- Đại công tử muốn mở tiệc khoản đãi Triệu cung phụng, nói rõ ngươi cũng phải tham gia, đi thôi.
- Ta cũng phải đi?
Sở Ly nhíu mày.
Tô Như cười nói:
- Bây giờ ngươi là thị vệ tam phẩm, ngoài mấy lão giả không muốn nhúc nhích ra, ngươi phẩm cấp cao nhất.
Sở Ly bật cười lắc đầu, vừa hay hắn cũng muốn gặp vị Triệu cung phụng này.
Trời vừa chập tối, Sở Ly cùng Tô Như tới Thiết Ưng đảo.
Trên đảo đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, thị nữ tốp năm tốp bảy, dáng người yêu kiều, nhìn thấy Sở Ly và Tô Như liền dừng lại hành lễ.
Tô Như thi thoảng lại xua tay, dẫn theo Sở Ly nhanh chóng tới đại sảnh.
Trong đại sảnh có thắp hơn hai mươi chiếc đèn cầy, sáng như ban ngày.
Tiêu Thiết Ưng đang nói chuyện cũng một lão giả cao lớn, dưới Tiêu Thiết Ưng là Tiêu Kỳ.
Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy từ trước khi vào đại sảnh, lão giả cao lớn mặt tròn, khóe mắt hơi cong, cười ha ha rất hòa nhã, nhìn rất thân thiện, trạc ngoài năm mươi tuổi. Nhưng hắn ta là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Sở Ly đoán hắn ta đã ngoài trăm tuổi.
Thấy Sở Ly và Tô Như bước tới, Tiêu Kỳ vẫy tay gọi.
Sở Ly chắp tay hành lễ.
Tiêu Thiết Ưng liếc nhìn Sở Ly, chỉ một vị trí để Sở Ly ngồi xuống nói chuyện.
Hắn gọi Sở Ly tới muốn để hắn yên tâm, không có khúc mắc trong lòng, Sở Ly cũng một lòng muốn cứu nhị muội, không thể để hắn buồn lòng, cần quan tâm tới tâm tình của thị vệ tam phẩm.
- Triệu lão, vị này là tổng quản Sở Ly của Thiên Linh viện.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Nghe nói Triệu lão tới phủ liền tới chiêm ngưỡng phong thái của Triệu lão.
- Ha ha, ta già cả rồi, làm gì còn phong thái gì chứ.
Triệu Tử Lai xua tay cười ha ha nói:
- Vị tiểu huynh đệ đây thần ý tiềm tàng, đúng là thanh niên tuấn kiệt, lão phu khi còn trẻ cũng không thể sánh bằng.
Sở Ly chắp tay nói:
- Triệu lão quá khen.
- Triệu lão, có gặp Tiểu Thi trước hay không?
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Cũng để chuẩn bị tâm lí trước.
- Không cần, không cần.
Triệu Tử Lai cười nói:
- Không cần làm phiền nhị tiểu thư đâu.
- Triệu lão ở Thần Đô, kiến thức uyên bác, có từng nghe nói về Phong Nguyên Chỉ không?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Triệu Tử Lai lắc đầu thở dài:
- Lão phu ở suốt trong Cấm Cung, có nghe nói về Phong Nguyên Chỉ, chỉ nghe thôi đã đủ khiếp sợ, cấm nội rất kiêng kị thứ này.
- Ài…
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu than thở:
- Không biết kẻ nào hiểm độc tới vậy, việc của mười mấy năm về trước, muốn điều tra cũng không thể điều tra ra được.
- Người biết Phong Nguyên Chỉ không nhiều.
Triệu Tử Lai nói:
- Sẽ tìm ra được thôi.
- Phong Nguyên Chỉ vô hình vô tướng.
Tiêu Thiết Ưng than thở:
- Không biết kẻ nào mà tấm lòng ác độc tới vậy!
- Cho dù không bắt được hắn thì thiên đạo cũng không tha cho hắn.
Triệu Tử Lai an ủi nói:
- Nhân quả tuần hoàn, sẽ không để hắn tiêu dao ngoài pháp luật.
- Hi vọng là vậy.
Tiêu Thiết Ưng than vãn.
