Tô Như cười nói.
Sở Ly mở hộp ra, một mùi hương dịu nhẹ bay tới, đây là hương liệu dùng để chống ẩm mốc, hương liệu này gia đình thông thường không thể dùng nổi.
Các bức họa được xếp chồng lên nhau ở trong hộp, Sở Ly cẩn thận lấy một cuộn tranh, từ từ giở ra, chỉ thấy một con hổ vàng mắt trắng đang ngửa cổ gầm rất sống động ở trên giấy.
Sở Ly buột miệng khen ngợi:
- Đẹp!
Nhìn bức họa này giống như nhìn thấy một con hổ thật sự đang đứng gầm ở trước mắt, toàn thân cảm thấy lạnh toát.
Tuyết Lăng hiếu kỳ đưa mắt liếc nhìn, lập tức mặt biến sắc.
Sở Ly quay đầu nhìn nàng ta, cười nói:
- Không đủ gan, phải luyện thêm!
Tuyết Lăng cố kìm nén sợ hãi, lại đưa mắt nhìn, sắc mặt lại biến đổi, giống như thực sự có một con hổ đang vồ tới muốn nuốt sống mình. Nỗi sợ hãi xuất phát từ đáy lòng, không thể kiểm soát, không thể khống chế.
Tô Như cười nói:
- Được rồi, đừng dọa người ta nữa!
Sở Ly ngoái đầu cười nói:
- Tuyết Lăng, ngươi phải luyện gan đi. Hãy treo bức họa này ở trên tường, hàng ngày tới nhìn mấy lần!
Tuyết Lăng do dự nói:
- Phải treo lên thật sao?
Sở Ly chỉ vào một bức họa tùng hạc duyên niên:
- Treo ở chỗ đó!
Bức họa tùng hạc duyên niên được treo trên tường hướng chính bắc, đối diện với cửa đại sảnh, bước chân vào đại sảnh lập tức nhìn thấy.
Tuyết Lăng đành phải đưa mắt nhìn Tô Như.
Tô Như trách cứ:
- Sở Ly, ngươi làm gì vậy?
Sở Ly cười nói:
- Việc này có lợi cho nàng ta, nhát gan như vậy nếu đi ra ngoài gặp kẻ hung ác, võ công có mạnh đi nữa cũng không thể thi triển ra được!
- … Việc này cũng đúng.
Tô Như nghĩ một lát, gật đầu.
Người trong võ lâm ở bên ngoài tên nào tên nấy cũng đều hung tàn dữ tợn, lời độc ác nào cũng có thể nói được, đừng nói võ công của Tuyết Lăng không ra sao, cho dù võ công lợi hại nhưng nhát gan không thi triển ra được thì cũng sẽ rất nguy hiểm.
Tuyết Lăng chu môi, đành gỡ bức họa tùng hạc duyên niên xuống, cẩn thận treo bức họa kia lên.
Sở Ly chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, chỉ huy nàng điều chỉnh cho bức họa trở lên ngay ngắn, nhìn lên giống hệt một con hổ đang đứng ở đó.
Tô Như cười nói:
- Tuyết Lăng, võ công của ngươi luyện thế nào rồi?
Tuyết Lăng mỉm cười:
- Tốt hơn nhiều rồi.
- Vậy thì tốt.
Tô Như cười nói:
- Có thầy giỏi Sở Ly chỉ bảo đó là phúc phận của ngươi, ngươi phải trân trọng cơ hội đấy.
Tuyết Lăng nhìn Sở Ly, khẽ gật đầu.
Sở Ly lại mở tiếp một cuộn tranh nữa ra, là một bức họa mãnh hổ săn dê, lông mướt như nước chảy, răng sắc nhọn, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, đôi mắt vô cùng lạnh lùng vô tình, có khí thế vạn vật đều là con mồi.
Hắn lắc đầu cảm thán, không hổ là Lục Bá Viễn.
