Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.
An Vương lại có chút kích động nhìn chằm chằm vào sương máu.
Không Pháp đăm chiêu nhìn lên bên trên.
Bí thuật truy huyết này đúng là nhất tuyệt, chỗ ảo diệu là lợi dụng sức mạnh trong huyết mạch, vô hình như thực chất, người sáng chế ra thuật này quả thực là học cứu Thiên nhân, khiến cho người ta than thở.
Hai đám sương máu đột nhiên hơi thu lại, hóa thành hai làn khói tiến vào trong hai tay của Hư An.
Hư An không tránh không né, chỉ hiếu kỳ nhìn chúng nó tiến vào trong hai tay, trực tiếp lọt vào da dẻ, không để lại một chút dấu vết nào cả, giống như chưa từng xuất hiện.
Hai người thở dài một hơi, chậm rãi thu công, ôm quyền cười nói:
- Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia!
An Vương cười lên ha hả, mặt mày hớn hở, ôm quyền nói:
- Làm phiền hai vị phủ khanh đại nhân rồi, Cửu vương thúc, nói như thế, Hư An thực sự là cốt nhục của ta đúng không.
- Đúng thế, Hư An chính là nhi tử của ngươi, bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ ghi vào Thiên Nhân phủ phổ.
Lãnh Vô Kỵ khẽ cười nói:
- Thực sự là may mắn, người này huyết thống thuần túy, tương lai sẽ là trụ cột, trổ hết tài năng, ngươi phải bồi dưỡng nó cho tốt!
Nhìn dáng vẻ của bí thuật truy huyết là có thể nhìn ra được trình độ tinh khiết của huyết thống, Hư An có được tinh hoa của huyết thống Lãnh thị, là một nhân vật thiên tài.
- Cửu vương thúc, còn chưa tới phiên ta bồi dưỡng.
An Vương lộ ra cười khổ, lắc đầu nói:
- Bây giờ nó là đệ tử của Kim Cương tự, bắt đầu tu luyện thần thông, chỉ khi nào tu thành thần thông mới có thể ra tự được.
- Ồ?
Lãnh Vô Kỵ kinh ngạc đánh giá Hư An, lắc đầu thở dài nói:
- Thực sự là chuyện may mắn, Hoàng thượng biết chuyện này, không biết sẽ cao hứng thế nào nha, có thể có một vị phật tử làm cháu, đây chính là dấu hiệu của Lãnh thị ta hưng thịnh rồi!
- Cửu vương thúc nghiêm trọng rồi.
An Vương cười nói.
Lãnh Vô Kỵ khoát tay nói:
- Ngươi không nên khinh thường, Lãnh thị ta còn chưa từng từng xuất hiện phật tử đó, phật tử vừa ra, huyết thống lại không dứt, quả thực là chuyện may mắn cực kỳ lớn, ta phải báo cáo chuyện này lên cho Hoàng thượng mới được.
- Cửu vương thúc, ngày mai Hư An sẽ phải trở về tự, hay là chờ nó rời khỏi nơi này rồi hãy nói đi, tránh cho bí mật khó giữ sẽ bị nhiều người biết.
An Vương vội nói.
Hắn sợ có người nhảy ra ám sát trên đường Hư An trở về tự, tuy nói chuyện như vậy không có khả năng xảy ra cho lắm, nhưng dù sao cũng phải phòng ngừa vạn nhất, bởi vì nếu như xảy ra thật thì mình sẽ triệt để xong đời!
- Ồ, như vậy cũng đúng, có điều không cần phải lo lắng.
Lãnh Vô Kỵ xua tay cười nói:
- Hoàng thượng tự có chừng mực, cùng lắm thì để cung phụng cấm cung hộ tống hắn trở về tự là được rồi.
- A di đà phật...
Không Pháp tuyên một tiếng phật hiệu, chậm rãi lắc đầu:
- Có lão tăng ở đây, tự có thể bảo hộ được bản thân đồ nhi, không cần phải hưng sư động chúng như vậy.
- Ha ha, Không Pháp Tôn giả, hiện giờ chúng ta là người một nhà.
An Vương vội nói:
- Thân phận bây giờ của Hư An rất mẫn cảm...
- Vương gia yên tâm, Hư An một đời bình an, sẽ không có đại kiếp nạn sinh tử gì cả.
Không Pháp chậm rãi nói.
