là ma chướng, có thần thông thì lại phá vỡ.
Thế nhưng Kim Cương tự lại một mực tu thần thông, nhưng hai tự đều có thể tu thành phật, khiến cho người ta không khỏi than thở.
Muốn tu thành thần thông của Kim Cương tự thì lại không dễ, cần khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo của cuộc đời, đoạn đi tục tâm.
Sở Ly nói:
- Nhân duyên trùng hợp, trùng hợp mà thôi... Ngươi nhìn thấy ba tên kia chứ?
Sở Ly chỉ chỉ về phía đối diện.
Lục Ngọc Dung ngưng thần vận vào mắt, đã nhìn thấy dưới chân núi xa xa có một cái tiểu đình, trong đình có ba người đang dùng cơm.
- Là bọn họ sao?
Lục Ngọc Dung hỏi.
- Chính là bọn họ đã giết viên ngoại thị lang họ Chu!
Sở Ly hừ lạnh nói.