Tranh của Lục Bá Viễn không chỉ truyền thần, quan trọng hơn cả là chứa đựng sức mạnh tinh thần. Sở Ly suy đoán, có lẽ vị đại sư đan thanh này là một cao thủ Thiên Thần hoặc là một người dùng tranh nhập đạo, đã mày mò ra được đạo vận.
Để Tuyết Lăng thi thoảng lại ngắm tranh không chỉ khiến nàng ta tăng dũng khí mà còn khiến tinh thần mạnh thêm, vô cùng hữu ích.
Lực tinh thần mạnh, thời gian tu luyện tâm pháp sẽ lâu hơn, nội lực vận chuyển nhanh hơn, cũng là mấu chốt để tăng cảnh giới sau này.
Tô Như ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt si mê của hắn bất giác mỉm cười.
Tiểu thư nhìn những bức họa này cũng có thái độ tương tự, mình thì không làm được như thế, nhìn những bức họa này chỉ cảm thấy run sợ, không thấy đẹp chỗ nào.
Sở Ly ngắm nhìn từng bức họa một, xem hết một lượt mười bức giống như ăn một bữa yến tiệc thịnh soạn rồi vô cùng hài lòng đặt tranh về lại hộp, cười nói:
- Đúng là diệu phẩm vô thượng!
- Ngươi vẽ cũng không tồi.
Tô Như cười nói:
- Ta thấy ngươi vẽ linh thảo, công lực rất thâm hậu mà!
- Ta còn kém xa, không có danh sư chỉ điểm, không thể mày mò được điểm then chốt.
- Đáng tiếc quá!
- Có cơ hội nhất định phải bái một vị danh sư làm thầy để học tập!
- Trong phủ có một danh sư.
- Là ai?
Sở Ly vội vàng hỏi.
- Nhị tiểu thư.
Tô Như cười nói:
- Nhị tiểu thư từng bái Hàn Tích đại sư làm thầy, ngươi có biết Hàn Tích đại sư chứ?
Sở Ly ngạc nhiên nói:
- Nhị tiểu thư là đệ tử của Hàn Tích đại sư sao?
Hàn Tích đại sư là một trong những họa sĩ hàng đầu đương đại, sở trường vẽ tranh sơn thủy, trong lòng chất chứa sông nước vạn dặm, núi non mười vạn dặm. Những bức họa vẽ ra đều khiến người xem như được đích thân tới nơi, là thượng phẩm hun đúc tinh thần, được rất nhiều người ca ngợi.
- Hàn Tích đại sư từng ở trong phủ năm năm.
Tô Như nghiêng đầu ngẫm nghĩ:
- Khi đó nhị tiểu thư mười ba tuổi, sau này Hàn Tích đại sư nói không còn gì có thể dạy được nữa nên đã rời đi.
Sở Ly nói:
- Nghe nói Hàn Tích đại sư tính tình kì quặc, trước giờ không thu nhận đệ tử, cũng không gặp người ngoài.
- Hàn Tích đại sư sống ở trong núi sâu, một lần đi hái thuốc bị rắn độc cắn, vừa hay nhị tiểu thư đi ngang qua cứu được ông ta, thế nên ông dạy nhị tiểu thư năm năm để trả hết ân tình.
Sở Ly ngạc nhiên, cười nói:
- Nhị tiểu thư thật may mắn!
- Nhị tiểu thư đúng là rất may mắn.
Tô Như thở dài:
- Đáng tiếc không luyện võ.
- Tại sao?
- Sức khỏe yếu, không chịu được nội lực.
Tô Như lắc đầu nói:
- Yếu từ trong bào thai, không có cách chữa trị, rất hay đau ốm.
- Đáng tiếc quá.
- Ngươi muốn theo học nhị tiểu thư, hi vọng không lớn lắm, hãy luyện công trước đi!
Sở Ly cười nói:
- Cũng đúng.
- Ta đi đây.
Tô Như xua bàn tay ngọc ngà rồi chậm rãi bước đi.
---
Ánh trăng sáng vằng vặc, gió đêm thổi qua khóm trúc vang lên những tiếng rì rào khe khẽ.
