Tiêu Thi liếc mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly đăm chiêu.
Có thể càn rỡ lâu như vậy ở trong Thần Đô, phàm là người có chút ánh mắt đều biết chuyện này có chút lạ, nước bên trong rất sâu, rất không thích hợp để nhúng chân vào.
Nhưng chuyện này dính đến Tống vương phi, mình không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Tiểu Nhã, ngươi đi hỏi Vương gia một chút, xem có tin tức gì không!
Tống Lưu Ảnh đi vài bước, khoát tay một cái rồi nói.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Tống tỷ tỷ, không cần... Nếu như Vương gia có tin tức, sao có thể gạt ngươi được chứ? Đã sớm phái người tới đây thông báo rồi... Cho nên nhất định vẫn không có tin tức!
Tống Lưu Ảnh vỗ trán, mình thật sự có chút rối loạn nha.
Nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, thực sự không tĩnh tâm được để suy tư.
Chất tử của nàng là độc đinh của Tống gia, nếu như thật sự bị bắt cóc, như vậy Tống gia sẽ đứt đoạn mất hương hỏa, không giữ được hương hỏa của Tống gia, làm Vương phi để làm gì cơ chứ?
- Tống tỷ tỷ, đừng nóng vội.
Thanh âm bình tĩnh của Tiêu Thi vang lên:
- Rồi sẽ có biện pháp.
- Nếu thực sự có biện pháp, đã sớm có người bắt được bọn họ rồi!
Tống Lưu Ảnh lắc đầu than thở:
- Lẽ nào đây chính là ý trời? Thực sự muốn cắt đứt hương hỏa của Tống gia ta sao?
- Sở Ly, ngươi còn có thể bình tĩnh được sao!
Tiêu Thi tức giận:
- Mau mau đi!
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tiểu thư, có thể ngang dọc như thường ở trong Thần Đô, còn bình yên vô sự, nhóm thế lực này, Vương gia dám trêu vào sao?
- Có dám hay không thì cũng đã trêu vào trên đầu chúng ta rồi!
Tiêu Thi tức giận:
- Lẽ nào Vương gia muốn rụt đầu làm như không nhìn thấy sao?
Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc quay đầu nhìn về phía hai người.
Lãnh Thu và Lãnh Tình cũng nhìn sang.
Tiêu Thi nói:
- Ngoại trừ hai vị tỷ tỷ ra, mọi người đều đi ra ngoài!
- Đi ra ngoài đi ra ngoài!
Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc vội vã phất tay, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thi.
Mười mấy nha hoàn nhẹ nhàng lui ra khỏi tiểu viện, chỉ để lại Sở Ly và Lãnh Thu, Lãnh Tình, Dương Nhứ và Tuyết Lăng cũng đều lùi ra.
- Hai người bọn họ...
Tiêu Thi nhìn về phía Lãnh Thu và Lãnh Tình.
Sở Ly nói:
- Hai người bọn họ không sao, chỉ cần đừng nói ra là được rồi.
- Rốt cuộc là chuyện gì, sao phải trịnh trọng như thế?
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Chẳng lẽ... Có thể tìm được tiểu thiếu gia của Tống gia sao?
Tiêu Thi nhẹ nhàng chỉ chỉ vào Sở Ly:
- Hắn có thể.
- Có thể tìm được tiểu bảo sao?
Tống Lưu Ảnh vui mừng khôn xiết, vẻ mặt lại có vẻ hoài nghi:
- Đại tổng quản, thật sự có được không?
Toàn bộ người trong Thần Đô đều không thể làm gì. Sở Ly có thể làm được sao?
Về tình cảm nàng hi vọng là sự thực, nhưng lý trí vẫn còn, khiến cho nàng có chút hoài nghi.
Tiêu Thi nói:
- Sở Ly đã từng ở Kim Cương tự, luyện thành thần thông Thông Thiên triệt địa.
- Thần thông Thông Thiên triệt địa?
