Lục Ngọc Thụ đang đi tới đi lui ở ngoài tiểu đình, nôn nóng bất an.
Đi được mấy vòng, hắn dừng lại nói:
- Tiểu muội, họ Sở kia không thành vấn đề đó chứ?
Sóng mắt trong trẻo của Lục Ngọc Dung từ phía trên cuốn sách nhìn về phía hắn, sau đó lại nhìn xuống cuốn sách, không để ý tới hắn.
Lục Ngọc Thụ đi vào bên trong tiểu đình rồi ngồi xuống, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch:
- Vạn nhất hắn ghi hận trong lòng, trả thù lên trên người tiểu Ngọc, ta...
- Hắn sẽ làm thế nào?
Lục Ngọc Dung nói.
- Có thể giao tiểu Ngọc cho bên kia hay không?
Lục Ngọc Thụ nói.
Lục Ngọc Dung bật cười:
- Huynh cảm thấy hắn là người như vậy sao?
- Hừ!
Lục Ngọc Thụ nói:
- Ta nhìn hắn không hợp mắt, gia hỏa này có một bụng suy nghĩ xấu, muội nên cách xa hắn thì hơn. Tuy rằng tiểu muội thông minh, nhưng so với hắn vẫn còn kém một chút.
Lục Ngọc Dung bật cười:
- Ở trong mắt của Nhị ca, ta không bằng hắn sao?
- Dù sao muội cũng phải lấy lòng hắn mà.
Lục Ngọc Thụ hạ thấp giọng, khó mà nhận ra được.
- Nhị ca, huynh nói cái gì vậy?
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung híp lại.
Lục Ngọc Thụ vội vã xua tay:
- Ta chưa hề nói gì, tiểu muội, muội không thể xem thường hắn, lúc nào cũng phải đề phòng hắn!
- Được rồi, ta sẽ luôn đề phòng hắn.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Lời này là phụ thân bảo huynh nói với ta sao?
-... Cái này.
Lục Ngọc Thụ có chút ngại ngùng nói:
- Cái gì cũng không gạt được tiểu muội.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Nếu như phụ thân muốn tự mình nói, tại sao không đích thân đến đây?
- Không dám nha.
Lục Ngọc Thụ thấp giọng tự lẩm bẩm, nhìn thấy Lục Ngọc Dung trừng mắt nhìn hắn, hắn vội vã cười nói:
- Phụ thân nói một đại nam nhân như phụ thân, nói ra những chuyện này không thích hợp, nam nhân không có ai là thứ tốt, cẩn thận sẽ không sai.
- Bảo phụ thân đừng có để tâm tới nhiều chuyện như vậy đi!
Lục Ngọc Dung tức giận.
Lục Ngọc Thụ nói:
- Được rồi được rồi, ta mặc kệ, nhưng ta thấy tiểu tử này tuyệt đối không phải là người tốt!
- Đúng vậy, hắn là một bại hoại, so với huynh còn xấu hơn.
Lục Ngọc Dung tức giận nói:
- Nếu như huynh không chịu được thì về tiểu viện của mình đi, đừng ở trước mặt ta làm ta chướng mắt!
- Tiểu muội, không phải ta sốt ruột hay sao, nhất định hắn sẽ đi tới chỗ muội mà.
Lục Ngọc Thụ cười nói.
- Lục nhị công tử lại đang nói xấu ta đúng không?
Âm thanh của Sở Ly bỗng nhiên vang lên, sau đó hắn đã xuất hiện ở trong tiểu đình.
Hắn đặt Kỷ Như Ngọc lên trên bàn đá.
Lục Ngọc Thụ vội vã chạy tới, nhìn Kỷ Như Ngọc, vẻ mặt có chút thương tiếc, chậm rãi xoa xoa mặt của Kỷ Như Ngọc, quay đầu nói:
- Tiểu muội, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?
Hắn vẫn luon lo lắng đề phòng, e sợ sẽ xảy ra sai sót.
