Gia Cát Thiên liếc nhìn hắn một chút:
- Sao, ngươi cảm thấy không đúng sao?
- Thiếu chủ ngươi rốt cục... Rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi!
Kiều Tam hưng phấn nói:
- Ta vẫn ngóng trông ngày đó!
Gia Cát Thiên lạnh nhạt nói:
- Không cần phải gấp gáp, từ từ đi, ta vẫn là ta!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Kiều Tam vội vã gật đầu, mặt mày hớn hở:
- Thiếu chủ là thiếu chủ của Phục Ngưu sơn, là chủ nhân tương lai, sao có thể chán chường uể oải suy sụp, để những người khác làm chủ được chứ?
- Hiện tại ai làm chủ trong tông vậy?
Gia Cát Thiên nói:
- Mộ Dung Thuần sao?
- Ài...
Kiều Tam có chút bất đắc dĩ nói:
- Là Mộ Dung trưởng lão.
- Lòng muông dạ thú!
Gia Cát Thiên cười lạnh một tiếng:
- Hắn ước gì phụ thân ta bế quan không ra, hoặc là tẩu hỏa nhập ma đúng không?
Kiều Tam liếc mắt nhìn trái phải, thấp giọng nói:
- Thiếu chủ, những câu nói này nên ít nói thì hơn, bằng không, bị Mộ Dung trưởng lão nghe được, nhất định hắn sẽ gây ra phiền phức!
- Ta mà phải sợ phiền toái sao?
Gia Cát Thiên lạnh lùng nói.
Kiều Tam bất đắc dĩ nói:
- Có lẽ Mộ Dung trưởng lão cũng biết chuyện của chúng ta, cho nên không chọc giận hắn thì tốt hơn.
Gia Cát Thiên híp mắt, lạnh nhạt nói:
- Hắn biết tất cả sao?
- Thiếu chủ ngươi suy nghĩ một chút mà xem, trong ngoài tông môn đâu đâu cũng có cơ sở ngầm của hắn, hắn có thể không biết được sao?
Kiều Tam thấp giọng nói:
- Không gạt được hắn!
Gia Cát Thiên cười gằn:
- Hay cho Mộ Dung Thuần!
Hắn âm thầm tức giận, Mộ Dung Thuần này vì đuổi Gia Cát Thiên xuống đài cho nên mới nhìn Gia Cát Thiên gieo vạ cho các thiếu nữ vô tội như thế, quả thật là đáng ghét, cũng là hạng người đáng chết!
Gia Cát Thiên là Sở Ly giả trang mà thành.
Các loại câu hỏi lúc trước của hắn chính là chuẩn bị vì ngày này, năm tầng Thiên Ma công khiến cho hắn hoàn toàn hóa thân thành một người khác, bề ngoài thần thái ngữ khí âm thanh, không có chỗ nào là không giống.
Hơn nữa hắn có Đại Viên Kính Trí, có thể nói là không một kẽ hở.
Người mang lợi khí sát tâm tự xuất hiện, hắn có Thiên Ma công và Đại Viên Kính Trí, bỗng nhiên có một loại suy nghĩ không tên.
Phục Ngưu sơn là võ lâm tông phái nhất lưu, trải qua hai ngàn năm truyền thừa, nếu như mình có thể trở thành chủ nhân của Phục Ngưu sơn...
Kiều Tam nói:
- Thủ đoạn của Mộ Dung trưởng lão rất lợi hại, thiếu chủ cẩn thận thì tốt hơn, lúc trước thiếu chủ giấu dốt, giấu tài chưa chắc đã không phải là đạo để tự vệ, nhưng nếu như cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng bị Mộ Dung trưởng lão thực hiện được ý đồ, khi đó muốn phấn chấn cũng đã chậm rồi!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Kiều Tam nói:
- Thời gian sơn chủ bế quan càng ngày càng dài, vốn ta nghĩ chờ Sơn chủ vừa xuất quan, Mộ Dung trưởng lão cũng không có uy hiếp gì nữa. Thế nhưng hiện tại Sơn chủ vẫn không xuất quan, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ là Mộ Dung trưởng lão sẽ sinh ra tâm tư không nên có gì đó.
