Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
- Vâng.
Chu Lương sải bước đi vào, nhìn thấy Sở Ly, bước chân hắn dừng một chút, tiếp theo lại đi tới trước mặt của Hứa Hoàn Đức, dùng hai tay trình lên một cái ống trúc.
Hứa Hoàn Đức vung vung tay.
Chu Lương liếc mắt nhìn Sở Ly rồi lùi ra.
Hứa Hoàn Đức mở ống trúc ra, rút ra vài tờ giấy, trực tiếp đưa tới trước mặt của Phó Mộng Sơn.
Phó Mộng Sơn lật xem từng tờ giấy, sắc mặt âm trầm lại, lắc đầu đưa cho Hứa Hoàn Đức.
Hứa Hoàn Đức nhanh chóng nhìn một lần, ngẩng đầu nhìn Sở Ly một chút.
Sở Ly thấy vẻ mặt của hắn do dự, cười cợt:
- Bị ta đoán đúng rồi sao? Thật sự có người Bí vệ phủ của chúng ta gian lận, nhúng tay vào chuyện này sao?
- Tiểu Sở.
Phó Mộng Sơn có chút bất đắc dĩ thở dài.
Đây là chuyện gì chứ, Sở Ly vừa mới vào Bí vệ phủ phải dùng hắn để lục soát đệ tử Quang Minh Thánh giáo, thế nhưng người phía dưới vừa làm như vậy đã khiến cho kế hoạch của mình bị nhiễu loạn!
Nhưng chuyện này lại không thể nói là bọn họ làm không đúng.
- Tiểu Sở.
Phó Mộng Sơn vỗ vỗ bắp đùi, thở dài nói:
- Ngươi cũng đừng nóng giận, Bí vệ phủ chúng ta vốn muốn kiềm chế phủ Quốc Công, tránh cho bọn họ làm việc không còn kiêng kỵ. Sau đó sẽ gây ra kết cục không tốt, có chúng ta nhìn chằm chằm vào, như vậy phủ Quốc Công cũng sẽ không đến nỗi trắng trợn không kiêng dè gì cả, tự chịu diệt vong!
Sở Ly cười cợt:
- Thống lĩnh, ta có thể nhìn tin tức được không?
Hứa Hoàn Đức nhìn về phía Phó Mộng Sơn.
Phó Mộng Sơn trầm ngâm một hồi, chậm rãi gật đầu:
- Được rồi, nhìn cũng không sao, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, không cho phép động vào người của Bí vệ phủ!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng:
- Sáu hộ vệ của phủ Quốc Công, lẽ nào cứ không công chết đi như thế hay sao?
- Bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế.
Phó Mộng Sơn nói:
- Cũng là vô tâm mà thôi.
- Vô tâm và hữu tâm, đối với sáu hộ vệ đã chết đi của phủ Quốc Công mà nói, có gì khác biệt hay sao?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, ta chỉ có thể nói ta không hạ thủ, nhưng phủ Quốc Công làm thế nào, ta lại không làm chủ được, phải hỏi Đại công tử... Còn nữa, cho dù thống lĩnh không cho ta xem, ta nghĩ ta cũng có thể tra ra được, có điều chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Hứa Hoàn Đức lập tức giận dữ, thu lại tờ giấy ghi tin tức, lại trầm mặt xuống lạnh lùng nói:
- Sở Ly, ngươi cho rằng ngươi là ai, muốn giết Bí vệ thì giết hay sao? Nếu như bọn họ thực sự xảy ra chuyện, ta sẽ hỏi tội ngươi!
Sở Ly cười lớn:
- Hứa thống lĩnh, ta không động thủ, làm sao trách được ta chứ?
- Ngươi sai khiến cũng không được!
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Hứa thống lĩnh sao biết là ta sai khiến người ra tay?
- Chỉ cần phủ Quốc Công làm thì phải hỏi ngươi!
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng rằng chúng ta hết cách bắt ngươi, muốn động vào ngươi, biện pháp có rất nhiều, ngươi đừng có ép chúng ta đi đến bước đi kia!
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Phó Mộng Sơn:
- Thống lĩnh, trước tiên ta muốn tự xử phạt mình một chút!
- Xử phạt gì?
Phó Mộng Sơn ôn hòa nói.
Sở Ly nói:
- Ta không có cách nào hoàn thành chuyện thống lĩnh giao cho, phủ Quốc Công xảy ra chuyện lớn như vậy, ta không tĩnh tâm được để tra xét chuyện Quang Minh Thánh giáo, cho dù miễn cưỡng tra xét cũng không tra ra được!
Sắc mặt của Phó Mộng Sơn cũng âm trầm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Ly, lạnh lùng nói:
- Sở Ly, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Sở Ly ôm quyền:
- Không dám... Ta tự xin bế quan ở Bí vệ phủ, tránh cho Bí vệ có cái gì bất ngờ sẽ trách lên trên người ta... Ta không thấy tin tức gì, lại bế quan ở đây, cũng không có cách nào chỉ huy phủ Quốc Công làm cái gì cả. Như vậy chuyện mà phủ Quốc Công làm sẽ không có quan hệ gì tới ta, tránh cho Hứa thống lĩnh tới hỏi tội ta!
- Tốt!
Hứa Hoàn Đức cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ cần tự kiềm chế ở bên trong Bí vệ phủ, như vậy dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không trách ngươi!
Sở Ly nở một nụ cười:
- Không thể tốt hơn!
- Thống lĩnh!
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
Phó Mộng Sơn cau mày nhìn về phía Sở Ly:
- Ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?
Sở Ly chậm rãi gật đầu nói:
- Chỉ có như vậy mới có thể làm cho Hứa thống lĩnh yên tâm được!
