Tiêu Kỳ bình tĩnh nói:
- Sau khi đại ca thành thân, ta sẽ tiếp tục bế quan.
- Thật sự có hy vọng đạt đến cảnh giới Thiên Thần hay sao?
Sở Ly quay đầu nhìn về phía dung nhan tuyệt mỹ của nàng, da như ngọc trắng, toả ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy, hai con mắt lành lạnh mà yên tĩnh, không buồn không vui, so với trước đó nàng càng xinh đẹp hơn nữa. Khiến cho hắn vừa quen thuộc lại cảm thấy có một tia xa lạ.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Tìm thấy một đường mòn, thử một chút xem sao.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Chúc mừng.
Tiêu Kỳ mỉm cười nói:
- Tất cả là nhờ có ngươi.
Nếu không có hắn dùng kiếm chém tơ tình thì Thái thượng kiếm kinh của nàng cũng sẽ không có tiến cảnh như vậy, cũng sẽ không đạt tới tình trạng như ngày hôm nay.
Các loại tình ý qua lại giống như đá ở trong dòng suối, những vết tích đã từng để lại dần dần biến mất. Khi đối mặt với Sở Ly nàng cũng không có cảm giác kích động và tim đập nhanh hơn như lúc trước nữa, chỉ cảm thấy quen thuộc mà lại thân cận, giống như người nhà mà thôi.
Sở Ly cười cười, trong lòng cay đắng mà nặng nề.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Kỳ, hắn hận không thể ôm nàng vào trong lồng ngực, chăm chú ôm chặt lấy nàng.
Nhưng hai người chỉ cách một thước, đưa tay là có thể làm được, thế nhưng hắn không có cách nào đưa tay được. Bởi vì bây giờ Tiêu Kỳ đã xa tới mức không thể với tới được nữa.
Tiêu Kỳ liếc hắn một cái:
- Nhị tỷ có khỏe hay không?
- Nhị tiểu thư đã trở về.
- Hừm, ta đã thấy rồi, tỷ ấy nói mình sống rất tốt.
- An vương vẫn bế quan luyện công.
-... Chung quy vẫn phải đối mặt với chuyện này.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Nhị tỷ có thể trốn tới khi nào được chứ?
- Nếu như ép An vương gắt quá thì Nhị tiểu thư chỉ có thể mất tích mà thôi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hiện nay xem ra, An vương không có phần tâm tư kia, hắn thực sự muốn giết ta. Cho nên sự thù hận đối với Nhị tiểu thư không thâm sâu như vậy nữa, lại còn có chút ham muốn tư sắc của Nhị tiểu thư.
- Vương phủ không sống tốt được thì bảo nhị tỷ đi tới chỗ của ta đi.
- Ừm.
Hai người nói vài câu, lại trở nên trầm mặc.
Sở Ly cảm giác rất là cô đơn, phiền muộn.
Tiêu Kỳ trầm mặc đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn mặt hồ mênh mông, nỗi lòng phức tạp, cảm khái ngàn vạn.
Một lát sau, Sở Ly nói:
- Tô tổng quản không trở về hay sao?
- Đúng vậy, chỉ có mình ta trở về mà thôi.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Tới lui tự nhiên một ít, tránh cho thu hút sự chú ý của người khác.
Sở Ly gật gù.
Hai người lại trở nên trầm mặc.
Sau một hồi lâu, Sở Ly ôm quyền một cái, nói:
- Nếu như tiểu thư không có chuyện gì, ta đi về trước.
-... Được.
Tiêu Kỳ chần chờ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất.
Hắn xuất hiện trong tiểu viện trên đảo của mình.
Tuyết Lăng vẫn còn đang luyện Huyền Âm chưởng, nhìn ánh mắt của hắn trầm lắng, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá không nói một lời, chỉ nhìn không trung, không có tiêu điểm.
Nàng đã nhìn ra tâm tình của Sở Ly không tốt, không lắm miệng đi hỏi hắn mà chỉ lẳng lặng luyện Huyền Âm chưởng của mình mà thôi.