Nhị nữ đều nghi hoặc nhìn nàng. Hiển nhiên chưa từng nghe nói qua cái tên này.
Tiêu Thi nói:
- Chỉ cần Sở Ly cầm tóc của đối phương, mặc kệ cách bao xa, đều có thể cảm ứng được, mà tìm được!
- Có thần thông như thế sao?
Tiết Ngưng Ngọc kinh ngạc hỏi.
Tống Lưu Ảnh vội hỏi:
- Thần thông của Kim Cương tự sao?
Nàng đã nghe nói qua về Kim Cương tự, cũng biết những hòa thượng này có thần thông. Nhưng Kim Cương tự không quan tâm tục sự, hầu như bế tự không ra, hoàn toàn tách biệt với thế gian, ai cũng chưa thấy thần thông của bọn họ.
- Đúng vậy.
Tiêu Thi nhẹ nhàng gật đầu:
- Vì lẽ đó Tống tỷ tỷ, hiện tại quan trọng là tìm được máu của tiểu thiếu gia, tóc, hoặc là những đồ vật thiếp thân khác. Nếu không có, vậy hắn cũng không có cách nào!
- Ta sẽ sai người đi tìm!
Tống Lưu Ảnh vội nói.
Nàng giương giọng kêu lên:
- Tôn thúc!
Hán tử trung niên trầm ổn lần nữa bước vào tiểu viện, ôm quyền khom người.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Ngươi trở về, bảo đại ca tìm tóc của tiểu bảo, hoặc là những đồ vật thiếp thân khác, việc này không cho phép nói với người thứ hai, lặng lẽ trở về cho ta!
- Vâng.
Hán tử trung niên trầm ổn ôm quyền, xoay người rời đi.
Tống Lưu Ảnh hít sâu một hơi, ngồi xuống.
Tiêu Thi cười nói:
- Tống tỷ tỷ, yên tâm đi, chỉ cần tìm được tóc thì sẽ có thể tìm được tới tiểu thiếu gia.
- Chỉ sợ trong nhà không có.
Tống Lưu Ảnh than thở.
Tiêu Thi quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Nếu như không có thì phải làm sao bây giờ?
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Đồ vật thiếp thân, đồ vật dính dáng tới khí tức nhiều nhất cũng có thể miễn cưỡng thành công, nhưng khoảng cách không thể quá xa.
Tiết Ngưng Ngọc đánh giá Sở Ly, cười nói:
- Sở Ly, sao ngươi có thể luyện thành thần thông của Kim Cương tự. Lẽ nào ngươi đã xuất gia làm hòa thượng?
Sở Ly nói:
- Ta từ nhỏ đã lớn lên ở trong tự, tu tập phật pháp nhiều năm, sau đó bởi vì trần duyên chưa đứt, lục căn không tịnh, cho nên mới tiến vào phủ Quốc Công, tu tập thần thông Kim Cương tự cũng là bởi vì duyên số mà thôi.
- Hóa ra là phật pháp đại sư.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Không trách được trí tuệ hơn người.
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Tiết vương phi quá khen rồi.
Tống Lưu Ảnh nắm chặt khăn lụa, lo được lo mất. Chỉ lo không tìm được tóc.
Chừng một phút sau, hán tử trung niên lần nữa xuất hiện, trình mấy cọng tóc hơi vàng lên:
- Tiểu thư, đã tìm được mấy sợi tóc của tiểu thiếu gia.
Tống Lưu Ảnh vội vã đưa cho Sở Ly:
- Đại tổng quản, đành nhờ vào ngươi!
Sở Ly tiếp nhận tóc.
- Tuyết Lăng.
Tiêu Thi nhẹ giọng nói.
- Tiểu thư.
Tuyết Lăng đi vào.
- Chuyển một cái ghế nằm ra.
Tiêu Thi nói.
Tuyết Lăng ứng tiếng, lại mang một cái ghế nằm tới trước mặt của Sở Ly.
