- Họ...
Một tiếng thét to vang lên, phu xe vung roi lên, xe ngựa chậm rãi rời đi.
Bốn người thở phào nhẹ nhõm, xem ra là không phải.
Nhưng Sở Ly lại vẫn nhìn chằm chằm vào xe ngựa lạnh nhạt nói:
- Cẩn thận một chút, ở dưới thùng có một người ẩn nấp.
- Làm sao hắn lại không đi ra chứ?
Đám người Tần Tấn hiếu kỳ nhìn sang, xe ngựa đã chậm rãi đi xa.
Sở Ly cười cợt.
Bốn người bán tín bán nghi, tiếp tục theo hắn đi về phía trước, chỉ là lòng cảnh giác vẫn chưa biến mất.
Tốc độ bước đi của bọn họ không nhanh, Sở Ly thì chậm rãi đi bộ, thưởng thức xung quanh, sự phồn hoa và náo nhiệt của Thần Đô không giống những nơi khác, có vô số sắc thái hiện ra.
Bọn họ không đi được bao xa thì lại nhìn thấy cái xe ngựa kia.
Xe ngựa đứng ở ven đường, phu xe đã chạy vào trong cửa hàng bên cạnh mua đồ, con ngựa không kiên nhẫn phì phì mũi, thỉnh thoảng còn gãi nhẹ móng trước xuống đất.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía bốn người cười cười:
- Đây mới là thủ đoạn, chú ý.
Tần Tấn cười khổ nói:
- Bách phu trưởng, thật sự có cao thủ sao?
Vẻ mặt của Sở Ly giống như đang xem kịch vậy, ung dung như thường, không có chút cảm giác bị ám sát một chút nào.
- Là một nhân vật lợi hại.
Sở Ly nói:
- Mọi người lấy tinh thần đi.
- Được rồi.
Bốn người Tần Tấn chậm rãi gật đầu.
Bọn họ đi tới bên cạnh xe ngựa, không có động tĩnh.
Bốn người Tần Tấn căng thẳng, chờ tới lúc chậm rãi đi qua xe ngựa, không có động tĩnh, xe ngựa đã ở ngoài hai trượng phía sau, nhưng tinh thần của bọn họ vẫn rất căng thẳng, chỉ là lại không có động tĩnh gì cả.
Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy rất rõ ràng, phía dưới xe ngựa có một lão giả áo xám dán vào.
Thân pháp của lão giả áo xám này như điện, bỗng nhiên từ dưới đáy xe ngựa bay ra, trong nháy mắt đã xuyên qua Trịnh Đông Hiệp và Âu Dương Hoa che chở phía sau lưng của Sở Ly, xuất hiện ở phía sau lưng Sở Ly.
- Ầm!
Sở Ly quay đầu đánh ra một chưởng, lão giả áo xám cũng đánh ra một chưởng.
Trịnh Đông Hiệp và Âu Dương Hoa phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, đánh về phía lão giả áo xám.
Chưởng lực của Sở Ly kỳ dị, sau khi tiến vào thân thể hắn không ngừng nuốt chửng mà lớn mạnh, nội lực của lão giả áo xám vận chuyển chậm lại, chỉ có thể đón nhận Trịnh Đông Hiệp và Âu Dương Hoa, phân biệt vỗ bỏ trường kiếm của hai người ra.
Tần Tấn vội hỏi:
- Bách phu trưởng, không sao chứ?
Sở Ly cười cợt:
- Cẩn thận một chút, không chỉ có người này thôi đâu.
Tần Tấn và Phùng Kinh quay đầu nhìn quanh.
Trên nóc nhà có ba lão giả áo xám bay ra, như ba con kim ưng lao xuống chỗ Sở Ly.
Tần Tấn và Phùng Kinh hừ lạnh một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, đón lấy ba người.
Hai lão giả áo xám bắn về phía Tần Tấn và Phùng Kinh, cuốn lấy bọn họ, người còn lại bắn về phía Sở Ly.