An Vương nhìn thấy vẻ mặt của hắn kiên định, biết miễn cưỡng cũng không được, hắn chỉ có thể cười nói:
- Nếu đã như thế, ta nghe theo Tôn giả vậy.
Lãnh Vô Kỵ cười nói:
- Được rồi, ta cũng nên đi thôi, ngươi cứ yên tâm đi, cố gắng an dưỡng cho tốt!
Hắn nói xong vỗ vỗ vai của An Vương.
Có nhi tử như Hư An, An Vương đã chiếm một món hời lớn, địa vị ở bên trong tôn thất cũng không giống trước đó nữa.
Cho dù tương lai hắn không thể có thêm dòng dõi nữa, có một người như vậy đã đủ rồi. Ở trên con đường tranh cướp ngôi vị hoàng đế của hắn, hắn đã dẫn trước mọi người một bước, dòng dõi không còn là nhược điểm của hắn nữa, trái lại còn trở thành điểm mạnh của hắn.
Nếu như có cùng tài hoa và năng lực, Hoàng thượng sẽ cân nhắc tới An Vương đầu tiên, nếu phật tử có thể thành hoàng đế, như vậy sẽ kinh người thế nào, sợ rằng gian sơn của Lãnh thị sẽ lại tiến thêm một bước!
An Vương cung tiễn bọn họ rời đi.
Chờ tới lúc hắn trở về, khóe miệng nhếch lên, cố gắng khống chế làm cho mình không lộ sự vui mừng ra ngoài mặt, tránh cho làm cho người ta có cảm giác hắn tùy tiện, thế nhưng dù hắn có làm thế nào thì cũng không khống chế được, một bước rơi xuống địa ngục, một bước lên trời. Vận mệnh kỳ lạ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
- Không Pháp Tôn giả, Hư An đành phải nhờ vào Tôn giả trông nom rồi!
Tay hắn hợp thành hình chữ thập nói:
- Nếu như tôn giả có nhu cầu gì, các loại linh dược, xin cứ việc phân phó, nhất định bản vương sẽ cố gắng thu thập.
- Vương gia không cần phải làm như vậy.
Không Pháp lắc đầu nói:
- Tệ tự không thiếu những thứ này, nếu chuyện đã xong, chúng ta cũng nên cáo từ!
- Không phải ngày mai sao?
An Vương ngẩn ra:
- Còn chưa giới thiệu Hư An cho mọi người bên trong phủ mà.
- Cũng không vội nhất thời.
Không Pháp nói:
- Chờ tới lúc Hư An ra tự, quen biết bọn hắn cũng không muộn, bây giờ nó đã bắt đầu tu luyện, không thích hợp nhúng tay vào chuyện hồng trần quá nhiều, không thích hợp nhiễu loạn phàm tâm.
-... Được, nếu đã như thế, bản vương cũng không níu giữ nữa.
An Vương chậm rãi nói:
- Như vậy làm phiền Không Pháp Tôn giả bận tâm nhiều hơn mới được.
Hắn cũng ước gì Hư An mau mau trở về tự, ở trong Kim Cương tự mới là nơi không có sơ hở nào, ở lại trong phủ rất là nguy hiểm, vạn nhất để lộ ra tin tức, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
- Đó là chuyện đương nhiên.
Tay của Không Pháp hợp thành hình chữ thập thi lễ.
Tay Hư An cũng hợp thành hình chữ thập thi lễ.
Không Pháp nắm tay áo của Hư An, hai người nhẹ nhàng bay lên, chẳng khác nào hai đám mây rời đi, xẹt qua tường viện, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
- Ài...
An Vương thở một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên cảm giác có một ít uể oải.
Trái tim treo lên cao rốt cuộc cũng hạ xuống, thực sự là thấy núi không còn đường, thế nhưng lại có một thôn hiện ra trước mắt, vốn hắn cho là đã đến tuyệt cảnh, đột nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa còn có cuộc sống tốt hơn trước đó.
Mấy ngày trước hắn còn đang ăn năn hối hận, cảm khái vận mệnh bất công, quá hà khắc đối với mình, thế nhưng sau một khắc lại đột nhiên xoay chuyển, thiên địa biến đổi, vận mệnh ly kỳ quả thật khiến cho người ta khó lường trước được.
