Nhị nữ Lãnh Thu và Lãnh Tình vẫn ở trong Vương phủ, rất ít ra ngoài phủ, không liên quan đến tranh đoạt, ở trong phủ không có tâm tư tranh đấu, vì lẽ đó tâm tính mới rất hồn nhiên.
Chuyện này cũng có quan hệ với An Vương ra vẻ thiện lương, duy trì sự chính khí của bản thân, không nói chuyện lòng người hiểm ác cho các nàng nghe. Cho nên các nàng không biết lòng người hiểm ác, thế gian khó đi thế nào.
Nhị nữ đẩy tiểu viện cửa ra, đi vào trong, khi nhìn thấy Sở Ly đang luyện kiếm, hai nàng nở một nụ cười hỏi:
- Đại tổng quản.
Sở Ly cười nói:
- Các ngươi còn dám tới đây sao? Không sợ Vương gia nổi giận à?
- Phụ vương làm xằng bậy, chúng ta không nghe.
Lãnh Thu hừ lạnh nói.
Lãnh Tình nói:
- Rốt cuộc giữa Sở tổng quản ngươi và phụ vương đã xảy ra chuyện gì?
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Chuyện này các ngươi cũng biết... Lại đây ngồi xuống nói chuyện chút.
Hắn và nhị nữ ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, lại than thở:
- Kỳ thực chính là mười cao thủ Thiên Ngoại Thiên trên đường đón dâu lúc trước, đã làm nguyên khí của Vương phủ đại thương, Vương gia cũng đã bị dọa cho sợ, cho là nhục, cho nên mới có khúc mắc, làm thế nào cũng không giải được.
- Mười cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đúng là Đại tổng quản sai, quá ác.
Lãnh Tình nói.
Sở Ly nói:
- Lúc đó là ta hộ tống Vương gia, bọn họ giả trang thành thích khách ám sát Vương gia, dưới sự tức giận ta mới mạnh mẽ ra đòn.... Vương gia hiểu rõ ta không có ác ý, nhưng trong lòng vẫn không buông xuống được, ta đã phá huỷ mấy chục năm tâm huyết của hắn, ta cũng có thể hiểu nguyên do Vương gia phẫn nộ.
- Hóa ra là như vậy!
Nhị nữ ngạc nhiên nói.
Các nàng chỉ biết Sở Ly đã giết mười cao thủ Thiên Ngoại Thiên trong phủ, cũng vẫn cảm thấy sự phẫn nộ của phụ vương có thể hiểu được. Thế nhưng không biết Đại tổng quản vì bảo vệ phụ vương mà giết những cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia.
Nói như thế, là phụ vương tự mình tạo nghiệt, cho nên mới nén giận như thế, vừa nhìn thấy Đại tổng quản đã nghĩ tới chuyện uất ức này, sẽ khó tránh khỏi bất bình, phẫn hận khó nhịn.
Các nàng lắc đầu thở dài:
- Đại tổng quản, chuyện này chúng ta không giúp được ngươi.
Sở Ly nói:
- Đây là chuyện của ta và Vương gia, các ngươi đừng có chen vào, hơn nữa cũng không thích hợp tới nữa, tránh cho trêu chọc Vương gia tức giận.
- Nổi giận thì cứ nổi giận đi.
Lãnh Thu chu môi.
- Chúng ta vẫn sẽ luyện kiếm.
Lãnh Tình nói:
- Luyện tốt kiếm pháp, Lãnh Đào sẽ không chịu để yên, không cần tìm hiểu thì nhất định hắn cũng đang liều mạng khổ luyện, rửa sạch nhục nhã, phải tiếp tục vượt lên trên hắn mới được!
- Đúng vậy, luyện kiếm!
Lãnh Thu nhảy lên một cái.
Nàng vừa nghe đến cái tên Lãnh Đào đã có sức lực mười phần, hận không thể một ngày luyện kiếm mười hai canh giờ, tương lai không xa sẽ lần nữa đánh cho Lãnh Đào quỳ xuống đất xin tha.
Sở Ly híp mắt cười nhìn các nàng luyện kiếm, chỉ điểm vài câu.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nữ tử uyển chuyển mang lụa trắng được tổng quản nội phủ Tống Tam Tư dắt đi tới bên ngoài tiểu viện.
Cộc! Cộc!
Tống Tam Tư gõ cửa.
- Đi vào đi.
Sở Ly nói.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt dưới lụa trắng của nữ tử này, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân, thanh lệ vô cùng, chỉ kém Tiêu Thi một bậc, tư sắc còn trên hai người Lãnh Thu và Lãnh Tình, quả thực là mỹ nhân rất hiếm thấy.
Tống Tam Tư đẩy cửa đi vào, nữ tử uyển chuyển nhẹ nhàng bước vào theo, người mặc la sam màu hồng phấn, đôi chân thon thả, dáng vẻ tao nhã.
Vẻ mặt Tống Tam Tư nghiêm túc ôm quyền một cái:
- Sở tổng quản, phụng lệnh của Vương gia, ta mang vị Mộng Lan cô nương này tới đây, ngày hôm nay bắt đầu là nha hoàn của Sở tổng quản, thân khế cũng thuộc về Sở tổng quản, đây là thân khế.
Hắn móc ra một tờ giấy ở trong ống tay áo rồi đưa tới.
Sở Ly nhận lấy quét mắt nhìn một chút, là một tấm thân khế, có tấm thân khế này, vị nữ tử uyển chuyển này sẽ thuộc về hắn, không thuộc về Vương phủ.
- Thay ta cảm ơn Vương gia một tiếng.
Sở Ly ôm quyền một cái, thu hồi thân khế vào trong tay áo, mỉm cười nói:
- Vương gia còn có dặn dò gì nữa không?
