An Vương không còn võ công mới là An Vương tốt, mình không dám giết hắn, nhưng lại dám phế hắn, cứ để cho đối phương làm phế nhân là được.
Phế bỏ võ công, An Vương không còn lực lượng cũng giống như rút xương của hắn đi vậy, không kiên cường nổi, tác phong làm việc cũng không dám trắng trợn không kiêng dè gì nữa. Mà muốn đối phó với mình thì cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
Có Cửu Long Đỉnh tồn tại, võ công của hắn sẽ khôi phục rất nhanh, cũng sẽ không tuyệt vọng, ngược lại còn làm cho hắn phấn chấn, một lần nữa hăng hái khôi phục võ công, không có tâm tư làm chuyện khác, chỉ có thể luyện công luyện công luyện công nữa mà thôi, sẽ không đi ra ngoài làm chuyện đáng ghét.
Lần sau, sau khi hắn khôi phục võ công sẽ không càn rỡ như vậy nữa, sẽ cụp đuôi, trước tiên phải nâng cấp độ của Kim Thân La Hán thần công lên, chắc chắn giết được mình, khi đó mới sẽ bày ra, cho mình một đòn trí mạng.
Nhưng khi hắn tiến bộ, mình cũng đang không ngừng bước về phía trước, chỉ cần đi ở đằng trước hắn là được rồi, vẫn áp chế hắn, đây là chuyện rất dễ khiến cho người ta điên lên.
Nghịch thiên thành thần...
Trong đầu của hắn, suy nghĩ này hiện lên, lập tức không áp chế được kích động, đây chính là con đường Thiên Thần của mình, thành thần mà không phải là phong thần.
Phong thần cần đệ nhất thiên hạ, chờ một cao thủ Thiên Thần qua đời thì mới có hi vọng.
Mà tuổi thọ của cao thủ Thiên Thần rất dài, vị cao thủ Thiên Thần của Đại Lôi Âm tự kia chẳng biết lúc nào mới có thể lên trời, mình không chờ được lâu như vậy. Cho nên chỉ có nghịch thiên thành thần, đành phải tiến vào Thập Vạn Đại sơn xông ra một con đường vậy.
Hắn có Linh Hạc phong, linh hạc là nhân vật mạnh mẽ bên trong các linh thú, cho dù không phải đứng đầu nhất cũng thế. Hắn có chúng nó bảo vệ, không hẳn đã không thể đỡ được các linh thú khác.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có tiền đồ sáng rõ, so với người khác còn có ưu thế lớn hơn. Giống như ông trời đã chọn con đường này giúp mình, không thể phụ lòng ông trời được.
Cũng không thể hi vọng Thiên Ma công và Khô Vinh kinh đạt tới viên mãn được, một khi tu chúng nó đến viên mãn, mình sẽ phải rời đi, có điều hắn biết rõ độ khó của nó tới đâu, muốn tu đến viên mãn hầu như là chuyện không thể.
Hắn cần tu luyện võ học bắt nguồn từ linh thú, giống Bạch Hổ Luyện Dương đồ vậy.
Trong bốn Đại tông phái, tâm pháp căn bản của Đại Lôi Âm tự là Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh, võ học Thiên Ngoại Thiên, Kim Cương tự là phương pháp mười đời thành Phật, cũng là như thế. Tuy rằng hắn không biết võ học căn bản của Tử Vân Sơn và Thanh Lộc nhai, thế nhưng hắn đoán cũng là võ học Thiên Ngoại Thiên.
Võ học căn bản của Quang Minh thánh giáo là Đại Quang minh kinh, cũng là võ học Thiên Ngoại Thiên, hắn đã mơ hồ cảm thấy, có khả năng cấp bậc như bốn Đại tông phái, thứ bọn họ tu luyện đều là võ học Thiên Ngoại Thiên.
Sau khi linh thú tiến vào Thập Vạn Đại sơn, võ học linh thú hoàn toàn thất bại, dần dần suy sụp, lẽ nào những tông phái nhất lưu như Phục Ngưu sơn, lúc trước cũng có địa vị như đám người Đại Lôi Âm tự hay sao?
Chỉ là sau khi võ học linh thú suy sụp, bọn họ cũng suy sụp theo, mà đám người Đại Lôi Âm tự thì lại tu luyện võ học Thiên Ngoại Thiên, cho nên ảnh hưởng cũng không lớn như vậy, không suy sụp quá nhanh, vì lẽ đó mới trở thành bốn Đại tông phái hay sao?
Nếu thật sự là như vậy, như vậy nội tình của bọn họ cũng rất sâu, bản thân hắn cần phải coi trọng chuyện này.
Mình muốn khống chế Phục Ngưu sơn, vốn là muốn có được thắng cảnh, sau đó lợi dụng thắng cảnh để bồi dưỡng cao thủ Thiên Ngoại Thiên, làm cho thế lực của bản thân mạnh mẽ. Khi đó hắn cũng có thể bớt lo dùng ít sức, cũng không cần bận tâm tới phủ Quốc Công nữa.
Hiện tại mục tiêu của hắn đã thay đổi, không chỉ muốn có được thắng cảnh mà còn có được võ học, nếu như võ học của Phục Ngưu sơn đủ mạnh, luyện tới viên mãn cũng không có gì là không thể cả.