Sở Ly cười cợt, lười biếng nói:
- Chẳng lẽ hắn muốn soán vị hay sao?
- Chưa chắc đã không có khả năng này.
Kiều Tam trầm giọng nói:
- Nếu như Sơn chủ tẩu hỏa nhập ma, có ai còn ủng hộ thiếu chủ nữa chứ?
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Hiện giờ ta có nhược điểm ở trên tay hắn, cho dù có người ủng hộ, hắn chỉ cần lấy ra nhược điểm, có lẽ cũng sẽ không có người nào ủng hộ ta nữa.
- Ài...
Kiều Tam liếc mắt nhìn hắn, không thể làm gì khác được.
Hắn biết thiếu chủ uất ức rất ngột ngạt, chỉ có thể thông qua nữ nhân để phát tiết, mình khuyên như thế nào cũng vô dụng, cũng may những nữ nhân kia đều là tồn tại như con kiến hôi, chết thì chết, thế nhưng đã bị Mộ Dung trưởng lão nắm giữ nhược điểm, đúng là một chuyện đòi mạng đó.
Sở Ly nói:
- Xem ra tạm thời phải tiếp tục giả vờ.
Kiều Tam vội hỏi:
- Thiếu chủ không thể chán ngán thất vọng như thế nữa, ngoài sáng không thể làm, chúng ta có thể làm chút chuyện ám muội.
- Ừm.
Sở Ly gật đầu:
- Không thể ngồi chờ chết được!
Kiều Tam nói:
- Trong tông đa số người trung tâm với Sơn chủ, Mộ Dung trưởng lão cũng không thể một tay che trời được.
- Trong tông gần đây có chuyện lớn gì không?
Sở Ly lạnh nhạt nói.
- Trong tông...
Kiều Tam suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Dường như cũng không có việc lớn gì, gió êm sóng lặng, mọi người đều đang bận rộn tu luyện.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Nhi tử của Mộ Dung Thuần... Mộ Dung Lượng kia gần đây làm gì?
Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấu nội tâm của Kiều Tam, biết cái tên và tướng mạo của Mộ Dung Lượng này.
Kiều Tam nói:
- Gần đây Mộ Dung Lượng đang đeo đuổi Hạ Vi cô nương, nữ nhi của Hạ trưởng lão, thực sự là đáng tiếc!
Sở Ly cau mày:
- Hạ Vi?
- Nữ nhi này của Hạ trưởng lão là một đại mỹ nhân.
Kiều Tam cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly nhìn thấy tình hình trong đầu hắn, lạnh nhạt nói:
- Nàng đẹp thì đẹp, nhưng theo ta thấy không thích hợp, ngươi đừng có bận tâm nhiều!
- Vâng.
Kiều Tam bất đắc dĩ gật gù.
- Tạm thời cứ như vậy đi, sau đó lại nghĩ kế tiếp!
Sở Ly khoát tay nói:
- Trước tiên tìm một gian tiểu viện, ta không muốn ở nơi này nữa.
- Vâng.
Kiều Tam vội nói:
- Trên núi có không ít tiểu viện, trước tiên tùy tiện tìm một gian, ta sẽ tìm người xây một căn, không cần vài ngày là sẽ xong!
- Ừm.
Sở Ly lạnh nhạt gật đầu.
Hai người ra khỏi tiểu viện, từ phía sau núi đi tới phía trước sườn núi, đi tới một mảnh đình viện cách đó không xa, nơi đó có không ít tiểu viện bỏ không, hắn có thể ở được mấy ngày.
Giẫm lên trên đường mòn rải đá tiến về phía trước, hai bên các một mảnh khóm hoa, rất đa dạng, từng đoá từng đoá hoa tươi đua nhau nở ra, tranh nhau khoe sắc, chẳng khác nào bọn họ đã đưa thân vào trong biển hoa vậy.
