Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Nàng vừa hỏi đã cảm thấy hối hận, hỏi cũng bằng không, Lục Ngọc Dung có thể nói mới là lạ.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Theo ta được biết, Mạnh Kiên này cũng có đối thủ.
Tiêu Thi đánh giá nàng một chút:
- Ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?
- Hai người!
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung mang theo ý cười:
- Chỉ cần là hai người thì ta có thể dẫn Mạnh Kiên đi.
-... Trong phủ nhà các ngươi nào có nhiều người như vậy chứ!
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Ngươi cũng quá để ý mình rồi!
Lục Ngọc Dung nói:
- Không phải là Quang Minh Thánh giáo, những thế lực khác cũng được!
-... Được rồi, ta đồng ý với ngươi.
Tiêu Thi nói:
- Nghĩ biện pháp mang họ Mạnh kia đi, tránh cho hắn ta ngây ngốc ở trong phủ, quá đáng ghét!
Lục Ngọc Dung nói:
- Ngươi phải biết rằng, đây chỉ là phương pháp trị phần ngọn, chung quy hắn vẫn sẽ tìm tới đầu của Sở Ly!
Tiêu Thi nói:
- Chờ hắn đứng vững chân ở Bí vệ phủ, Mạnh Kiên thì tính là thứ gì cơ chứ?
- Như vậy cũng đúng.
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu, than thở:
- Thật không nghĩ tới, Tiêu Nhị tiểu thư cũng tinh minh lợi hại như vậy.
Địa vị của Sở Ly ở Bí vệ phủ rất lúng túng, nhưng cũng là một cơ hội, một khi đứng vững, hắn có Bí vệ phủ giúp đỡ sẽ như hổ thêm cánh. Nếu như đây là tính toán lúc trước của Tiêu Thi, như vậy mình cũng phải bái phục chịu thua.
- Ngươi cũng vậy mà thôi.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói.
Nàng chỉ là biết thời biết thế, tình thế phát triển như vậy, quyết định của hoàng thượng cũng ra ngoài dự liệu của nàng.
Lãnh Dĩnh nhìn Lục Ngọc Dung một chút, lại nhìn Tiêu Thi, chu chu mỏ.
So sánh với hai người này, mình như trở thành đứa ngốc, nghe không hiểu các nàng nói gì, giống như u u mê mê vậy.
- Ta đi đây.
Lục Ngọc Dung xoay người rời đi.
Tiêu Thi vung vung tay.
Tuyết Lăng và Liễu Nhứ vội vàng gật đầu, đưa các nàng ra khỏi Thiên Xu viện, lại đưa đến cửa Vương phủ.
Trên đường các nàng trở về Thiên Xu viện, Mạnh Kiên bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi của các nàng.
Hắn ôm quyền mỉm cười, lộ ra vẻ tuấn lãng, như ngọc thụ lâm phong đứng đó, hỏi:
- Hai vị cô nương là nha hoàn của Vương phi sao?
- Đúng vậy, ngươi là ai?
Liễu Nhứ ôn nhu nói.
Mạnh Kiên mỉm cười nói:
- Tại hạ Mạnh Kiên, muốn gặp Vương phi một lúc, mong rằng hai vị cô nương tác thành.
Liễu Nhứ ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Mạnh công tử, Vương phi không gặp khách nam, không biết Mạnh công tử có chuyện gì không? Chúng ta có thể nhắn dùm tới Vương phi.
- Cũng tốt.
Mạnh Kiên nói:
- Tại hạ muốn gặp Sở tổng quản một chút.
- Ồ, như vậy thì thật không khéo.
Liễu Nhứ lắc đầu cười nói:
- Đại tổng quản đang bế quan ở Bí vệ phủ, công tử có thể đi Bí vệ phủ thử một lần.