Sở Ly không nói lời nào, lặng lẽ quan sát Triệu Tử Lai.
Thông qua Đại Viên Kính Trí hắn phát hiện tu vi của Triệu Tử Lai rất tinh thâm, mạnh hơn Triệu Khánh Sơn, tuy nhiên cũng không mạnh hơn quá nhiều, dù sao thì Triệu Khánh Sơn cũng đã là cao thủ Thiên Ngoại Thiên đỉnh cấp. Khi thăm dò hắn cũng quan sát được những suy nghĩ trong đầu Triệu Tử Lai, lòng trùng xuống.
Khi khai tiệc, Sở Ly nói:
- Đại công tử, tiểu thư, không gọi Triệu lão sao?
- Triệu lão?
Tiêu Kỳ liếc nhìn hắn.
Bọn họ cố tình không gọi Triệu Khánh Sơn, vua không gặp vua, Triệu Khánh Sơn nhìn thấy Triệu Tử Lai chắc chắn sẽ không vui, hà tất phải khiến hắn ta thêm bực bội.
Sở Ly rất hiểu lòng người, không thể không biết điều này, nhưng nếu hắn đã nói ra chắc chắn phải có nguyên do.
Sở Ly nghiêm túc gật đầu:
- Triệu lão cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, chắc chắn sẽ rất quý mến Triệu cung phụng.
Tiêu Kỳ nhìn chằm chặp Sở Ly sau đó lại quay ra nhìn Tiêu Thiết Ưng:
- Đại ca, hãy mời Triệu lão tới đi.
- Cũng được…
Tiêu Thiết Ưng mặt thản nhiên nhìn Sở Ly, cao giọng nói:
- Lâm Toàn, hãy đi mời Triệu lão tới đây!
- Vâng, công tử.
Lâm Toàn đáp một tiếng sau đó nhẹ nhàng rời khỏi đại sảnh.
- Triệu Khánh Sơn sao?
Triệu Tử Lai cười nói:
- Nói ra chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, hắn ta ở trong phủ có quen không?
Sở Ly chắp tay mỉm cười:
- Cũng may có Triệu lão, chúng ta mới không ở thể hạ phong, nếu không dưới sự chèn ép của phủ Nhân Quốc Công, tình hình sẽ càng khó khăn!
- Ồ…?
Triệu Tử Lai mỉm cười lắc đầu:
- Phủ Dật Quốc Công cũng không yếu, đâu đến mức đó, đại công tử quá khiêm nhường rồi!
Triệu Khánh Sơn đi theo Lâm Toàn vào đại sảnh, vừa bước vào đã nhìn thấy Triệu Tử Lai, lập tức sững người:
- Sao ngươi tới đây?
Triệu Tử Lai mỉm cười nói:
- Lão Triệu, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau!
- Ngươi vẫn chưa chết à?
Triệu Khánh Sơn lạnh lùng nói.
Triệu Tử Lai cười ha ha nói:
- Ngươi cũng chưa chết, ta sao nỡ chết… Bằng hữu già, uống một chén nào!
- Không dám!
Triệu Khánh Sơn cười nhạt, chắp tay nói:
- Công tử, tiểu thư, ta và hắn không ưa gì nhau, ngồi gần nhau sẽ rất khó xử, ta xin cáo từ trước!
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Triệu lão, người tới là khách, hãy ngồi xuống đi.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn Sở Ly. Sở Ly mỉm cười không nói gì, thầm tập trung quan sát suy nghĩ của hai người.
Triệu Khánh Sơn ngồi phịch xuống bên cạnh Sở Ly, lặng im không nói lời nào.
Triệu Tử Lai lắc đầu bật cười:
- Đại công tử, chúng ta là oan gia lâu năm, kết thù từ khi còn trẻ, nhiều năm qua đi ta thấy hắn ta vẫn khỏe mạnh như xưa, bỗng nảy sinh khá nhiều cảm xúc.
- Đâu có, đâu có.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Lần này phải làm phiền Triệu cung phụng rồi.
- Ài… Đại công tử, thực sự ta cũng không dám chắc chắn.
Triệu Tử Lai lắc đầu gượng cười nói:
- Xét về tu vi, ta không mạnh hơn lão Triệu là bao, hắn không dám, ta cũng vậy.