- Ai ôi, đây không phải thiếu chủ hay sao?
Phía đối diện có ba thanh niên đi tới, mỗi người đều mặc y phục màu xanh, anh tư bộc phát, tuyệt nhiên không giống với vẻ tuấn tú âm nhu của Gia Cát Thiên mà dương cương mười phần, âm thanh cũng rất là vang dội.
Thanh niên dẫn đầu anh khí bộc phát, tướng mạo anh tuấn, đang dùng vẻ mặt xem thường liếc xéo nhìn Sở Ly:
- Sao thiếu chủ lại có thời gian chạy qua đây chứ?
- Mộ Dung Lượng, cút sang một bên.
Sở Ly lười biếng nói một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Tam sợ hết hồn, có chút lo lắng nhìn Sở Ly, lại chậm rãi tới gần hắn.
- Ai ôi, khẩu khí của thiếu chủ thật là lớn.
Mộ Dung Lượng cười lớn một tiếng:
- Gặp mặt, ta phải cút sang một bên, nhường đường cho ngươi sao?
- Ngươi nên hiểu chút tôn ti đi.
Sở Ly lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Lượng lắc đầu nói:
- Nhường đường cũng rất dễ, chỉ cần ngươi có thể làm cho ta tránh qua một bên là được.
Hắn đứng yên như một tảng đá ở giữa đường, hừ lạnh nói:
- Nghe nói thiếu chủ ngươi luôn vùi đầu khổ luyện, luyện thành võ công kinh người, tại hạ đang muốn lĩnh giáo một, hai!
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Sở Ly lạnh nhạt nói.
Hắn quét mắt nhìn hai thanh niên đang đứng ở phía sau Mộ Dung Lượng một chút, một người có mặt tròn đầu to, rất là xấu xí, một người khác tướng mạo thường thường, vẻ mặt hàm hậu, tướng mạo của hai người bình thường, nhưng anh khí bất phàm.
Mộ Dung Lượng cười nói:
- Khẩu khí thật là lớn, võ công cao thấp là do luận bàn quyết định ra, không phải nói là được. Thiếu chủ, để chúng ta mở mang kiến thức một chút về võ công của ngươi đi!
Sở Ly đến gần hắn, bỗng nhiên ấn xuống một chưởng.
- Ầm!
Mộ Dung Lượng cười đánh ra một chưởng, hai chưởng tương giao với nhau.
- Ầm!
Mộ Dung Lượng đột nhiên bay ngược ra ngoài, đánh bay hai người đồng bạn, ba người rơi vào trong bụi hoa ở bên cạnh tường, làm cho một mảnh hoa tươi bị đè xuống.
Sở Ly xem thường quét mắt nhìn ba người một chút, lắc đầu một cái rồi nói:
- Chỉ có chút võ công như vậy mà còn diễu võ dương oai, ánh mắt quá thiển cận!
Hắn nói đoạn chắp tay mà đi, không tiếp tục để ý tới ba người nữa.
Ba người ngã vào trong khóm hoa, bị hoa đâm cho máu me đầm đìa, cả ba hung tợn trừng mắt nhìn Sở Ly.
Kiều Tam lo lắng liếc mắt nhìn ba người, vội vã đi theo, thấp giọng nói:
- Thiếu chủ, bọn họ sẽ trả thù.
Sở Ly bật cười:
- Vậy thì cứ đến đi, ta sẽ khiến cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của ta.
- Ài... cứ như vậy chẳng phải sẽ bại lộ võ công của thiếu chủ sao?
Kiều Tam lo lắng nói.
Sở Ly nói:
- Đây là lúc nên lộ ra!
-... Vâng.
Kiều Tam chậm rãi gật đầu, cảm thấy có lý, muốn tranh được trên dưới Phục Ngưu sơn ủng hộ thì cần võ công mạnh mẽ và sự ngang tàng.