Xem ra ông trời vẫn quan tâm tới mình, các loại cực khổ lúc trước đều là tôi luyện, là vì để cho mình càng mạnh hơn nữa, bây giờ mình đã có Hư An, mình đã đứng ở thế bất bại, cho dù mình có dằn vặt như thế nào đi nữa, nể mặt mũi của Hư An, phụ hoàng cũng sẽ không trách phạt quá nặng!
Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập mỉm cười nói:
- Chúc mừng Vương gia.
- Ha ha, Tôn giả cực khổ rồi!
An Vương cười to, Hư Ninh có Tha Tâm thông, mình ở trước mặt hắn không cần phải che dấu, cũng không có cái gì để che giấu, hắn cười to nói:
- Thực sự là trời cũng giúp ta!
- Tinh thần của Vương gia đã khá hơn rồi đó.
Hư Ninh mỉm cười nói:
- Cố gắng tu luyện, sớm ngày khôi phục tu vi.
- Đúng!
An Vương cười to nói:
- Đại kế của ta không còn xa nữa rồi!
...
Hư An đi theo Không Pháp, thế nhưng lại đang ngây ngẩn cả người.
- Sư phụ!
Hư An bỗng nhiên mở miệng.
Hắn vẫn ra vẻ rất bình tĩnh, giống như mọi chuyện không liên quan đến bản thân, cũng không nói một chữ gì với An Vương, cũng không gọi một tiếng phụ thân.
Đối với người phụ thân này, hắn không có chút cảm giác thân cận nào cả, chỉ có chống cự và căm ghét nhàn nhạt, dường như có một sự thù hận không tên đang ở trong đầu hắn vậy.
Không Pháp rơi xuống bên trên quan đạo, lại nhìn về phía Hư An:
- Chuyện gì vậy?
- Con muốn gặp Tiêu thí chủ một chút.
Hư An nói.
Hắn biết mình rời tự, người mà hắn muốn gặp nhất không phải là phụ thân đột nhiên xuất hiện không hiểu ra sao, mà là Tiêu Thi.
- Bây giờ nàng là chính phi của An Vương, tương lai sẽ có thời gian gặp lại, trước tiên về tự tu luyện rồi lại nói sau.
Không Pháp nói.
Hư An nói:
- Con muốn gặp bây giờ.
- Ài...
Không Pháp lắc đầu nói:
- Phàm tâm của con không thích hợp động nữa, đợi sau khi con luyện thành thần thông, muốn gặp ai thì gặp, đi thôi!
Hắn dứt lời không chờ Hư An nói chuyện thì đã nhấc Hư An lên rồi rời đi.
Hư An bất đắc dĩ quay đầu liếc mắt nhìn về phía Thần Đô.
Thần Đô cách hắn càng ngày càng xa, hắn phiền muộn mà buồn bực.
Thân pháp của Không Pháp rất nhanh, Hư An chỉ cảm thấy tất cả cảnh vật trước mắt đang nhanh chóng rút lui, trong một nháy mắt đã rời xa khỏi Thần Đô, cách Tiêu thí chủ càng ngày càng xa, hắn càng ngày càng cảm thấy khó chịu, nỗi nhớ nhung càng đậm hơn.
Thời gian trôi qua, Hư An im lặng, trong lúc bất tri bất giác đã đi được hơn một trăm dặm.
Lúc này đã là buổi trưa, thân thể của Không Pháp dừng lại, chuẩn bị tìm một chỗ để nghỉ một chút.
Hư An không còn trầm tĩnh như lúc ở Vương phủ nữa mà cúi đầu, vẻ mặt không có chút cao hứng nào cả.
Không Pháp biết hắn đang giận dỗi cho nên làm bộ không biết mà sải bước đi vào trong một rừng cây, dọc theo trong rừng đi mấy bước, trước mắt hắn xuất hiện một toà tiểu đình, là dịch đình người đi đường thường dùng để nghỉ ngơi.
- Tiểu hòa thượng!
Một đạo âm thanh ôn nhu bỗng nhiên vang lên.
Hư An lập tức run lên, vội vã trợn mắt lên nhìn về phía trước.
Bên trong tiểu đình đang có một nam một nữ đứng đó.
Nam tử mặc y phục màu trắng, nữ tử một bộ la sam màu tím.
Dáng người của nàng uyển chuyển, dung mạo tuyệt mỹ, giống như hấp dẫn tia sáng ở chung quanh, khiến cho con mắt của người ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nàng, không có cách nào rời đi được, chính là Tiêu Thi.