Triệu Khánh Sơn mặt sa sầm, không nói gì, thầm chửi Triệu Tử Lai nham hiểm, rõ ràng là muốn gây chia rẽ.
Tiêu Thiết Ưng đành nói:
- Dù thế nào đi nữa cũng phải thử, không thể để xá muội đợi chết như vậy được.
Sở Ly lại nói xen vào:
- Đại công tử, có lẽ nào là phủ Nhân Quốc Công ám hại nhị tiểu thư?
- Không phải chứ?
Tiêu Thiết Ưng nhíu mày.
Gã Sở Ly này không biết hắn muốn làm gì nữa!
Sở Ly nói:
- Ngẫm thủ đoạn của Lục Ngọc Dung, chưa chắc đã không phải là phủ Nhân Quốc Công, Triệu cung phụng biết Lục Ngọc Dung chứ?
- Tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công sao?
Triệu Tử Lai mỉm cười:
- Có từng gặp qua.
Sở Ly nói:
- Thủ đoạn của Lục Ngọc Dung rất nham hiểm, việc thế này chắc chắn ả ta dám làm.
- Ha ha…
Triệu Tử Lai không cho ý kiến.
Tiêu Thiết Ưng tức tối nói:
- Lục Ngọc Dung mới bao nhiêu tuổi chứ!
Sở Ly nửa như đang mỉm cười:
- Ả ta còn ít tuổi, nhưng sư phụ của ả ta thì sao? Triệu cung phụng chắc có biết sư phụ của ả ta chứ?
- Ha ha, Sở tiểu ca, ngươi nói thật thú vị.
Triệu Tử Lai xua tay cười nói.
Sở Ly cười nói:
- Có thể dạy được nhân vật như Lục Ngọc Dung, sư phụ của ả ta chắn chắn là nhân vật lợi hại, đáng tiếc không thể làm quen, thật đáng tiếc.
Tiêu Kỳ vẫn lặng lẽ quan sát, không nói lời nào.
Sở Ly hành sự khác hắn với vẻ chín chắn thường ngày, chắc chắn có lí do, giờ xem ra, Triệu cung phụng này có vấn đề!
Đợi Triệu Tử Lai và Triệu Khánh Sơn đi khỏi, trong đại sảnh chỉ còn lại năm người Sở Ly.
- Sở Ly, có chuyện gì vậy?
Tiêu Kỳ không đợi Tiêu Thiết Ưng nổi giận, hỏi thẳng:
- Hắn ta có quan hệ với Lục Ngọc Dung?
Tô Như cũng hiếu kỳ nhìn hắn.
Sở Ly thở dài:
- Tiểu thư, e là vậy!
Tô Như vội hỏi:
- Quan hệ gì?
Sở Ly nói:
- Quan hệ của Triệu Tử Lai và sư phụ của Lục Ngọc Dung không tầm thường.
Tiêu Thiết Ưng mặt sa sầm.
Hắn biết Sở Ly có dị thuật tương tự tam muội, thậm chí còn lợi hại hơn tam muội.
Hắn tự nhận mình quang minh lỗi lạc, không việc gì là không thể công khai, dám dùng Sở Ly. Nhưng Sở Ly có một nhược điểm đó là quá ít tuổi, người trẻ tuổi ý chí chưa bị gọt giũa, tính tình không chín chắn, dễ nông nổi làm hỏng chuyện, cho dù có dị thuật cũng rất khó khống chế bản tính.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Sư phụ của Lục Ngọc Dung là ai ta cũng không biết!
Sở Ly nói:
- Ta không biết sư phụ của Lục Ngọc Dung là ai, nhưng ta biết người này có quan hệ thân thiết với Triệu Tử Lai, chỉ thăm dò một cái là ra liền, tiểu thư cũng phát hiện ra thần sắc của hắn có bất thường rồi phải không?
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
- Thân phận của Triệu cung phụng đặc biệt, không thể kết luận chỉ dựa vào suy đoán!
Tiêu Thiết Ưng bực bội nói.
- Việc này rất dễ, thử thăm dò là sẽ có thể chắc chắn ngay.
Sở Ly nói.