Một lúc lâu sau, Sở Ly thở dài.
Lúc này Tuyết Lăng mới lên tiếng:
- Công tử, đã xảy ra chuyện gì?
- Tam tiểu thư đã trở về.
Sở Ly nói.
- Tam tiểu thư đã về rồi sao?
Tuyết Lăng kinh ngạc nói:
- Không phải đang bế quan hay sao?
- Đại công tử thành hôn, đương nhiên phải tự mình về xem một chút chứ.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Được rồi, luyện công của ngươi đi, đừng quan tâm tới những thứ này làm gì.
- Vâng.
Tuyết Lăng nhẹ giọng cúi đầu.
Cuối cùng nàng cũng coi như hiểu rõ tại sao sắc mặt của công tử lại kém như vậy.
Nàng đã mơ hồ biết một ít về quan hệ của hai người, nhưng cũng không coi trọng tương lai của hai người. Tuy nói công tử thông minh tuyệt thế, võ công tuyệt đỉnh, xứng với bất kỳ nữ nhân nào. Thế nhưng Tam tiểu thư thì lại không giống.
Tính tình của Tam tiểu thư không thể thân cận cùng người khác, đạm bạc yên tĩnh, giống như không thuộc về thế giới này, là người ở riêng trong thế giới của mình vậy.
Nữ nhân không dính khỏi lửa nhân gian như vậy rất giống như trời sinh đã không thuộc về bất kỳ một người nào, không thuộc về bất kỳ nam nhân nào, cho dù nam nhân này là công tử thì cũng vậy.
Từ bên trong Đại Viên Kính Trí Sở Ly có thể nhìn thấy được bóng dáng của Tiêu Kỳ.
Nàng đang lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, đôi mắt sáng lập lòe, nhìn chằm chằm vào hồ nước xuất thần, giống như không suy nghĩ gì vậy.
Hắn không cảm giác được suy nghĩ trong lòng nàng, Thái thượng kiếm kinh tinh diệu tuyệt luân, nàng có lực lượng tương tự như Sở Ly, giống như Lục Ngọc Dung vậy, không dòm ngó được suy nghĩ của nàng.
Hắn bỗng nhiên lắc đầu cười cười.
Hắn hiểu rất rõ về Tiêu Kỳ, lần này gặp gỡ, hắn đột nhiên cảm giác thấy mọi chuyện cũng không xấu như mình tưởng tượng, Thái thượng kiếm kinh cũng không xóa đi được trí nhớ của nàng, chỉ là san bằng rung động mà thôi.
Chuyện cũ vẫn nằm ở trong đầu của nàng, muốn một lần nữa thu được phương tâm của nàng thì cũng không khó, dù sao đã có cảm tình lúc trước ở đó, muốn nối lại đoạn tình cảm kia cũng không quá khó khăn.
Nhưng hắn cũng không vội vã nhen lại lửa tình, hiện giờ làm vậy là ngăn cản nàng tu luyện. Đợi nàng tu luyện tới Thiên Thần, mình cũng đã đạt tới Thiên Thần, khi đó, nhen nhóm lại lửa tình thì cũng không muộn.
Nghĩ tới đây, hắn càng bức thiết việc trở thành cao thủ Thiên Thần hơn nữa. Đại Viên Kính Trí lập tức vận chuyển, đè xuống cỗ cảm giác bức thiết và hừng hực này, dục tốc thì bất đạt, con đường Thiên Thần cần đầy đủ kiên trì và vận may, không thể quá gấp gáp được.
Lúc chạng vạng, Sở Ly đi tới Ngọc Thi đảo.
Trên Ngọc Thi đảo rất là náo nhiệt, nha hoàn lui tới rất vội vã, ánh trời chiều khoác lên trên Ngọc Thi đảo một tầng ánh sáng, càng ngày càng mỹ lệ.