- Không còn nữa.
Tống Tam Tư vội nói:
- Chỉ bảo ta đưa Mộng Lan cô nương tới đây mà thôi.
- Được, làm phiền Tống tổng quản.
Sở Ly gật đầu.
Tống Tam Tư có chút ngơ ngác, những lời mà hắn chuẩn bị hoàn toàn không có tác dụng, không thể phát huy ra được tác dụng.
Đáng thương cho hắn suy nghĩ rất lâu, nghĩ cả một đêm mới lấy dũng khí tới đây, muốn muốn thuyết phục Sở tổng quản nhận lấy.
Chạng vạng ngày hôm qua, Vương gia gọi hắn qua đó, bảo hắn dù thế nào cũng phải thuyết phục Sở tổng quản nhận lấy, bằng không thì đừng trở về gặp mặt Vương gia nữa.
Buổi tối, khi ngủ hắn nằm ở trên giường trằn trọc trở mình nửa đêm, chăm chú suy nghĩ, mới nghĩ ra được một chút lời để khuyên bảo, không nghĩ tới lại là không công.
Hắn quét mắt nhìn Mộng Lan che lụa trắng một chút, thất vọng mất mát, trong lòng có sự không cam lòng rất nồng đậm, nữ tử xinh đẹp như vậy mà phải đưa cho người khác, cảm giác thật là khó chịu, nếu Vương gia đưa cho mình thì thật là tốt!
- Tống tổng quản còn có việc gì nữa sao?
Sở Ly cười nói.
- Ồ, nha, không có, không có.
Tống Tam Tư vội vàng lắc đầu, ôm quyền cười nói:
- Như vậy Tống mỗ cáo từ.
- Không tiễn.
Sở Ly ôm quyền.
Tống Tam Tư chậm rãi bước ra tiểu viện, trước khi đi còn không cam lòng quay đầu liếc mắt nhìn Mộng Lan.
Hắn âm thầm thở dài, hồng nhan bạc mệnh, càng là nữ nhân xinh đẹp, vận mệnh càng không ăn thua, Tiêu Vương phi là như vậy, Mộng Lan cô nương cũng là như vậy.
Kẹp ở giữa Vương gia và Sở Ly, cho dù Mộng Lan cô nương có thông minh tới mấy cũng là vô dụng, vận mệnh nhất định sẽ rất bi thảm, An Vương bắt nàng làm quân cờ, xem là công cụ để mê hoặc Sở Ly.
Nhất định Sở Ly sẽ cảnh giác với nàng, không biết đối xử thế nào, không biết nàng sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu khó khăn, ài...
Hắn nghĩ tới đây lắc đầu một cái, xoay người rời đi, trong lòng trở nên lạnh lẽo cứng rắn.
Ở thế giới này, người hiền lành sẽ không sống lâu được, muốn sống tốt thì phải quyết tâm, mặc kệ chết sống của người khác, cho dù nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc thì cũng thế!
Lãnh Thu và Lãnh Tình tra kiếm vào bao, hiếu kỳ nhìn Mộng Lan.
Đôi mắt sáng của Mộng Lan như nước, sóng mắt hơi rũ xuống, để lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Sở Ly cười nói:
- Mộng Lan, tháo khăn che mặt xuống đi.
- Vâng, công tử.
Mộng Lan ngoan ngoãn đáp một tiếng, giơ bàn tay trắng nhỏ và dài lên, tao nhã lấy khăn che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú.
Lãnh Thu thở dài nói:
- Thật sự là một đại mỹ nhân nha!
Lãnh Tình tỉ mỉ quan sát nàng, không thể không nói một tiếng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng như tuyết, sóng mắt trong trẻo, sợ là không có nam nhân nào có thể không thích nàng cho được.
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly híp mắt cười nói:
- Mộng Lan, ngươi là người của Thanh Vân lâu đúng không?
- Vâng.
Mộng Lan nhẹ nhàng gật đầu, quyến rũ mê người.
Lãnh Thu và Lãnh Tình khẽ nhíu mày, Thanh Vân lâu!
Các nàng biết Thanh Vân lâu là đệ nhất thanh lâu của Thần Đô, Bảo Thân Vương là hậu trường của họ, các cô nương bên trong lâu tuy nói bán nghệ không bán thân, thế nhưng dù sao cũng là người thường xuất đầu lộ diện, đã nhìn thấy hàng ngàn người, cho nên tâm tính cũng trở nên khéo đưa đẩy và lõi đời.
Nữ tử như vậy không thích hợp để ở bên người, rất dễ gây ra chuyện.
Sở Ly nói:
- Vương gia cũng có tâm, từ nay về sau, ngươi cẩn thận làm việc, an tâm ở lại đây đi.
- Vâng, công tử.
Mộng Lan nhẹ nhàng thi lễ.
- Liễu Nhứ.
Hắn cất giọng nói.
Liễu Nhứ ở Thiên Xu viện bên cạnh đáp một tiếng, thướt tha đi vào.
- Thu xếp cho Mộng Lan một chút đi.
Sở Ly nói:
- Nàng mới đến, ngươi dẫn nàng, dạy dỗ quy củ.
- Vâng, tổng quản.
Liễu Nhứ cười đáp.
Nàng mang Mộng Lan lui xuống.
Sở Ly cau mày cười nói với nhị nữ:
- Mộng Lan cô nương này, có lẽ Vương gia đã tốn không ít ân tình và bạc nha.
- Phụ vương hắn...
Các nàng đều rất là nghi hoặc.
Nhìn hào khí nha hoàn mới, dường như phụ vương không hận Đại tổng quản nha.