Ánh mắt của Mạnh Kiên sáng quắc, đảo qua nhị nữ, dường như muốn xem thấu đáy lòng của các nàng:
- Không biết khi nào Sở tổng quản xuất quan?
- Chúng ta thân là nha hoàn sao có thể biết được chứ?
Liễu Nhứ mỉm cười nói:
- Đại tổng quản cũng không biết rõ, có khả năng một tháng, khả năng là hai tháng, xem tình huống tu luyện mà định đoạt.
- Như vậy thì đa tạ.
Mạnh Kiên cười nói.
Liễu Nhứ cười nói:
- Mạnh công tử không cần phải khách khí.
Mạnh Kiên nhìn theo nhị nữ biến mất, nụ cười trên mặt biến mất, đổi lại thành nụ cười gằn nhàn nhạt.
Hắn có bí thuật của Tử Vân sơn, buổi tối vô thanh vô tức xuất hiện ở bên ngoài phòng nha hoàn thị vệ, cẩn thận nghe góc tường, thăm dò tin tức.
Thông qua mọi người lén lút nghị luận, hắn đã biết, trước khi đệ đệ biến mất ở trong Vương phủ, dường như đã hạ độc cho Vương phi, thiếu chút nữa đã độc chết nàng.
Đệ đệ làm chuyện như thế, đương nhiên phải thoát thân, lặng lẽ ra ngoài phủ, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể tránh được độc chưởng của Vương phi, bị nàng làm hại!
Cho dù Tiêu Vương phi có đẹp tới mầy, là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý, một khi giết đệ đệ hắn thì hắn cũng sẽ đến giết nàng để báo thù cho đệ đệ!
Có điều đáng tiếc, Sở Ly không trở về.
Hắn không cần đoán nhiều cũng biết, nếu như Tiêu Vương phi hạ sát thì người chấp hành nhất định sẽ là con chó săn trung thành nhất như Sở Ly, hắn nghĩ nếu muốn an ủi đệ đệ trên trời có linh thiêng, như vậy phải giết chết hai người này!
Lại nói võ công của Sở Ly lợi hại, thế nhưng hắn lại không đặt chuyện này vào trong mắt.
Theo hắn thấy, bốn đại tông phái và võ lâm cũng không phải là một cấp độ.
Quan trọng nhất chính là võ học.
Võ học của bốn đại tông phái cùng với các phái khác khác nhau một trời một vực, tu luyện võ học của bốn Đại tông phái sẽ có hi vọng bước lên cảnh giới Thiên Thần, mà võ lâm các phái còn lại, có thể trở thành Thiên Ngoại thiên chính là chuyện cực kỳ may mắn rồi.
Võ học của bốn đại tông phái, Thiên Ngoại thiên chỉ là khởi điểm, chỉ vì Thiên Thần mà tồn tại.
Sở Ly xuất thân từ phủ Dật Quốc Công, võ học hắn tu luyện chính là võ học của phủ Quốc Công.
Phủ Quốc Công lợi hại đến đâu thì cũng không so được với bốn Đại tông phái, cho dù có thể trộm được võ học của bốn Đại tông phái thì cũng không luyện được quá mạnh.
Sở Ly có tiếng tăm như bây giờ, quá nửa là dùng mưu trí đoạt được, thủ đoạn làm việc lợi hại, còn nữa lại thêm hắn trẻ tuổi, võ công tương tự đặt ở trên người lão nhân, có khả năng cũng không ghê gớm như vậy được.
Hắn chắp tay đi dạo, chậm rãi trở lại tiểu viện.
Bí vệ phủ kia hắn có chút kiêng kỵ, qua bên kia giết người không phải là hành động sáng suốt, chọc vào Bí vệ phủ là tự gây phiền phức.
Chậm rãi ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, hắn mỉm cười.
Nhìn thấy hai nữ, hắn đã biết vị trí của Thiên Xu viện.
Buổi tối đi thăm dò, xem có cơ hội giết chết Tiêu Thi, dẫn Sở Ly ra hay không.
