Lục Ngọc Dung đã nhìn ra, Sở Ly cố ý ôm bọn họ tới đây.
Đôi mắt sáng của nàng xoay một cái đã nhìn ra tâm tư của hắn.
Hắn sợ đám người Chu Chí Hùng đi về phía bãi săn cho nên cố ý hạ thấp tốc độ lại để đưa bọn họ tới đây, dưới trạng thái này ba người Chu Chí Hùng vọt vào trong đó, không biết trong bãi săn sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Bảo thân vương trầm giọng nói:
- Sở Ly, có cần đan dược hay không?
Sở Ly nói:
- Không cần, đa tạ Vương gia.
Bảo thân vương nhìn hắn còn có dư lực nói chuyện, hiển nhiên không dùng toàn lực, trong lòng cũng yên tâm.
Ánh mắt của Chu Chí Hùng yên tĩnh trang nghiêm, dường như lão tăng vậy, mà Trương Hiên Lễ cũng là như vậy, thân pháp của ba người càng lúc càng nhanh.
Sở Ly chờ bọn họ tới gần lại lần nữa tăng tốc, luôn có thể miễn cưỡng thắng được bọn họ một đường.
Chu Chí Hùng thét dài quát lên:
- Trương huynh, Chu huynh, lần này không được rồi, ta đi trước một bước!
- Chu huynh đệ tạm biệt!
Trương Hiên Lễ và một hán tử trung niên khác ôm quyền, trang nghiêm nói.
Lúc Chu Chí Hùng chạy trốn bỗng nhiên hai tay hợp lại thành hình chữ thập, trang nghiêm thần thánh như cao tăng, thân thể đột nhiên sáng ngời, hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bắn về phía không trung.
Trên bầu trời mơ hồ có một cánh cửa ánh sáng xuất hiện, ánh sáng màu trắng tiến vào bên trong, cánh cửa ánh sáng biến mất.
Sở Ly không làm gì được bọn họ, thế nhưng có thể nhìn thấy rất rõ.
Lửa trong cơ thể của Chu Chí Hùng đã đạt đến mức tận cùng, rừng rực như mặt trời, huyết nhục trong nháy mắt đã bị đốt cháy, hóa thành một ánh sáng bắn về phía không trung. Trên bầu trời mơ hồ có sóng chấn động, không ngờ lại thực sự là một cánh cửa, Chu Chí Hùng biến thành ánh sáng màu trắng tiến vào bên trong, triệt để biến mất trên thế giới này.
Sở Ly không quá khiếp sợ.
Lúc trước một màn ở Kim Cương tự đã khiến cho hắn hiểu rõ, thế giới này và thế giới nguyên bản của mình không giống nhau, thật sự tồn tại Thiên Ngoại thiên.
Sắc mặt của Bảo thân vương rất khó coi.
Hắn nhìn thấy Chu Chí Hùng hóa thành ánh sáng, mà Trương Hiên Lễ và một hán tử trung niên khác không hề bi thương, chỉ có niềm vui mừng mà thôi.
Thứ giáo đồ Quang Minh Thánh giáo này theo đuổi không phải là sinh mệnh ngắn ngủi, mà là cái chết vĩnh hằng, muốn đi vào cánh cửa ánh sáng kia, leo lên thế giới cực lạc.
Đệ tử Quang Minh Thánh giáo không sợ chết, mỗi người đều là người điên, khó lòng đề phòng, cực kỳ đáng sợ!
- Chu huynh, ta cũng đi trước một bước!
Trương Hiên Lễ trầm giọng nói.
Hắn liếc mắt nhìn ba người Sở Ly, lắc đầu nói:
- Bọn họ trốn không thoát đâu, Thánh Giáo sẽ diệt bọn hắn!
Hán tử trung niên gật đầu, trầm giọng nói:
- Vậy chúng ta cùng đi đi!
Hai người dứt lời, đột nhiên nhằm về phía Sở Ly, tốc độ đột ngột tăng lên một đoạn, chẳng khác nào điện quang xẹt qua.
Sở Ly nhẹ nhàng tránh ra.
Hai người hóa thành hai đạo ánh sáng màu trắng, bắn về phía không trung, cánh cửa ánh sáng màu trắng tái hiện, hai đạo ánh sáng này tiến vào cánh cửa kia, sau đó cánh cửa cũng biến mất.
Sở Ly dừng lại, bên người là một mảnh rừng đào.
- Oa!
Hắn chống vào một gốc cây đào, lại phun ra một ngụm máu tụ, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Sắc mặt của ba người đều rất nặng nề, không có chút niềm vui chạy trốn nào cả.
- Vương gia.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Trước đây Quang Minh Thánh giáo đã như vậy phải không?
- Dường như không quỷ quái như vậy!
Bảo thân vương lắc đầu.
Nếu như trước đây Quang Minh Thánh giáo đã lợi hại như vậy, sợ rằng đã sớm đánh vào Đại Quý rồi, sẽ không cam lòng núp ở Đại Ly.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Bí thuật của bọn họ quá mạnh, lần này đụng phải chúng ta thì mới có thể chạy thoát, nếu như đổi lại là cao thủ Thiên Ngoại thiên bình thường, sợ rằng rất khó thoát được!
Một khi bọn họ thúc giục bí thuật, tốc độ sẽ vô cùng nhanh, lần này may nhờ có Sở Ly, khinh công của hắn lợi hại, nếu không không hẳn mình và Bảo thân vương có thể toàn thân trở ra được.
Bảo thân vương và mình có tu vi như thế mà còn như vậy, nếu đổi là cao thủ Thiên Ngoại thiên tu vi yếu hơn một chút, như vậy tuyệt sẽ không chiếm được lợi ích.
Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng:
- Cũng không cần thiết phải quá lo lắng, bọn họ đều là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cao thủ Thiên Ngoại thiên của Quang Minh Thánh giáo cũng không phải là một đống, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Sở Ly nói:
- Vương gia, thứ ta lo lắng chính là điểm này.
Bảo thân vương nhìn về phía hắn.
Sở Ly nói:
- Chu Chí Hùng vốn chỉ là một giáo úy, sao có thể luyện tới Thiên Ngoại thiên được chứ? Càng chết người hơn chính là, rõ ràng hắn là người Đại Quý, nhưng lại trung tâm với Quang Minh Thánh giáo.
Bảo thân vương trầm mặt trầm tư.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Ý ngươi nói, Quang Minh Thánh giáo có biện pháp cấp tốc biến người ta thành cao thủ Thiên Ngoại thiên? Sau đó coi đây là mồi nhử, để các cao thủ Đại Quý gia nhập Quang Minh Thánh giáo, phản loạn Đại Quý hay sao?
Sở Ly nói:
- Không phải là cấp tốc, chỉ thu bọn họ làm đệ tử đã đủ mê người rồi. Quang Minh Thánh giáo là môn phái siêu phẩm, lại như Đại Lôi Âm tự của chúng ta vậy. Có một người trẻ tuổi nào có thể cự tuyệt được Đại Lôi Âm tự mời gọi cơ chứ? Rốt cuộc Đại Lôi Âm tự có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại thiên, ai biết rõ được chứ?
- Càng đáng sợ hơn chính là…
Bảo thân vương trầm giọng nói:
- Những đệ tử này không sợ chết, trái lại còn theo đuổi cái chết lẫy lừng, tiến vào thế giới cực lạc!
- Bọn họ muốn bước vào thế giới cực lạc, chỉ thi triển bí pháp thì sẽ không được, có khả năng còn cần đối thủ mạnh mẽ, kích thích ra chiến ý dâng trào mới được.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Vì lẽ đó bọn họ sẽ không màng sống chết ám sát cao thủ mạnh hơn bọn họ!
Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấu một chút đầu mối, càng phát giác ra chỗ đáng sợ của Quang Minh Thánh giáo.
- Lẽ nào không có cách nào trừng trị bọn chúng sao?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Nếu thực sự lợi hại như vậy thì đã sớm một nhà độc đại rồi!
- Trời sinh vạn vật tương khắc, luôn có phương pháp để khắc chế.
Sở Ly nói:
- Vương gia có biết không?
- Sau khi trở về ta sẽ đến bí khố cấm cung tìm một chút, có lẽ sẽ có biện pháp.
Bảo thân vương nói:
- Bằng không, thiên hạ này đã sớm là thiên hạ của Quang Minh Thánh giáo rồi!
Sở Ly gật đầu.
- Chúng ta nên về đi thôi, sợ rằng bên kia cũng sẽ kết thúc, còn đang chờ Vương gia đó.
Lục Ngọc Dung nói.
- Sở Ly, thương thế ngươi không sao chứ?
Bảo thân vương nói.
Sở Ly cười nói:
- Một chút thương thế nhỏ, không lo lắng.
- Ta thấy ngươi không giống như là bị vết thương nhỏ.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Bảo thân vương cười nói:
- Đừng cậy mạnh, chúng ta sẽ mang ngươi trở về.
- Đa tạ ý tốt của Vương gia.
Sở Ly gật đầu.
Bảo thân vương cười híp mắt nhìn về phía Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung ngẩn ra, chỉ chỉ vào chính mình:
- Vương gia, sẽ không phải là ta đó chứ?
Bảo thân vương cười ha hả nói:
- Lẽ nào thật sự muốn ta mang theo Sở Ly trở về sao?
-... Được rồi.
Lục Ngọc Dung nhìn Bảo thân vương, lại nhìn Sở Ly, hừ một tiếng nói:
- Coi như báo đáp ân cứu giúp của ngươi vậy!
Lúc trước nếu không có Sở Ly nhắc nhở đúng lúc, xuất hiện đúng lúc thì hiện tại người bị thương nặng chính là chính mình.
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ Lục cô nương!
- Sở Ly, ngươi cũng dừng khách khí, Lục cô nương cái gì chứ? Cứ gọi là Ngọc Dung là được rồi, có phải vậy không?
Bảo thân vương cười ha hả nói:
- Chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, không cần thiết phải khách khí như vậy!
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Ta cũng không dám.
Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung căng thẳng, hừ lạnh một tiếng.
Bảo thân vương thấy vẻ mặt của nàng kiên quyết, cười ha hả hai tiếng, nói:
- Vậy cũng tốt, bản vương đi trước một bước, chuyện bên đó phải xử lý một chút, các ngươi không cần phải gấp gáp!
Hắn dứt lời, không đợi Lục Ngọc Dung nói chuyện, thân thể chẳng khác nào một mũi tên bắn ra ngoài.
Sở Ly bật cười.
Phủ Dật Quốc Công và phủ Nhân Quốc Công liên thủ, đó cũng không là phúc của triều đình.
Hắn biết điểm này, Lục Ngọc Dung cũng hiểu rõ, vì lẽ đó quan hệ của hai người sẽ không quá thân cận.
Hơn nữa bây giờ phủ Dật Quốc Công và phủ Hoài Quốc Công thông gia. Nếu như lại có thân mật gì đó với phủ Nhân Quốc Công, sợ rằng triều đình sẽ đứng ngồi không yên.
Bảo thân vương khôn khéo cẩn thận như vậy, không nên không biết, như vậy phải cân nhắc tâm tư từ lần hành động này của đối phương!