Trong tiểu đình ở giữa biển hoa, Tiêu Thi đang ngồi ở trước bàn trà đánh đàn, tiếng đàn sâu thảm.
Sở Ly vừa xuất hiện, tiếng đàn đã im bặt đi.
Tiêu Thi quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Đã gặp tiểu muội rồi chứ?
Sở Ly gật đầu.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Thi lộ ra một nụ cười:
- Tiểu muội đã trở nên xinh đẹp hơn, có đúng không?
-... Đúng vậy.
Sở Ly chậm rãi nói.
Có thể là do võ công mạnh mẽ hơn, hoặc là Thái thượng kiếm kinh cho nên quả thực Tiêu Kỳ đã trở nên đẹp hơn trước đó mấy phần.
Tiêu Thi nói:
- Cũng ôn hòa hơn nữa.
- Đúng thế.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ nhìn như không có vẻ lạnh lẽo như lúc trước nữa. Đó là bởi vì nàng đã siêu thoát thế gian, thờ ơ lạnh nhạt, không bận tâm, vì lẽ đó có thể bình tĩnh ôn hòa, vạn vật không thể làm cho nàng động tâm được nữa.
Tiêu Thi mở miệng cười nói:
- Tiểu muội thay đổi như vậy, ngươi không cao hứng sao?
- Ha ha, cao hứng.
Sở Ly miễn cưỡng kéo khóe miệng lên cười một cái.
- Ài...
Tiêu Thi lắc đầu thở dài:
- Thái độ của nàng đối với ngươi và đối với người khác vẫn không giống nhau.
- Đúng vậy.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Thi nghiêng đầu nhìn hắn một chút, lại cười lên ha hả.
Sở Ly tức giận:
- Tiểu thư tìm ta tới đây có phải là muốn đùa giỡn ta hay không?
- Ta muốn giúp ngươi mà!
Tiêu Thi nhịn cười, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên càng xinh đẹp hồng hào hơn trước:
- Ta sẽ hiến kế cho ngươi!
- Đa tạ, không cần.
Sở Ly vội nói.
Tiêu Thi cười nói:
- Ta và tiểu muội đã tán gẫu qua, nàng vẫn rất là thưởng thức ngươi đó.
- Tiểu thư không cần bận tâm tới chuyện này.
Sở Ly khoát tay nói:
- Ta sẽ nhìn rồi xử lý.
- Hừ, ngươi định xử lý như thế nào?
Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi nói:
- Tiểu muội sắp phải trở về rồi, nhìn một cái rồi đi, ngươi bỏ qua cơ hội lúc này thì phải đợi tới lúc nào mới có thể gặp mặt lại được cơ chứ? Cho dù có cảm tình tốt, không gặp nhau trong thời gian dài thì cũng sẽ phai nhạt!
- Ta muốn gặp thì bất cứ lúc nào cũng có thể qua đó được.
- Ngươi có thể qua đó thì có ích lợi gì cơ chứ?
Tiêu Thi tức giận nói:
- Tiểu muội trở về để bế quan, không có thời gian tiếp người khác.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Thật sự không cần ta hỗ trợ sao?
- Thật sự không cần.
Sở Ly nói:
- Có tâm tư này thì sao tiểu thư không dùng để đối phó với An vương đi!
- Hắn sao?
Tiêu Thi khinh thường nói:
- Một người chết, có gì có thể đối phó cơ chứ?
- Tiểu thư cũng quá coi thường An vương rồi.
Sở Ly nói:
- Hắn định tới đây để quấy rối!
- Hả?
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thi trừng lớn.
Sở Ly nói:
- Hắn sẽ xuất quan, tới tham gia đại hôn!
- Hắn định làm gì vậy?
Tiêu Thi nhíu chặt mày, nói:
- Muốn gây huyên náo, đoạt tân nương hay sao?
- Hừ, hắn không muốn để cho chúng ta cao hứng.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Cố ý bức bách chúng ta!
- Thật là tẻ nhạt!
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Có điều cũng thật là đáng ghét!