- Nhanh như vậy đã nhận được tin tức rồi sao?
- Bên chúng ta vẫn luôn có người theo dõi hắn!
Dương Lăng Phong hừ lạnh nói:
- Tên này, rốt cục đã một mình hạ sơn, Đỗ huynh, ngươi có muốn xuất phát hay không?
- Không vội.
Sở Ly nói:
- Chờ Đỗ Thu chữa khỏi vết thương rồi lại nói.
- Chữa khỏi vết thương?
Dương Lăng Phong kêu lên thất thanh, quay đầu nhìn về phía Tô Như:
- Thương thế của Đỗ sư muội không phải trong một chốc một lát là tốt lên được. Chờ tới lúc thương thế nàng tốt lên thì Phùng Thiếu Hoa đã sớm trở về núi rồi!
- Lần này không được thì còn có lần sau.
Sở Ly cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Tô Như.
Bây giờ tinh thần của Tô Như uể oải chán chường, tinh khí thần không đủ. Đối đầu với Phùng Thiếu Hoa, không chỉ không chém được tâm ma mà trái lại còn tăng thêm. Muốn nhổ tâm ma đi sẽ rất khó.
Trước tiên hắn muốn kích thích tinh thần của nàng lên, sau đó mới giết chết Phùng Thiếu Hoa.
Như vậy mới có thể phá kén thành bướm, một lần nữa trở thành cao thủ võ lâm. Khi dó hắn cũng có thể yên tâm rời đi.
Nếu như lần này không được Tô Thanh Điệp cứu giúp, như vậy sẽ rất có khả năng Tô Như sẽ chết thật. Ngẫm lại cũng đã cảm thấy sợ hãi. Hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, cho nên nhất định phải nhanh chóng thay đổi Tô Như, để cho nàng có thể tự bảo vệ bản thân mình.
- Lần sau không biết là lúc nào!
Dương Lăng Phong vội la lên:
- Tên này biết chúng ta muốn giết hắn, vì lẽ đó rất ít khi hành động một mình!
- Chung quy cũng sẽ có cơ hội.
Sở Ly nói:
- Dương huynh đệ, có lẽ chừng nửa tháng nữa là Đỗ Thu đã có thể chữa khỏi vết thương. Khi đó dẫn xà xuất động câu hắn ra, rồi lại giết hắn cũng không muộn.
- Ài...
Dương Lăng Phong có chút nôn nóng dậm chân một cái:
- Hắn rất giảo hoạt, nào có dễ dàng bị lừa như thế chứ?
Dương Lăng Phong bỗng nhiên cười nói:
- Đỗ huynh. Không phải là bỗng nhiên huynh sợ hãi, chùn bước đó chứ?
Sở Ly cười nói:
- Khích tướng cũng vô dụng thôi, thương thế của Đỗ Thu vừa khỏi thì ta sẽ lập tức đi. Khi nào thương thế của nàng khôi phục thì ta sẽ đi lúc đó!
- Ta thực sự là phục Đỗ huynh rồi!
Dương Lăng Phong thất bại đành phải giơ ngón tay cái lên, rất bất đắc dĩ nói:
- Được, vậy thì chờ lần sau đi!
Tiếng bước chân lại vang lên, Tô Thanh Điệp nhẹ nhàng đi tới. Ánh mắt trong trẻo quét qua mấy người:
- Sao lại náo nhiệt thế? Đỗ huynh cũng ở... Dương sư đệ, đã có tin tức của Phùng Thiếu Hoa đúng không?
- Đúng vậy, hắn đã hạ sơn rồi, một mình.
Dương Lăng Phong dùng giọng mất hết sức lực nói.
- Cơ hội tốt.
Tô Thanh Điệp nhìn về phía Sở Ly.
Dương Lăng Phong hừ lạnh nói:
- Đỗ huynh không muốn đi, muốn đợi thương thế của Đỗ sư muội tốt rồi mới lại đi.
- Cơ hội không thể bỏ lỡ.
Tô Thanh Điệp nói:
- Tại sao lại phải đợi thương thế của Đỗ Thu sư muội tốt cơ chứ?... Xem ra ngươi cũng không quá chắc chắn.
Đừng nói là hắn không nắm chắc, ai giết ai cũng khó nói. Sợ rằng thương thế Đỗ Thu sư muội không tốt lên được, khi nghe được tin dữ lại thương càng thêm thương, khi đó sẽ hình thành tâm bệnh gì đây?
- Ta nghĩ, muốn để Đỗ Thu động thủ.
Sở Ly nói.
Hắn sẽ không nói ra việc Tô Như có tâm ma. Người khác sẽ chê cười nàng yếu đuối.
