Mục lục
Bạch Bào Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Rất tốt, hai người các ngươi cùng có mặt, vừa vặn có thể cùng giết!


Mạnh Kiên chậm rãi gật đầu.


Khí thế trên người hắn dần dần kéo lên, giống như là một ngọn núi đang mọc lên cao vậy, càng ngày càng cao, tư thế ép người càng ngày càng mạnh.


Sở Ly cười cợt:


- Khẩu khí không nhỏ, bằng vào ngươi mà còn muốn giết hai người chúng ta. Ngươi không suy nghĩ một chút xem liệu mình có thể trốn để giữ được cái mạng nhỏ của mình hay sao?


- Ngươi dám giết ta sao?


Mạnh Kiên lạnh nhạt nói:


- Nếu như ngươi dám giết ta, như vậy các đệ tử Tử Vân sơn đều sẽ tới giết ngươi!


- Ngươi không cần bận tâm tới chuyện này làm gì.


Sở Ly nói.


Mạnh Kiên chậm rãi nói:


- Sở Ly, là ngươi làm liên lụy tới Lục cô nương! Vốn ta không muốn giết nàng mà chỉ muốn giết Tiêu Vương phi, đáng tiếc đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, người ta thích lại đi thích người khác, cho nên ta chỉ có thể tác thành cho hai người các ngươi mà thôi!


Hắn dứt lời thân thể loáng một cái, lần nữa hóa thành một mảnh bóng đen, hòa với chung quanh vào làm một thể, giống như là một giọt nước mưa rơi xuống trong hồ, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.


Sở Ly quay đầu nhìn về phía Lục Ngọc Dung, hỏi:


- Người như vậy có nên giết hay không?


- Chỉ có thể giết mà thôi.


Lục Ngọc Dung than thở.


Sở Ly cười nói:


- Lần này phải cảm ơn ngươi rồi.


Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái:


- Hừ, xem như là hòa nhau!


Vốn nàng muốn cứu Tiêu Thi một mạng, để Sở Ly nợ nàng một ân tình, hiện tại thì tốt rồi, ân tình đã bị xóa bỏ, Sở Ly lại cứu mình một mạng.


Âm Lôi chưởng của Mạnh Kiên quả thực rất lợi hại, mãi tới lúc này mà nàng vẫn không thể loại bỏ, nếu như lại trúng hai chưởng nữa, sợ rằng sẽ thật sự lành ít dữ nhiều.


- Ầm!


Sở Ly bỗng nhiên đánh ra một quyền vào trên hư không, phát ra tiếng vang nặng nề.


Thân thể của Mạnh Kiên hiện ra, bị đánh bay ra ngoài, khi người còn ở trên không trung lại phun ra một ngụm máu tươi.


Thân pháp của Mạnh Kiên ở trước mặt Sở Ly vô dụng, ở trong mắt hắn, Mạnh Kiên thi triển bí thuật chỉ là tỏa ra một loại khí tức vô hình, hòa vào cùng hư không, thế nhưng lại vẫn hiển hiện ở trong mắt của hắn.


Sở Ly là người thông hiểu chỗ tuyệt diệu của hư không nhất, tuy rằng thuật này của Mạnh Kiên tinh diệu tuyệt luân. Nếu như hỏa hầu của hắn thâm sâu hơn một ít thì cũng còn tốt, nông cạn như vậy ở trước mặt của Sở Ly không khác nào múa rìu qua mắt thợ, yếu đuối không thể tả được.


Sau khi Mạnh Kiên hạ xuống tay lập tức che ngực, ho khan hai tiếng, cau mày nhìn hắn.


Sở Ly nói:


- Bộ bí thuật này của ngươi không luyện đến thượng thừa, vì vậy nên đổi một loại khác đi. Võ học của Tử Vân sơn tinh diệu, có lẽ không chỉ có mỗi một loại này đâu nhỉ?


- Được, Sở Ly, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.


Mạnh Kiên chậm rãi hít một hơi:


- Vậy thì nếm thử Âm Lôi chưởng của ta đi!


Trên bầu trời mơ hồ truyền đến một tiếng sấm yếu ớt, Mạnh Kiên nhấc bàn tay phải lên, thân thể lóe lên, chẳng khác nào một tia chớp xuất hiện ở trước mặt của Sở Ly, lại ấn xuống một chưởng.


- Ầm!


Sở Ly dùng quyền pháp của Lục Quốc công để đón đỡ.


Một đạo khí tức kỳ dị tiến vào trong thân thể hắn, thân thể tức thì tê rần cứng đờ, đúng như là điện giật vậy.