Lục Ngọc Dung nói:
- Yên tâm đi, buổi tối ngày mai sẽ tỉnh lại, huynh dẫn nàng đi về trước đi.
- Được.
Lục Ngọc Thụ cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Kỷ Như Ngọc rồi rón rén rời đi.
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Đúng là người si tình.
- Hừm, quả thực Nhị ca đã thay đổi.
Lục Ngọc Dung nở một nụ cười, than thở:
- Không nói tới huynh ấy nữa, vẫn nên nói một chút xem nên loại trừ An Vương thế nào đi.
Nàng thiếu nợ Sở Ly một phần ân tình to lớn, nghĩ tới nghĩ lui, nàng muốn giúp hắn bày mưu tính kế giết An Vương.
- Có Hoàng thượng ở đây, sợ ném chuột vỡ đồ, trừ phi ta không muốn sống, đồng quy vu tận với hắn thì mới giết được!
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Cho dù Quang Minh thánh giáo cũng không dám giết An Vương, A Tu La Thần giáo cũng không được.Hắn đã từng nghĩ tới việc mượn đao giết người, như Quang Minh thánh giáo, như A Tu La Thần giáo vậy, thế nhưng rất khó coi bọn họ thành đao được.
Đối mặt với trả thù như sấm sét của Hoàng thượng, Quang Minh thánh giáo không thể xuất hiện ở trong Đại Quý được nữa, A Tu La Thần giáo cũng sẽ bị nhổ tận gốc.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nếu như ngươi trở thành Thiên Thần, giết An Vương sẽ dễ như lật bàn tay.
Sở Ly bật cười.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Muốn đối phó với Hoàng thượng, ta cảm thấy vẫn nên đường đường chính chính, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng, tư chất của ngươi lợi hại, không hẳn đã không thể trở thành Thiên Thần!
Sở Ly đăm chiêu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Muốn mượn đao giết người, lợi dụng đệ tử Quang Minh thánh giáo đến giết An Vương, thứ ngươi đối mặt sẽ chính là hai vị cao thủ Thiên Thần, tình cảnh sẽ càng nguy hiểm, còn không bằng ngươi che mặt giết An Vương, sau đó chạy mất dép thì tốt hơn!
Sở Ly cười khổ nói:
- Giết An Vương còn muốn chạy nữa sao?
- Chỉ cần chạy trốn tới Đại Ly, Hoàng thượng sẽ không thể làm gì được ngươi nữa.
Lục Ngọc Dung nói:
- Bằng vào thần thông của ngươi, dễ như trở bàn tay.
Sở Ly nói:
- Chạy trốn cũng không khó, thế nhưng đám người tiểu thư sẽ gặp tai ương.
- Phủ Quốc Công sẽ không sao.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hoàng thượng sẽ không giết người của phủ Quốc Công, trừ phi là phản quốc.
- Hoàng thượng đã nổi lên sát tâm, khi đó làm cho phủ Quốc Công phản quốc còn không dễ dàng hay sao?
Sở Ly lắc đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nếu không, trước tiên ngươi phủ Quốc Công làm lộn tung lên, phản phủ Quốc Công rồi lại giết An Vương cũng không muộn.
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Không gạt được Hoàng thượng.
- Vậy thì trở thành Thiên Thần đi.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Tinh thông võ học trong thiên hạ, trở thành Thiên Thần, hoặc là tìm một môn võ học Thiên Thần tu luyện tới viên mãn, đến lúc đó, ai cũng không sợ, khi đó vui vẻ tới cỡ nào chứ?
Sở Ly cười nói:
- Xem ra ngươi cũng muốn bước vào Thiên Thần, vì lẽ đó cổ vũ ta đi chết nha.
- Ngươi muốn tiến vào Thiên Thần, ta cũng có thể đi vào được.
Lục Ngọc Dung nói.
Tuy rằng Cửu Thiên Huyền Nữ thần công của nàng lợi hại, thế nhưng cũng không phải là đối thủ của Sở Ly, có hắn ở đây, vị trí đệ nhất thiên hạ sẽ không rơi vào trên người mình, khỏi muốn phong thần.
- Không có chuyện tốt như vậy đâu.
Sở Ly cười nói:
- Ta cũng chuẩn bị phong thần.
Lục Ngọc Dung nguýt hắn một cái rồi nói:
- Vậy thì xem bản lĩnh của chúng ta thế nào đi!
An Vương từ bên trong Cửu Long Đỉnh đi ra ngoài, chắp tay đi dạo trong tiểu viện.
Kim Thân La Hán thần công của hắn tăng nhanh như gió, đương nhiên là di Kim Thân La Hán thần công tinh diệu tuyệt luân, càng có tác dụng tuyệt diệu của Cửu Long Đỉnh.
Ở bên trong Cửu Long Đỉnh liều mạng luyện công, một ngày bằng người khác tu luyện mấy ngày, hắn đoán chỉ cần một tháng nữa là hắn có thể tiến vào thêm một tầng nữa.
Nếu có thể tiến vào thêm một tầng thì hắn sẽ chắc chắn đối phó được với Sở Ly!
Không cần xin cao thủ, chỉ cần bản thân mình đã có thể đánh Sở Ly ngã xuống đất, thoả thích dằn vặt, làm cho hắn muốn chết cũng không thể chết một cách thống khoái được.
Nhất định đối phương không nghĩ tới mình luyện công lại nhanh như vậy, Cửu Long Đỉnh và Kim Thân La Hán thần công kết hợp lại với nhau, phát huy ra lực lượng khó mà tin nổi, phần này kinh hỉ nhất định phải để cho Sở Ly trải nghiệm, để Sở Ly hưởng thụ một lần, ha ha!
Hắn chậm rãi xoay người, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ đến tương lai hãnh diện, tự tay giết chết được Sở Ly, trong lòng hắn không khỏi hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên khẽ biến đổi, đột nhiên xoay người lại đánh ra một chưởng.
- Ầm ầm.
Một tiếng vang trầm thấp, giống như tiếng sấm từ đằng xa vang lên.
Một người áo đen từ trong bóng tối bắn ra, va chạm với hai chưởng của hắn.
Thân thể của An Vương cứng đờ, chỉ cảm thấy một luồng khí tức nóng rực tới cực điểm vọt vào trong thân thể, tức thì cả người tê dại, không ngờ lại mất đi sự khống chế đối với thân thể mình.
- Ầm ầm!
Tiếng sấm mơ hò lại vang lên, bàn tay phải của người mặc áo đen lần nữa va chạm với bàn tay trái của hắn.
An Vương cắn răng, con mắt trợn lớn lên, lửa giận muốn từ trong hai mắt phun ra ngoài, một chưởng này đã dùng hết toàn lực thi triển ra, toàn bộ thân thể tê dại, hầu như không có cách nào làm ra một động tác nào nữa.
Hắn đã nhận ra được, chính là gia hỏa lần trước đã phế võ công của mình, cho dù đối phương có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, người của Tử Vân Sơn!
- Ầm ầm!
Lại một đạo Thiên Lôi chưởng đánh vào trên đan điền của hắn.
An Vương há to mồm, tiếng ạch ạch ở trong cổ họng hắn không ngừng vang lên, hắn khó có thể tin được trừng mắt nhìn về phía người mặc áo đen kia.
Người mặc áo đen kia không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn về phía hắn mà thôi.
- Vì... sao?
An Vương rất vất vả hỏi.
Hắn chỉ cảm thấy nội lực mãnh liệt quanh thân từ trong đan điền tiết ra ngoài, trong nháy mắt, quanh thân vô lực, cũng không chống đỡ được thân thể nặng nề mà mềm nhũn ngã xuống dưới đất.