Sở Ly đánh giá một chút ba người, tất cả đều không nhận ra được.
- Sở tiểu tử, giao Tuyệt Vân bảo cấp ra, bằng không chúng ta sẽ vẫn đối phó với ngươi!
Lão giả áo xám kia có khuôn mặt ngay ngắn, thanh âm như chuông đồng, lúc nói câu nói này, một chưởng đã đập xuống, chưởng lực ngưng tụ mà không tiêu tan.
Sở Ly đón nhận, một tiếng vang trầm thấp vang lên, thế nhưng hắn cũng không lùi về phía sau.
- Ầm ầm ầm...
Hai người liên tục đối cứng mấy chưởng, bỗng nhiên hai tay đồng thời giằng co, so đấu nội lực.
Bốn người Tần Tấn có chút lo lắng.
Bách phu trưởng là người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại làm loại chuyện ngu ngốc này chứ? So nội lực với lão giả này, đây là chuyện mà lão gia hỏa này ước gì như vậy đó, tu vi càng sâu, có thể khắc chế được võ học tinh diệu của Bách phu trưởng.
Bách phu trưởng có lợi hại đến đâu đi nữa, thế nhưng dù sao thời gian tu luyện vẫn rất ngắn, tu vi chênh lệch một bậc, đối đầu với nội lực thâm sâu tuyệt không chiếm được lợi ích.
Sở Ly như cười mà không phải cười nhìn lão giả ở phía đối diện.
Sắc mặt lão giả áo xám âm trầm, gắt gao trừng mắt nhìn về phía Sở Ly.
Chỉ trong chốc lát sau, trên đỉnh đầu của lão giả áo xám có khói trắng bốc lên, mồ hôi chảy ròng ròng.
Sở Ly vẫn bình tĩnh như thường, dường như không bị ảnh hưởng chút nào vậy.
So đấu nội lực so với chiêu thức còn nguy hiểm hơn nhiều, đánh giáp lá cà, một khi bị đối phương ngăn chặn thì sẽ không kịp né tránh để đào tẩu, sinh tử chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Ba lão giả áo xám thấy tình thế của đồng bạn không ổn, tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng được nổi, thế nhưng cũng không dám chần chờ mà vứt bỏ đối thủ bắn về phía Sở Ly, muốn quấy nhiễu tâm tư của hắn, để đồng bạn thừa lúc vắng mà xông vào đắc thủ.
Lão giả áo xám ra tay lúc trước là một người mập mạp hòa khí, nhưng võ công lại mạnh nhất, hai người Trịnh Đông Hiệp, Âu Dương Hoa không ép được hắn.
Bốn người Tần Tấn liều mạng ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ quấy rối Sở Ly.
Nội lực của Sở Ly đang lớn mạnh vô cùng nhanh, lão giả áo xám kia có nỗi khổ khó nói, đang liều mạng thúc giục nội lực, nhưng lại bị thôn phệ càng lúc càng nhanh hơn, nội lực của đối phương trong chớp mắt đã lớn lên, mình thì lại dần dần suy yếu.
Sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, nội lực đã đến cảnh giới liên tục sinh sôi, nhưng dù có liên tục sinh sôi thế nào, một khi gặp phải loại nuốt chửng như là tuyết lăn này thì cũng không kịp bổ sung được.
Sở Ly thúc giục nội lực vận chuyển về thân thể, lại có một đạo nội lực chảy ngược lại.
- Ầm!
Lão giả áo xám bay ngược ra ngoài.
- Phốc!
Khi hắn còn ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu, nặng nề rơi xuống đất, giẫy giụa rồi ngồi dậy.
- Đi!
Ba lão giả còn lại thấy tình thế không ổn, phi thân cắp hắn lên rồi bắn ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mắt đám người Sở Ly.
- Bách phu trưởng?
Đám người Tần Tấn không lo truy đuổi mà vội vã tới hỏi thăm.