Sở Ly khoanh chân ngồi vào trên giường nhỏ, hai tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm tụng phật chú, cuối cùng hai tay hợp thành hình chữ thập, kẹp vài cọng tóc vào lòng bàn tay, không nhúc nhích, dáng vẻ trang nghiêm, như lão tăng nhập định.
Tống Lưu Ảnh cảm thấy như sống một ngày bằng một năm, chỉ lo trong miệng Sở Ly nói ra tin tức xấu.
Nàng nhìn chằm chằm vào Sở Ly không chớp mắt lấy một cái.
Một chén trà qua đi, Sở Ly chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt kỳ dị, như có thể nhìn thấu lòng người.
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:
- Đại tổng quản, có thể tìm được không?
Sở Ly gật đầu:
- Chúc mừng Tống vương phi, tiểu thiếu gia còn ở trong thành.
- Còn ở trong thành?
Tống Lưu Ảnh vui mừng khôn xiết:
- Ở nơi nào?
Sở Ly nói:
- Xin mời Trịnh thống lĩnh tới đây một chút.
- Tiểu Nhã, nhanh đi mời Trịnh thống lĩnh tới đây!
Tống Lưu Ảnh giương giọng kêu lên.
Trịnh Lập Đức ở ngay gần đó không xa, cũng biết tiểu thiếu gia của Tống phủ bị bắt, hắn thầm than thời buổi rối loạn, trong phủ thực sự không thể nào yên bình được. Lần này Vương gia lại gặp phiền toái rồi!
Nghe thấy tiếng gọi, hắn vội vã chạy tới, ôm quyền khom người.
Sở Ly ngoắc ngoắc tay:
- Trịnh thống lĩnh, tiến lên đây!
Trịnh Lập Đức chần chờ một hồi, đi vài bước đi tới gần chỗ của Sở Ly, trong lòng hắn đối với Sở Ly có một tia sợ hãi như có như không.
Sở Ly nói:
- Trịnh thống lĩnh, ta muốn đi ra ngoài một chút, bên tiểu thư sẽ giao cho ngươi, nếu như có chuyện gì bất trắc, ngươi biết hậu quả rồi đó.
- Vâng.
Trịnh Lập Đức vội nói:
- Đại tổng quản cứ yên tâm!
Sở Ly quay đầu cười nói:
- Tống vương phi, ta đi một lát, rất nhanh sẽ dẫn tiểu thiếu gia trở về!
- Làm phiền Đại tổng quản!
Tống Lưu Ảnh vội nói.
Sở Ly gật đầu, áo bào trắng bay phần phật rời đi tiểu viện, biến mất ở trước mắt của mọi người.
Tống Lưu Ảnh đứng dậy đi dạo, trong lòng rối loạn tung tùng phèo.
- Tống tỷ tỷ, ngồi xuống đi, ngươi có gấp cũng vô dụng.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Uống một ngụm trà, hiện tại chỉ có thể hi vọng vào Đại tổng quản mà thôi.
Tiêu Thi cười nói:
- Sở Ly làm việc rất ổn thỏa, nếu đã tự mình ra tay, như vậy sẽ không có sai sót, Tống tỷ tỷ cứ chờ tiểu thiếu gia về là được rồi.
Tống Lưu Ảnh miễn cưỡng cười cười, ngồi vào ghế tựa, cầm lấy chén trà.
Động tác nàng dừng lại, đôi mắt sáng nheo lại, đột nhiên thả chén trà xuống, liên tục gấp gáp bước về phía trước.
Lúc này Sở Ly mang theo một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, như được đúc từ ngọc đang đứng ở trong viện.
Tống Lưu Ảnh tiến lên phất tay, tát cho đứa trẻ này một cái tát.
Bé trai oa một tiếng khóc lớn lên, nằm xuống đất lăn đi lăn lại, khóc đến mức kinh thiên động địa.
Sở Ly cười lắc đầu, ngồi vào trên giường nhỏ ở bên cạnh.
Mọi người vừa nhìn đã biết đứa trẻ này chính là tiểu thiếu gia của Tống gia.