Chờ giết chết Sở Ly, hắn sẽ rời khỏi Thần Đô, tiêu dao tự tại.
An vương khá là kiêng kỵ đối với Sở Ly, có sát tâm, mình giết đối phương như vậy là thuận ý hắn, chưa chắc đối phương sẽ sai người truy sát mình thật mà sẽ chỉ làm dáng một chút mà thôi, dù sao mình cũng xuất thân từ Tử Vân sơn.
Chỉ là đáng tiếc vị Tiêu Vương phi, đệ nhất mỹ nhân Đại Quý này.
Không biết vị Tiêu Vương phi này so với Lục Ngọc Dung sẽ ra sao.
Tuy hắn không thấy rõ khuôn mặt của Lục Ngọc Dung, thế nhưng nhìn thân thể uyển chuyển và mặt mày động lòng người thì hắn đã đối phương tất là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, trên người nàng có một loại khí chất lạnh lùng như tiên, đặc biệt hấp dẫn mình. Nếu như có thể nạp vào phòng thì cũng không uổng công mình khổ tu ở Tử Vân sơn mười năm!
Đêm nay hắn phải muốn xem thử xem vị Tiêu Vương phi này có khuôn mặt đẹp, đệ nhất mỹ nhân Đại Quý này rốt cuộc đẹp như thế nào!
Trong lúc hắn đang suy tư thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của Chu tổng quản vang lên:
- Mạnh công tử, có một vị đại sư muốn gặp Mạnh công tử!
- Đại sư?
Mạnh Kiên cau mày, vừa nghe đến hòa thượng hắn đã lập tức nghĩ tới Đại Lôi Âm tự, hắn trầm giọng nói:
- Là hòa thượng của phái nào?
- Đại Lôi Âm tự.
Chu tổng quản cung kính trả lời.
- Không gặp!
Mạnh Kiên trầm giọng nói.
- A di đà phật...
Một tiếng niệm phật đột nhiên vang lên, bình tĩnh nhu hòa, như hồ nước chậm rãi gợn sóng, vang vọng toàn bộ Vương phủ:
- Mạnh thí chủ, chúng ta lại gặp mặt!
- Pháp Ngộ!
Mạnh Kiên lạnh lùng nói:
- Bám dai như đỉa!
Một thanh niên tăng nhân mặc áo bào tro phiêu bay xuống tiểu viện, hai tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Mạnh thí chủ đã để tiểu tăng tìm lâu rồi!
Vị tăng nhân áo xám này ước chừng hai mươi tuổi, thân thể kiên cường, tướng mạo thường thường, nhưng mũi vừa thẳng vừa thon thả, khiến cho khuôn mặt bình thường tăng thêm mấy phần anh khí, khiến cho người ta vừa thấy đã khó quên, hai mắt bình tĩnh ôn hòa, mang theo nụ cười nhàn nhạt.
- Pháp Ngộ, ngươi cần gì phải sống mái với ta chứ?
Mạnh Kiên trầm giọng nói:
- Ta vẫn nể mặt của Đại Lôi Âm tự, không chấp nhặt với ngươi, ngươi không nên không biết phân biệt như thế!
- Tiểu tăng rơi vào bình cảnh, phải luận bàn với cao thủ có lực lượng ngang với ta.
Pháp Ngộ mỉm cười nói:
- Võ công của Mạnh thí chủ sàn sàn với tiểu tăng, rất là thích hợp, luận bàn như vậy không chỉ có hữu ích đối với tiểu tăng mà ngay cả Mạnh thí chủ cũng có không ít thu hoạch, cớ sao không làm chứ?
- Ta không có hứng thú đánh với ngươi!
Mạnh Kiên trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi không đi, ta chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ mà thôi!
Pháp Ngộ tức thì cười lớn:
- Được, ta đang muốn lĩnh giáo đây!