Sở Ly hài lòng, nội lực bị nuốt chửng ở trong thân thể trong nháy mắt đã xoay chuyển mấy chu thiên, vận chuyển vô cùng nhanh, sau đó bị Thiên Ma châu nuốt vào một cái, Tuyệt Vân thần công và Thiên Ma công quả nhiên là tuyệt phối.
- Không sao chứ?
Tần Tấn vội hỏi.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Loại cao thủ này, càng nhiều càng tốt.
Bốn người Tần Tấn cười khổ lắc đầu.
- Đi thôi, có lẽ sẽ còn có cao thủ nữa.
Sở Ly nói.
Hắn vừa mới đi không được bao xa, đi khi qua một tửu lâu tên là Thôi gia thì trong tửu lâu có sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên lao ra, bốn người đối phó với đám người Tần Tấn, hai người đối đầu với Sở Ly, đều là lão giả có tu vi thâm hậu.
Sở Ly thầm than, sức hấp dẫn của Tuyệt Vân bảo cấp quả thực rất mạnh, hẳn là đám lão gia hỏa này vừa mới vào Thần Đô.
Mất một lúc đã có mười Thiên Ngoại Thiên xuất hiện, quả thực là có cảm giác Thiên Ngoại Thiên nhiều như chó vậy, đặt ở ngoài Thần Đô, bất kể là một vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên nào cũng là người uy chấn một phương.
Đám người Tần Tấn không thể làm gì, đối thủ trước mắt rất khó chơi, muốn đi trợ giúp Sở Ly một chút sức lực thế nhưng có tâm mà không có lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lấy một địch hai, cuối cùng dùng một bàn tay chống đỡ một người.
Ba người lần nữa liều nội lực.
Động tác này rất hợp tâm ý của hai lão giả, một người đối phó với Sở Ly đã đủ, huống hồ hai người đồng thời đối phó với hắn. Dùng một địch hai liều nội lực với bọn hắn, bọn họ cảm thấy Sở Ly đã chán sống, muốn tự sát rồi.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã phát hiện ra được chuyện không ổn, muốn tránh ra thoát khỏi bàn tay của Sở Ly, thế nhưng lại như bị dây thừng trói chặt, làm sao cũng không thoát khỏi được.
Càng dùng nội lực để ngăn cản đạo chưởng lực kỳ dị kia thì nội lực lại bị thôn phệ càng nhanh hơn, nội lực đối phương lớn mạnh càng nhanh hơn nữa, trong nháy mắt đã nội lực của vượt qua mình.
Chỉ sau mấy lần hô hấp, trên đỉnh đầu bọn họ đã có khói trắng bay lên, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng tinh thần của Sở Ly lại rất phấn chấn, như cười mà không phải cười nói.
Chờ nuốt chửng được một nửa nội lực của bọn họ, Sở Ly thu lại, sau đó sẽ chảy ngược, hai người bay thẳng ra ngoài, người còn ở trên không trung phun ra máu tươi.
- Đi.
Sau khi bọn họ rơi xuống đất, giẫy giụa kêu lên.
Bốn lão giả còn lại cuốn lấy bọn họ nhanh chóng rời đi.
Sở Ly nở nụ cười ha hả, nội lực được nuốt chửng đang nhanh chóng vận chuyển ở trong thân thể, không ngừng bị chuyển hóa, cuối cùng lại bị Thiên Ma châu nuốt chửng hết sạch.
- Bách phu trưởng...
Bốn người Tần Tấn kinh ngạc nhìn hắn.
Hành động của Sở Ly quá kinh người, lấy một địch hai mà lại liều nội lực, còn có thể thắng được, đây là tu vi sâu bao nhiêu chứ?
Sở Ly cười nói:
- Lần này có lẽ sẽ yên tĩnh, đi thôi!
- Vâng.
Bốn người Tần Tấn bỗng nhiên sinh ra cảm giác kính nể.