Một chưởng đã đánh trúng, Mạnh Kiên ngửa mặt lên trời cười to.


Nhìn Sở Ly đã cứng ngắc không thể động đậy, Mạnh Kiên cười to nói:


- Mặc cho ngươi lợi hại đến đâu, một khi trúng Âm Lôi chưởng của ta thì sẽ không có tác dụng gì nữa. Khà khà, giờ thì ngươi đã biết Âm Lôi chưởng lợi hại thế nào chưa? Lại còn dám cứng rắn tiếp, chỉ có thể nói ngươi rất ngu xuẩn mà thôi, người ngạo mạn tất ngu xuẩn, thực sự là thoải mái! Ha ha, quá là thoải mái!


Khóe miệng của Sở Ly hiện lên vẻ tươi cười.


Thiên Ma khí lập tức xuất hiện, bao phủ đạo khí tức kỳ dị này, lại lần nữa trở về trong ngực.


Mạnh Kiên nhìn về phía Lục Ngọc Dung, nhìn đôi mắt sáng trong trẻo của nàng, lại than thở:


- Lục cô nương, có thể tháo khăn che mặt xuống, để ta liếc mắt nhìn hình dáng của ngươi ra sao được không?


Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:


- Không thể.


- Cần gì phải vậy chứ?


Mạnh Kiên lắc đầu than thở:


- Hiện tại không nhìn, chờ một lúc nữa ta giết ngươi, ta cũng có thể nhìn thấy rõ mặt ngươi mà.


Lục Ngọc Dung bật cười:


- Ngươi thực sự cảm thấy Âm Lôi chưởng có thể giết chết được hắn hay sao?


- Giết hắn dễ như trở bàn tay!


Mạnh Kiên đắc ý nói:


- Ta không biết Lục cô nương ngươi có kỳ công bí pháp gì, thế nhưng không ai có thể hóa giải được Âm Lôi chưởng, đây chính là tuyệt học bí truyền của Tử Vân sơn... Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi cùng xuống hoàng tuyền, như vậy cũng coi như giúp người làm uyên ương đồng mệnh đúng không? Ha ha!


Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái, vẻ mặt hiện lên vẻ đồng tình.


- Ài... chưởng pháp này cũng khá là tốt!


Sở Ly mở miệng nói chuyện.


Lần này hắn đã thấy rõ đường lối vận công của Mạnh Kiên, quả thực rất kỳ dị.


Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì mình tuyệt đối sẽ không phỏng chế được kỳ công này, trí tuệ của tiền nhân quá cao, mỗi lần nhìn thấy võ học của bốn Đại tông phái hắn đều phải than thở không ngớt, tự than tự thở giống như là một kẻ ngốc vậy.


Nhưng hắn đã chịu qua sấm sét công kích vài lần, thân thể cũng không xa lạ gì đối với sấm sét, hỏa hầu Âm Lôi chưởng của Mạnh Kiên không đủ thâm sâu, cho nên căn bản không thể làm gì cho hắn.


- Ngươi...


Tiếng cười to của Mạnh Kiên im bặt đi.


Sở Ly nói:


- Còn có một chưởng nữa đúng không? Đến đây đi!


- Ầm!


Mạnh Kiên hóa thành một đạo chớp giật, tốc độ vượt qua tốc độ mà người thường có thể tưởng tượng ra được, trong nháy mắt đã bắn trúng Sở Ly.


Sở Ly không lùi một bước nào, vai nhẹ nhàng run lên, Mạnh Kiên tức thì bay ngược ra ngoài.


Sở Ly xuất hiện ở phía sau lưng của Mạnh Kiên, đánh một chưởng vào lưng của hắn.


- Phốc!


Mạnh Kiên chẳng khác nào viên đá bị ném về phía trước, bay thẳng ra bên ngoài.


Sở Ly lại một lần nữa xuất hiện ở trên không trung, chờ ngay khi Mạnh Kiên bay qua lại đánh ra một chưởng, muốn giải quyết hắn.


- A di đà phật...


Một tiếng niệm phật ở trong trời đêm truyền ra rất xa.


Pháp Viên và Pháp Tướng từ đằng xa chạy tới, tăng bào tung bay, chẳng khác nào cưỡi gió mà đi. Một hô hấp trước bọn họ còn ở rất xa thì ngay hô hấp sau hai người đã đến gần đó, đứng ở giữa người Sở Ly và Mạnh Kiên.


Pháp Tướng tiếp lấy Mạnh Kiên, hóa giải chưởng lực của Sở Ly, Mạnh Kiên lại phun ra một ngụm máu tươi.


Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ nói:


- Sở thí chủ, tiểu tăng có lễ!


Pháp Viên liếc mắt nhìn Mạnh Kiên, lắc đầu bật cười:


- Pháp Viên, từ lúc nào Đại Lôi Âm tự các ngươi và Tử Vân sơn có quan hệ hoà thuận như thế chứ?


- Mạnh thí chủ và sư đệ ta có mấy phần giao tình, được sư đệ nhờ vả, ta chỉ có thể đến đây cứu giúp mà thôi.


Pháp Viên mỉm cười nói:


- Sở thí chủ, mong thí chủ hạ thủ lưu tình!


Sở Ly nói:


- Pháp Viên, ngươi có thể cứu hắn nhất thời thế nhưng lại không cứu được hắn một đời, hắn vẫn sẽ đi tìm cái chết!


Pháp Viên bình tĩnh nhìn về phía Mạnh Kiên.


Mạnh Kiên cắn răng, chậm rãi nói:


- Đa tạ Pháp Viên đại sư, hắn giết đệ đệ ta, ta nhất định phải báo thù thay cho đệ đệ!


- A di đà phật...


Pháp Viên tuyên một tiếng phật hiệu, than thở:


- Mạnh thí chủ, ngươi không phải là đối thủ của Sở thí chủ.


- Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn!


Mạnh Kiên hừ lạnh nói.


Sở Ly cười nói:


- Nhìn mà xem, tên này cực kì cuồng ngạo, lại tinh thông thuật ám sát, ta cũng không sợ hắn. Thế nhưng thân thể của tiểu thư là thiên kim, sao có thể mạo hiểm như vậy được chứ... Đêm nay thiếu chút nữa hắn đã đắc thủ rồi!


- Vừa rồi tiểu tăng đã nhận lời với sư đệ, đương nhiên phải làm được chuyện này.


Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói:


- Sở thí chủ, đêm nay tạm thời dừng tay, ân oán ngày sau lại báo tiếp, được chứ?


Sở Ly cười nói:


- Pháp Viên, sau đêm nay hắn sẽ chạy về Tử Vân sơn, chẳng lẽ ta phải chạy lên Tử Vân sơn giết hắn hay sao? Tương lai võ công của hắn đại thành, trở lại ám sát tiểu thư, nếu như tiểu thư thật sự có chuyện gì bất trắc, ngươi có thể phụ trách được không?


Pháp Viên thở dài một tiếng:


- Xem ra tiểu tăng chỉ có thể lĩnh giáo công phu của Sở thí chủ mà thôi!


- Sớm nói như vậy chẳng phải sẽ càng thoải mái hơn hay sao?


Sở Ly cười nói:


- Có điều chỉ bằng vào hai người các ngươi, sợ rằng không ngăn được chúng ta hạ sát thủ, còn có Lục cô nương nha!


Trong đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung bao hàm ý cười:


- Ta coi như xong, nếu Pháp Viên và Pháp Tướng đại sư đến, chung quy vẫn phải bán một chút mặt mũi, ta đi trước một bước!


Nàng khoác ánh trăng sáng thướt tha rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong màn đêm.


Sở Ly lắc đầu bật cười, tuy rằng Đại Viên Kính Trí không nhìn thấu được tâm tư của Lục Ngọc Dung, thế nhưng hắn vẫn có thể suy đoán được. Hắn đã biết là kết quả như vậy từ trước đó.


Hắn liếc mắt nhìn Mạnh Kiên:


- Thôi được, xem ra không giết được ngươi rồi. Đệ tử của Tử Vân sơn cần phải nhờ vào đệ tử Đại Lôi Âm tự cứu giúp. Nếu như tin tức này truyền đi, mặt mũi của Tử Vân sơn các ngươi cũng sẽ bị ngươi làm cho mất hết!


Sắc mặt của Mạnh Kiên đỏ lên, hai mắt hừng hực, hận không thể tiến lên chém giết Sở Ly.


Sở Ly nói:


- Pháp Viên, thực sự là thủ đoạn cao cường đó. Phế bỏ A Tu La thần công của Vương gia, lại truyền cho hắn bí công Phật Môn, khâm phục!


Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói:


- Sở thí chủ thứ lỗi.


Sở Ly khoát tay một cái rồi nói:


- Chỉ mong các ngươi có thể nghĩ trước khi hành động, cáo từ!


Hắn nhìn Mạnh Kiên rồi cười một cái, mang theo áo bào trắng tung bay theo gió rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK