- Kỳ thực rất đơn giản, bọn họ có Thiên Thần thần đan!
- Thiên Thần thần đan?
Sở Ly lắc đầu:
- Linh dược cực phẩm? Ăn vào là có thể cứu mạng hay sao?
- Tương tự với xá lợi của phật gia..
Lục Ngọc Dung nói:
- Cao thủ Thiên Thần leo lên Thiên Ngoại Thiên sẽ để lại thế giới thứ này, được xưng là Thiên Thần thần đan.
- Có diệu dụng gì vậy?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thiên Thần thần đan có thể hình thành Thiên Thần đạo trường, như thật như ảo, võ học của bản môn tu luyện tới cảnh giới nhất định thì có thể hình thành cộng hưởng cùng vớiThiên Thần đan, sau đó tiến vào Thiên Thần đạo trường. Cho dù thân thể chết đi thì thần hồn vẫn còn ở trong đạo trường, không vào luân hồi, trực tiếp đầu thai, sau đó trở về bản phái.
- Như vậy chẳng phải là tất cả đệ tử của bốn Đại tông phái đều là bất tử bất diệt hay sao?
Sở Ly cau mày.
Hắn đã nghĩ tới Phật tháp của Kim Cương tự, xá lợi vào trong đó sẽ hình thành một mảnh kim quang bao phủ, có lẽ cũng chính là đạo trường mà nàng đã nói tới.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Nào có chuyện tốt như vậy chứ, muốn tiến vào đạo trường rất không dễ dàng, đệ tử của bốn Đại tông phái rất ít khi xuống núi, cũng là do bởi vì chỉ có đệ tử tiến vào đạo trường mới có thể xuống núi. Sau khi chết, thần hồn rời khỏi đạo trường đầu thai, nếu muốn tu luyện nữa lên so với người thường còn gian nan hơn gấp mười gấp trăm lần. Khi lại tiến vào đạo trường có lẽ đã được hơn một trăm tuổi, đã quen sinh hoạt bình tĩnh trong phái, rất có khả năng không muốn xuống núi nữa.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Hóa ra cao thủ Thiên Thần có tác dụng kỳ diệu như thế.
- Bằng không sao được xưng là bốn Đại tông phái cơ chứ?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Đều là môn phái đã từng xuất hiện cao thủ Thiên Thần.
Sở Ly cảm khái ngàn vạn nói:
- Đây chính là nội tình nha!
- Đúng thế.
Lục Ngọc Dung nói:
- Cái này cũng là cuội nguồn lực lượng của bọn họ.
- Vốn ta cho là võ lâm Đại Quý cũng chỉ có khoảng chừng hai trăm cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà thôi.
Sở Ly lắc đầu than thở.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hơn 200 một chút, thực lực của bốn Đại tông phái khó lường... Chỉ là bọn hắn chọn đồ đệ cực nghiêm, chỉ chọ người có hi vọng bước vào Thiên Ngoại Thiên, mười mấy năm cũng không thu được một đệ tử, tuổi thọ của cao thủ Thiên Ngoại Thiên chỉ có hơn 200 năm, vì lẽ đó cũng sẽ không có quá nhiều... Hơn nữa mỗi khi có một đệ tử vào phái thì sẽ có một người Thiên Ngoại Thiên đi tới Thập Vạn Đại sơn.
Sở Ly đăm chiêu:
- Phong thần, thành thần... thú vị.
- Ngươi dùng thuật thâu thiên hoán nhật, chỉ có một con đường, nghịch thiên thành thần mà thôi.
Lục Ngọc Dung híp mắt cười nói:
- Vì lẽ đó đừng nghĩ tới việc đệ nhất thiên hạ, vẫn nên đàng hoàng luyện võ công của ngươi, luyện đến viên mãn là được.
- Luyện đến viên mãn...
Sở Ly lắc đầu bật cười.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta thấy ngươi muốn ở thế giưới này, vì lẽ đó không thể dựa vào võ học Thiên Ngoại Thiên được, phải luyện võ học tới từ linh thú, muốn luyện linh thú của linh thú đến viên mãn, phải tinh thông võ công trong thiên hạ, từ bên trong mỗi một môn võ công đạt được một tia chân ý, lĩnh ngộ đối với võ học càng sâu thêm, đồng thời lại đánh bóng từng điểm từng điểm, con đường này cực kì khó đi, ta cũng không chắc chắn!
Sở Ly cười nói:
- Ngươi muốn trở thành đệ nhất thiên hạ hay sao?
- Không sai!
Lục Ngọc Dung gật đầu:
- Ta luyện Cửu Thiên Huyền Nữ thần công, muốn luyện đến viên mãn cần nhờ tâm tình, tâm tình là thứ huyền ảo khó lường nhất, không có cách nào cân nhắc được. Cho nên hi vọng không lớn, vì vậy đệ nhất thiên hạ sẽ dễ dàng hơn một chút.
Sắc mặt của Sở Ly hơi thay đổi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Kỳ.
Thứ Tiêu Kỳ tu luyện chính là Thái Thượng kiếm kinh, cũng là tuyệt học của Thiên Ngoại Thiên.
Mà một khi nàng đạt tới viên mãn, trở thành Thiên Thần thì sẽ rời khỏi thế giới này, xem ra mình không thể mang nàng vào Thập Vạn Đại sơn được, hơn nữa còn phải ngăn cản nàng tiến vào Thập Vạn Đại sơn.
Đã như thế, nàng không thể bước vào Thiên Thần, xem như là làm trái với tâm ý của nàng.
Có điều nghịch thì cứ nghịch, mình bước vào Thiên Thần cũng vẫn có thể bảo vệ được phủ Quốc Công như thế!
- Còn có một vấn đề nữa.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Hoàng thượng cũng là cao thủ Thiên Thần, cấm cung cũng có Thiên Thần thần đan hay sao?
- Hoàng thượng thì lại không được.
Lục Ngọc Dung lắc đầu:
- Người được phong thần thành Thiên THần không có Thiên Thần thần đan.
- Chỉ có nghịch thiên thành thần mới có sao?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung gật gù:
- Muốn duy trì cho một tông môn bất diệt thì phải nghịch thiên thành thần, mỗi khi bốn Đại tông phái chiêu thu một đệ tử mới thì sẽ có một Thiên Ngoại Thiên tiến vào Thập Vạn Đại sơn, đáng tiếc những năm này vẫn chưa thành công. Thế nhưng sự hiểu rõ của bọn họ đối với Thập Vạn Đại sơn không phải là thứ mà người bên ngoài hiểu được, có lẽ không được ngàn năm sẽ lại có người nghịch thiên thành thần.
- Ngàn năm...
Sở Ly lắc đầu.
Hắn âm thầm thở ra một hơi, nếu như cấm cung cũng có đạo trường, như vậy giết An Vương thế nào đây chứ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Đáng tiếc cho dù hiểu rõ đối với Thập Vạn Đại sơn thì cũng vô dụng, linh thú quá mạnh mẽ, cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi vào trong đó sẽ như đứa nhỏ tiến vào trong miệng của mãnh thú vậy, cửu tử nhất sinh vẫn là nhẹ, ngàn năm đã là nhanh nhất rồi.
Sở Ly gật đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Đúng rồi, tốt nhất ngươi đừng giết An Vương, An Vương vừa chết, nhất định Hoàng thượng sẽ động thủ trả thù!
Sở Ly thở dài.
Lục Ngọc Thụ và Kỷ Như Ngọc nhảy nhót đi dạo một vòng ở trong Thanh Sơn thành, sau đó đến tửu lâu ở ngoài núi, trực tiếp leo lên lầu ba. Vừa mới bước lên lầu ba, bước chân của Kỷ Như Ngọc bỗng nhiên dừng lại.
Lục Ngọc Thụ không rõ nói:
- Tiểu Ngọc, sao thế?
Kỷ Như Ngọc vội vã kéo tay áo của hắn, quay đầu rời đi.
Lục Ngọc Thụ bị nàng kéo xuống, ở trên bậc thang hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Ngọc, sao thế?
- Kỷ sư muội?
Bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, bóng người lóe lên, trên bậc thang xuất hiện một người thanh niên anh tuấn.
Thân thể hắn thon dài kiên cường, eo đeo một thanh trường kiếm sặc sỡ, mặt như ngọc, đang kinh hỉ nhìn về phía Kỷ Như Ngọc.
Lục Ngọc Thụ lập tức biết rõ, vận khí của hai người rất kém, thật sự gặp phải người nhận ra Kỷ Như Ngọc!
- Ngươi là ai?
Lục Ngọc Thụ trầm giọng nói, che ở trước mặt của Kỷ Như Ngọc:
- Ngươi nhận lầm người rồi!
Thanh niên anh tuấn lắc đầu cười nói:
- Đừng nói Kỷ sư muội mang khăn che mặt, cho dù là che đậy toàn thân thì ta cũng nhận được... Kỷ sư muội, hắn là ai?
- Tên nhà ngươi đừng có không biết điều như vậy!
Lục Ngọc Thụ tức giận:
- Đây là phu nhân nhà ta, không phải Kỷ sư muội gì cả, tránh ra, chúng ta muốn xuống lầu!
Thanh niên anh tuấn ôm quyền một cái:
- Tại hạ Phương Kính.
Lục Ngọc Thụ nói:
- Ngươi là người của môn phái nào?
- Tại hạ là đệ tử của Phượng Hoàng sơn.
Phương Kính mỉm cười nói:
- Kỷ sư muội kết hôn khi nào, trở thành phu nhân của huynh đài, sao ta không biết cơ chứ?
- Một năm trước chúng ta đã thành thân, ngươi nhận lầm người rồi, tránh ra!
Lục Ngọc Thụ thiếu kiên nhẫn hừ lạnh nói:
- Bằng không, đừng có trách ta không khách khí!
- Kỷ sư muội?
Phương Kính không để ý mà ló đầu nhìn qua Kỷ Như Ngọc ở sau lưng của Lục Ngọc Thụ.
- Người đâu!
Lục Ngọc Thụ trầm giọng hừ lạnh nói.
- Nhị công tử!
Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên xuất hiện ở phía sau lưng của Phương Kính.
- Bắt hắn đánh ra ngoài cho ta!
Lục Ngọc Thụ chỉ tay về phía Phương Kính.
- Vâng!
Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên ôm quyền đáp.
Phương Kính rút kiếm ra khỏi vỏ, trầm giọng nói:
- Các ngươi là người phương nào mà lại dám lớn mật như thế, giữa ban ngày ban mặt động thủ ở trong Thanh Sơn thành!
- Hừ, ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì là lớn mật, làm thịt hắn!
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói.
- Vâng!
Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên đáp lại, trong lòng cũng hiểu không thể giết người, đánh đuổi là được rồi.
Kỷ Như Ngọc thấp giọng nói:
- Ngọc Thụ...
- Được rồi, chỉ là dọa dọa hắn mà thôi.
Lục Ngọc Thụ vội vàng gật đầu.
Kỷ Như Ngọc cùng hắn đi lên trên lầu, thấp giọng nói:
- Gay go, lần này sợ rằng sẽ bị người trong giáo biết.
- Hắn không biết thân phận của ta.
Lục Ngọc Thụ nói.
Kỷ Như Ngọc lắc đầu một cái rồi nói:
- Vừa hỏi là có thể biết được, hơn nữa biết ta ở trong Thanh Sơn thành, bằng bản lĩnh của trong giáo cũng có thể tra ra được rất nhanh.
- Hừ hừ, bọn họ muốn tra ra tin tức ở Thanh Sơn thành này cũng phải hỏi xem phủ Quốc Công có đồng ý hay không đã!
Lục Ngọc Thụ hoàn toàn tự tin, không thèm để ý nói:
- Chúng ta nhanh đi về thôi, thương lượng một chút với tiểu muội, nó có rất nhiều chủ ý!
- Cũng tốt.
Kỷ Như Ngọc than thở:
- Nhất định nàng sẽ trách chúng ta làm bừa.
- Chuyện này sao lại là làm bừa được chứ?
Lục Ngọc Thụ bĩu môi nói:
- Nói chung cứ xem nó nói thế nào đã, cái miệng của nó nha, có thể nói tới mức làm cho người ta muốn tự sát, nếu như nàng coi là thật là mắc lừa rồi, nó là người nói năng chua ngoa nhưng rất mềm yếu.
- Ừm.
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người ló đầu ra ngoài, Phương Kính đang chiến thành một đoàn với hai hộ vệ Thiên Ngoại Thiên, mà trong lúc ngươi đến ta đi, mất một lúc đã đến phần cuối của phố lớn, sắp chạy trốn được.
Lục Ngọc Thụ cất giọng nói:
- Để hắn cút đi là được.
- Vâng.
Hai hộ vệ Thiên Ngoại Thiên thu tay lại, nhìn Phương Kính đã chạy mất dép.