Tô Như và mọi người đều trợn to mắt lên, có chút bất ngờ nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Tu vi của Đỗ Thu rất đủ, chỉ là thiếu đi kinh nghiệm chém giết sinh tử, vừa vặn dùng Phùng Thiếu Hoa để mài đao!
- Rất có khí phách!
Hai mắt của Tô Thanh Điệp sáng sáng ngời. Ngón tay cái trắng như tuyết dựng thẳng lên.
Mặc kệ có phải là bất cẩn hay không, phần khí phách này đã vượt xa đệ tử trong cốc rồi!
Tô Như há hốc mồm, nghĩ đến khuôn mặt đáng ghê tởm kia của Phùng Thiếu Hoa, nụ cười làm cho người ta lạnh lẽo tâm can kia. Cả người nàng không khỏi phát lạnh.
Nàng cắn răng dùng sức gật đầu:
- Được, ta sẽ đích thân đối phó với hắn!
Từ tận sâu trong xương nàng có một loại quật cường và tự cường, ngoài nhu trong cương. Cho dù theo bản năng sợ hãi, thế nhưng vẫn cắn chặt răng trực tiếp đối mặt, tuyệt đối không thể bị đánh đổ.
Tô Thanh Điệp nói:
- Được, lần này ta sẽ đi!
- Tô sư tỷ, vô dụng thôi.
Dương Lăng Phong lắc đầu than thở:
- Tỷ không giết được hắn.
- Trước đây không giết được, hiện tại thì lại không hẳn!
Tô Thanh Điệp hừ lạnh nói:
- Võ công của ta tiến nhanh, có thể thử một lần!
- Ài...
Dương Lăng Phong có chút thất vọng liếc mắt nhìn Sở Ly, lại lắc đầu rời đi.
Vốn hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn đối với Sở Ly, chỉ là hắn quá căm hận Phùng Thiếu Hoa, thù hận biển, cho nên mới mang theo nhiều hi vọng như vậy.
Hắn biết bằng vào bản lĩnh của mình, cả đời cũng đừng hi vọng giết được Phùng Thiếu Hoa. Cho nên hắn chỉ có thể hi vọng người bên ngoài mà thôi. Hắn thông qua tin tức linh thông, trợ giúp người ta giết chết Phùng Thiếu Hoa. Như vậy cũng coi như cho mình một chút an ủi.
Tô Như nhìn thấy vậy có chút không đành lòng, thấp giọng nói:
- Không bằng, chúng ta đi luôn?
Sở Ly cười cười:
- Không vội, sẽ có cơ hội.
Hắn lại quay đầu nói:
- Tô cô nương, Phùng Thiếu Hoa vừa ra ngoài, tốt nhất nên để đệ tử trong cốc nhanh chóng trở về. Tránh cho gặp phải hắn, lại bị hắn giết.
- Hiện tại đã muộn rồi!
Tô Thanh Điệp hừ lạnh nói.
Tô Thanh Điệp ngồi vào bên người Mạc Yên Nhiên, chạm vào cổ tay nàng rồi nói:
- Nửa tháng nữa là được rồi... Ta đi đây!
Mạc Yên Nhiên nói:
- Tô sư tỷ, cẩn thận!
Tô Thanh Điệp ngạo nghễ hừ lạnh nói:
- Cho dù ta không giết được hắn thì hắn cũng đừng mong giết ta. Ta đi đây!
Nàng đứng dậy ôm quyền một cái, rời khỏi nhà thuỷ tạ.
…
Sau khi hai người trở lại nhà thuỷ tạ của Tô Như, Tô Như thở dài nói:
- Ngươi cứ ở chỗ của ta đi.
- Cũng được.
Sở Ly cười nói.
Hắn biết dụng ý của Tô Như.
Lần này hắn từ chối, nhất định các nam đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên sẽ cho rằng hắn sợ chết tránh chiến. Lúc trước chỉ là khoác lác mạnh miệng một phen mà thôi. Vừa đụng phải người thật đã rút lui, như vậy sẽ khó tránh khỏi xem nhẹ hắn. Nói vài câu chuyện phiếm châm biếm là chuyện khó tránh khỏi.
Tô Như ngồi vào trên giường nhỏ rồi trầm ngâm.
Sở Ly thì lại ngồi vào bên cạnh bàn đọc sách.
Hắn từng bước từng bước ép sát, dùng an nguy của đệ tử Tuyết Nguyệt hiên để buộc nàng. Để xem nàng có thể bạo phát hay không, không được thì hắn lại tìm một cây đuốc khác. Hắn không tin không điểm hóa được nàng!
Mặt trời lên tới giữa không trung, rốt cục Tô Như đã mở miệng nói:
- Chữa thương giúp ta, ta muốn lập tức giết hắn!
Sở Ly quay đầu nhìn nàng:
- Không vội.
Tô Như nói:
- Lần này không giết hắn thì hắn còn có thể giết chết đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên!... Ta muốn giết hắn!
Trên cái trán trơn bóng của nàng hiện lên gân xanh, ánh mắt kiên định.
Sở Ly nhìn chằm chằm vào nàng một lát, nàng đối đầu với ánh mắt của hắn, không chớp lấy một cái.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Được, như vậy mới ra dáng... Nếu như ngươi đã quyết định, vậy chúng ta sẽ đi!
Hắn nhìn vẻ mặt Tô Như tràn ngập sát khí, chính là thời cơ tốt để rút kiếm ra khỏi vỏ, rất thích hợp để chém tâm ma.
Tô Như nở một nụ cười, đi tới trước cửa sổ, cất giọng nói:
- Tô sư tỷ!
Tiếng kêu ở trong sơn cốc truyền ra rất xa.
Tô Thanh Điệp nhẹ nhàng đi đến, tốc độ cực nhanh, như Lăng Ba vi bộ.
- Sao vậy, Đỗ sư muội?
- Ta đã đổi ý, ta và đại ca sẽ đi!
- Thương thế của ngươi còn chưa lành.
- Đại ca có bí pháp chữa thương, có thể giúp ta chữa thương ở trên đường.
Tô Như nói:
- Chúng ta phải đi tới đâu tìm hắn đây?
- Các ngươi thực sự muốn đi hay sao?
Tô Thanh Điệp nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly gật đầu.
Tô Thanh Điệp nói:
- Vậy chúng ta đồng thời đi, các ngươi không tìm được hắn đâu!
- Được!
Quả thực Sở Ly không nhận ra con đường ở chung quanh, cho nên hắn cần hướng dẫn:
- Hiện tại chúng ta sẽ xuất phát!
- Đi!
Tô Thanh Điệp nói.
Ba người cũng không thu thập cái gì mà trực tiếp ra khỏi nhà thuỷ tạ, bay đi ra ngoài thung lũng tung.
Dương Lăng Phong từ phía xa đuổi theo:
- Chuyện này, Tô sư tỷ, Đỗ huynh, hai người đi đâu vậy?
- Giết Phùng Thiếu Hoa!
Tô Thanh Điệp nói.
Dương Lăng Phong nói:
- Hắn ở Dạ Quang thành!
- Biết rồi!
Bàn tay ngọc của Tô Thanh Điệp lúc lắc về phía sau, lại nhẹ nhàng rời đi.
Sở Ly sóng vai mà đi với nàng, bàn tay phải kề sát ở bên hông của Tô Như.
Linh khí từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ tràn vào, dọc theo tâm pháp chữa thương mà chuyển động, linh khí mang theo sinh cơ nồng nặc còn hơn Xa Linh đan. Lại thêm tâm pháp chữa thương dẫn tới hiệu quả trác tuyệt.
Tô Thanh Điệp đột ngột tăng tốc, giống như Phù quang lược ảnh, muốn nhìn khinh công của Sở Ly một chút.
Sở Ly thong dong bình tĩnh, trước sau vẫn sóng vai với nàng.
Nhìn thấy hắn có khinh công như vậy, Tô Thanh Điệp đã yên tâm, đánh không lại, muốn chạy trốn cũng đã đủ.
Tô Thanh Điệp biết Sở Ly đang vận công trợ giúp Tô Như chữa thương cho nên cũng không nói lời nào quấy rối. Thỉnh thoảng nàng còn liếc nhìn Tô Như một chút, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng càng ngày càng trở nên hồng hào.
Dạ Quang thành cách Tuyết Nguyệt hiên chừng 200 dặm, lúc chính ngọ bọn họ đã tới nơi.
Tô Thanh Điệp đang muốn tìm thám tử Tuyết Nguyệt hiên, nhưng bước chân của Sở Ly lại liên tục đi tới. Hắn đi tới trước một nhà dân, lại nói với Tô Như:
- Hắn ở bên trong, tự ngươi đi vào trong đi!
Sắc mặt Tô Như hồng hào, tươi cười rạng rỡ. Nàng cắn môi nhẹ nhàng gật đầu, rút trường kiếm ra, người nhẹ nhàng nhảy vào trong nhà.
Tô Thanh Điệp nhìn vậy mà không hiểu ra sao, nàng muốn nhảy lên thì lại bị Sở Ly xua tay ngăn cản.