- Không sai!
Hứa Hoàn Đức nói.
Phó Mộng Sơn khôi phục sắc mặt ôn hòa, thở dài nói:
- Các ngươi... được rồi, Sở Ly sẽ tự kiềm chế mình, ở bên trong tiểu viện kia. Trong vòng mười ngày, không cho phép ngươi gặp người ngoài!
- Đa tạ thống lĩnh!
Sở Ly ôm quyền.
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:
- Xem ra ngươi hoàn toàn tự tin đối với phủ Quốc Công đấy nhỉ!
- Đây là chuyện đương nhiên!
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Người ngoài đều cho rằng phủ Quốc Công mềm yếu, lần này sẽ để cho tất cả mọi người nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc phủ Quốc Công có yếu đuối hay không... Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, tại hạ xin cáo từ!
- Thống lĩnh, ta đưa Sở Ly qua đó, ở cùng Sở Ly mấy ngày!
Hứa Hoàn Đức nói.
-... Các ngươi...
Phó Mộng Sơn cười nói:
- Lão Hứa, sao ngươi lại giống như trẻ con vậy chứ?
- Ta không tin hắn thực sự có thể nhịn được!
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
- Được rồi được rồi, cứ theo ý ngươi đi.
Phó Mộng Sơn không thể làm gì mà lắc đầu bật cười.
Hứa Hoàn Đức quay đầu nói:
- Chúng ta sẽ ở cùng một tiểu viện.
- Cực kỳ vinh hạnh.
Sở Ly nói.
Hai người từ phòng khách đi ra, đi tới gian tiểu viện kia.
Tiểu viện đã rực rỡ hẳn lên, được quét tước sạch sẽ, gia cụ cũng đã được đổi mới, cảm giác rách nát đã bị quét đi sạch sành sanh.
Sở Ly đứng ở bên trong tiểu viện đánh giá một phen, thoả mãn gật gù.
Tuy rằng không sánh được với phủ Quốc Công và Vương phủ, nhưng cũng đủ yên tĩnh, khí tức chung quanh cũng tươi mát. Hắn hơi vận chuyển Khô vinh kinh, linh khí từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ kéo về bên này, bên trong Bí vệ phủ có không ít cây cối già cỗi.
- Hứa thống lĩnh, chúng ta luận bàn một chút được chứ?
Sở Ly nói.
Hứa Hoàn Đức híp mắt, hừ lạnh nói:
- Ngươi không sợ ta dùng một chưởng đập chết ngươi hay sao?
Sở Ly mỉm cười nói:
- Nhàn rỗi không có chuyện gì, giải sầu một chút mà thôi.
- Được.
Hứa Hoàn Đức nói.
Hắn cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem bản lĩnh của Sở Ly ra sao, để xem rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì mà lại ngông cuồng như thế.
- Ầm!
Sở Ly ra quyền, Hứa Hoàn Đức xuất chưởng, quyền kình và chưởng lực chạm vào nhau ở trên không trung, vườn hoa chung quanh lắc lư một trận, như có gió lớn thổi qua.
- Có chút bản lĩnh!
Hứa Hoàn Đức cau mày nói.
Sở Ly mỉm cười, lại đánh ra một quyền, quyền pháp của Lục Quốc công hắn đã luyện tới mức càng ngày càng thuần thục.
- Ầm ầm ầm ầm...
Quyền chưởng của hai người va chạm, thân thể dần dần tới gần nhau.
Động tác của Sở Ly rất nhanh, chiêu thức của Hứa Hoàn Đức tinh mỹ, hai người đấu hai mươi chiêu, khó phân cao thấp.
- Thoải mái!
Sở Ly thu hồi chiêu thức, ôm quyền cười nói:
- Hứa thống lĩnh quả nhiên lợi hại, khâm phục!
Hứa Hoàn Đức trầm mặt lại, có chút buồn bực.
Vốn hắn cho rằng mình sẽ ép được Sở Ly, thế nhưng sau khi đánh qua mới biết, nội lực của Sở Ly thâm sâu, tinh khiết đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Cũng không phải là hư danh, mình không hẳn đã có thể ép được hắn!
- Hứa thống lĩnh, luận bàn tới đây thôi, ngày mai tiếp tục.
Sở Ly cười nói:
- Chúng ta lấy hai mươi chiêu làm hạn định, được chứ?
-... Rất tốt.
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
Sở Ly ôm quyền một cái rồi tiến vào phòng nhỏ phía đông, phòng ngủ chính thì để cho Hứa Hoàn Đức.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, chờ Hứa Hoàn Đức nhập định luyện công thì Sở Ly đã lóe lên rồi biến mất.
Sau một khắc, hắn xuất hiện ở bên trong một gian nhà thuỷ tạ trên Tuyết Nguyệt hồ.
Tô Như mặc một bộ áo bào màu trắng rộng rãi, đang lười biếng nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, trong tay cầm một cuốn sách.
Bên trong nhà thuỷ tạ ánh đèn sáng rõ nhu hòa, chiếu lên làm cho nàng trở nên xinh đẹp như hoa, không gì tả nổi.
Nhìn thấy Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện, sóng mắt của Tô Như xoay một cái, lườm hắn một cái:
- Rốt cục đã nhớ tới tới đây rồi!
Sở Ly cười nói:
- Gần đây quá bận, bên này thế nào?
- Vẫn tốt, nhưng tháng ngày qua vẫn rất bình tĩnh.
Tô Như khẽ gật đầu:
- Ngươi không có chuyện không lên điện tam bảo, nói một chút xem là chuyện gì?
- Ta muốn đi Thanh Mãng sơn một chuyến.
Sở Ly nói.