Sở Ly ngồi lặng yên trong tiểu đình giống như một pho tượng.
Trong đầu, một con bạch hổ như sống lại, thi thoảng lại gầm lên diễn luyện các tư thế trong Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
Tâm trí hắn thay đổi, mười bức họa mãnh hồ nhìn thấy lúc ban ngày xuất hiện trong đầu.
Bạch hổ lao về phía một bức họa giống như một giọt nước rơi xuống vũng nước. Bạch hổ biến mất trong bức tranh, một lát sau, bức họa nổ tung biến mất, bạch hổ nhảy ra, tăng thêm một phần thần vận.
Bạch hổ lần lượt làm rách vụn mười bức họa, xuất hiện biến hóa thay da đổi thịt, sống động như hổ thật.
Tâm thần Sở Ly đi vào trong con hổ, cảm nhận sự bình tĩnh và lạnh lùng, không sợ hãi của nó.
Hắn chia một tia tinh thần quan sát bản thân, sức mạnh từ hư không ập tới đang thay đổi cơ thể, cơ thể giống như được ngâm trong thuốc nước, liên tục biến hóa.
Khi hắn bừng tỉnh, ánh mặt trời đã chiếu sáng rạng rỡ.
Một đêm bất giác qua đi, cơ thể hắn càng trở lên rắn chắc, dẻo dai hơn. Hắn nắm tay, cảm nhận thấy sức mạnh tăng lên, hiệu quả rõ rệt.
Sở Ly đứng dậy luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, khí tức lưu chuyển, tiến bộ vượt bậc.
Tuyết Lăng đang luyện Thái Âm Bát Thức, luyện xong thì bắt đầu nấu bữa sáng.
Sở Ly ăn sáng trong đại sảnh, ngồi quay lưng với cửa. Tuyết Lăng đứng bên cạnh hắn, đối diện với tường phía bắc nhìn bức tranh mãnh hổ.
Nàng biết Sở Ly cố tình làm vậy nhưng cũng không biết phải làm sao. Khi Sở Ly ăn xong cơm, toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi, thấm ướt hết quần áo.
Nàng thu dọn xong bát đĩa liền vội vàng về phòng tắm gội.
Mấy ngày sau đó, Sở Ly ở trong tiểu viện giống như thể chưa từng trở về, không bước chân ra ngoài nửa bước, có việc gì cũng giao cho Tuyết Lăng đi làm, toàn tâm toàn ý luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công. Hắn cần luyện được tầng ba trong vòng một tháng.
Từ khi xem tranh của Lục Bá Viễn, uy lực của Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tăng mạnh, Kim Cang Độ Ách Thần Công cũng tiến bộ rất nhanh nhưng hắn vẫn có cảm giác, Kim Cang Độ Ách Thần Công và Bạch Hổ Luyện Dương Đồ kết hợp luyện cùng nhau sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Luyện xong Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công sẽ nhanh hơn, tâm cảnh cũng có thay đổi nhỏ. Không rời khỏi tâm cảnh của mãnh hổ đã luyện tiếp Kim Cang Độ Ách Thần Công sẽ giống như một mồi lửa ném vào trong chảo dầu, sát ý đằng đằng, bừng bừng không thể ngăn cản.
Khi tu luyện, hắn dùng Đại Viên Kính Trí trấn áp, dập tắt sát ý, không bị nó ảnh hưởng. Nhưng đó là cưỡng chế trấn áp, không phải tiêu trừ, một khi Đại Viên Kính Trí dừng lại, sát ý lập tức lại bùng bùng nổi lên.
Tuyết Lăng lại bắt đầu đọc kinh phật, dùng kinh phật để tiêu trừ sát ý, khi Sở Ly tu luyện, nàng lại đứng một bên đọc kinh phật.
Sở Ly thông qua kinh phật Tuyết Lăng đọc có thể tiêu trừ sát ý hồi phục tâm cảnh. Nhưng sau mỗi ngày tu luyện đều cần phải đọc kinh phật để tiêu trừ sát ý, chiếm dụng thời gian tu luyện khiến hắn vô cùng lo lắng, đáng tiếc không thể luyện Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh.
Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh là truyền thụ quán đỉnh, bản thân hắn cho dù thế nào đi nữa cũng không thể học được, chỉ có thể dùng phương pháp vụng về là hao phí thời gian.
Cũng may có Đại Viên Kính Trí, cảm thấy không ổn lập tức vận Đại Viên Kính Trí liền bình tĩnh trở lại ngay, sát ý không thể kiểm soát hắn, nếu không hắn cũng không dám luyện.
---
Hôm nay, Tô Như tới thăm cây Thiên Linh và những linh thảo khác, Sở Ly nhân cơ hội này liền hỏi:
- Tổng quản, trong phủ còn có không ít tranh phải không?
- Đúng.
Tô Như mặc áo vàng đào, ánh mắt rời khỏi cây Thiên Linh, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Sao vậy, ngươi vẫn muốn xem tranh?
Sở Ly cười nói:
- Ta muốn xem những tranh vun đúc tính tình, tu tâm dưỡng tính.
Tô Như nói:
- Tu tâm dưỡng tính?
Sở ly nói:
- Luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công sát khí bạo tàn quá nặng, ta muốn điều hòa một chút.
Tô Như ngừng cười:
- Sao vậy, có vấn đề sao?
Sở Ly xua tay cười nói:
- Vấn đề không lớn, chỉ cần điều chỉnh tâm cảnh là được, có tranh của Hàn Tích đại sư không?
- Ừ, có vài bức.
Tô Như nói:
- Tuy nhiên là của nhị tiểu thư… Ta đi mượn nhị tiểu thư!
- Đa tạ tổng quản.
Sở Ly chắp tay cười nói.
Tô Như quan sát hắn, nhìn hắn không giống tâm cảnh bị nhiễu loạn nhưng nàng vẫn không khỏi lo lắng.
Sở Ly thở dài:
- Đáng tiếc không thể theo nhị tiểu thư học vẽ tranh.
- Ngươi hãy từ bỏ ý định này đi!
Tô Như nói:
- Nhị tiểu thư không giống với tiểu thư, tiểu thư bề ngoài lạnh lùng nội tâm bên trong nhiệt tình, nhìn lạnh lùng vậy thôi nhưng rất dễ nói chuyện. Nhị tiểu thư thì là bề ngoài nhiệt tình nội tâm bên trong lạnh lùng, nhìn dịu dàng thân thiện nhưng không có ai có thể thân mật, bình thường đều không đi ra ngoài, không gặp người ngoài… Ta đi hỏi xem có thể mượn được không?
Nàng nói xong liền đứng dậy uyển chuyển bước đi.
Một lát sau, nàng ôm một chiếc hộp gỗ trắng dài tới, giao cho Sở Ly:
- Mượn được rồi, đây đều là tác phẩm của Hàn Tích đại sư, tổng cộng có tám bức, ngươi phải cẩn thận đấy!
Sở Ly vội vàng mở ra, cẩn thận lấy ra một bức họa, một bức tranh sơn thủy đập vào mắt hắn, núi xanh biên biếc, thấp thoáng một góc của một ngôi nhà.
Tâm tình của Sở Ly bất giác dễ chịu, hắn mỉm cười, mọi ý nghĩ nóng nảy đều tan biến.
- Thế nào?
- Không hổ là tác phẩm của đại sư!
Sở Ly khen ngợi.
- Một tháng, đừng làm hỏng nhé!
Tô Như dặn dò.
Sở Ly cười nói:
- Tổng quản yên tâm!
Tô Như vẫn không yên tâm, nói:
- Những bức họa này đều là bảo bối của nhị tiểu thư. Nếu làm hỏng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Sở Ly cười nói:
- Nhị tiểu thư thật hào phóng.
- Là vì nàng ta và tiểu thư rất thân thiết.
Tô Như liếc nhìn hắn rồi uyển chuyển bước đi.