- A!
An Vương ngửa mặt lên trời gào thét.
Hư Ninh vội vã chạy tới, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ.
An Vương quay đầu trừng mắt nhìn về phía Hư Ninh.
Hư Ninh nói:
- Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?
- Tử Vân Sơn... tên kia của Tử Vân Sơn lại tới nữa rồi!
An Vương nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt rất là dữ tợn:
- Lại phế bỏ võ công của ta!
Hư Ninh cau mày nói:
- Rốt cuộc Vương gia và Tử Vân Sơn có cừu oán gì chứ?
An Vương chậm rãi lắc đầu:
- Không cừu không oán... Có điều bản vương làm việc, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người ta, ai biết trong lúc vô tình đã đắc tội với ai chứ!
- Vương gia, Thiên Nguyên đan còn nữa không?
Hư Ninh nói.
An Vương than thở:
- Chỉ có một viên, không thể lấy thêm được nữa!
Hư Ninh lặng lẽ không nói.
An Vương cắn răng nói:
- Nếu như ta khôi phục lại võ công, tên kia lại xuất hiện...
Hư Ninh nói:
- Xem ra không thể tu luyện ở trong Vương phủ được.
- Đúng là nên tìm một nơi để ẩn thân.
An Vương trầm giọng nói, lại quay đầu nhìn về phía Hư Ninh.
Hư Ninh lắc đầu:
- Tệ tự không thể đồng ý được chuyện này.
An Vương hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu thực sự không được, ta chỉ có thể tìm Đại Lôi Âm tự mà thôi!
Hư Ninh chậm rãi gật đầu nói:
- Đại Lôi Âm tự sẽ đồng ý.
An Vương nhìn thấy hắn thờ ơ không động lòng, bất đắc dĩ nói:
- Đại Lôi Âm tự ta không yên lòng, quên đi, chúng ta tự mình tìm một nơi kín đáo đi, chỉ cần mang theo Cửu Long Đỉnh, nơi nào cũng là luyện công viện... Tôn giả, chuyện này xin ngươi hỗ trợ ta.
- Vâng.
Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.
Lúc sáng sớm Sở Ly xuất hiện ở tiểu viện trong Phục Ngưu sơn, dung mạo đã biến thành Gia Cát Thiên.
Khắp nơi chung quanh Phục Ngưu sơn đều là cổ thụ rậm rạp, che trời, không khí rất là sảng khoái hợp lòng người, hít một cái, cả người cảm thấy lâng lâng.
Hắn đứng ở trong tiểu viện hít thở mấy cái, lại bắt đầu chậm rãi diễn luyện kiếm pháp.
- Thiếu chủ?
Vừa luyện một lúc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Kiều Tam.
Sở Ly lười biếng nói:
- Đi vào đi! Kiều Tam đẩy cửa đi vào, vẻ mặt kinh hỉ:
- Thiếu chủ, rốt cục ngươi đã xuất quan rồi!
Sở Ly lười biếng gật gù, kiếm thế liên tục vận chuyển.
Kiều Tam khoanh tay đứng ở một bên, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Thiếu chủ, lần này xuống núi, thiếu chút nữa ta đã bị giết!
Sở Ly cau mày nhìn hắn:
- Là ai làm?
- Không biết.
Kiều Tam lắc đầu:
- Là một gia hỏa có võ công rất lợi hại, sát tính rất nặng, diệt một cái làng, ta vừa vặn gặp phải hắn, kết quả hắn muốn giết ta diệt khẩu, may mắn khinh công của ta đủ tốt.
- Diệt một cái làng?
Sắc mặt của Sở Ly hơi thay đổi:
- Là bởi vì thù riêng hay sao?
- Không giống như là có cừu oán.
Kiều Tam lắc đầu:
- Tên kia rất không bình thường, giết người rất hưng phấn, giống như chỉ là hắn yêu thích giết người vậy.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào là A Tu La?
- Dung mạo ra sao?
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Cảm thấy đáng sợ đúng không?
- Đúng là rất đáng sợ.
Kiều Tam gật đầu:
- Tướng mạo cũng còn tốt, nhưng dù là nhìn như thế nào cũng rất đáng sợ, lá gan của ta cũng coi như lớn một chút, thế nhưng lại không dám xem thêm, chỉ đành phải chạy trốn mà thôi.
- Hắn không theo tới chứ?
Sở Ly nói.
- Không có, ta cắt đuôi hắn rồi mới về núi.
Kiều Tam nói:
- Sao ta có thể gây phiền phức cho thiếu chủ được chứ?
- Xem ra đúng là có phiền phức.
Sở Ly cau mày.
Kiều Tam nói:
- Tên kia chỉ giết một thôn, không phải trong địa bàn của Phục Ngưu sơn chúng ta, không cần phải để ý đến hắn.
- Chỉ sợ hắn sẽ đi về bên này... Quên đi, trước tiên mặc kệ.
Sở Ly lười biếng nói.
Kiều Tam nở một nụ cười nói:
- Thiếu chủ, Sơn chủ sắp xuất quan rồi.
Sở Ly ngẩn ra.
Kiều Tam nói:
- Ta nghe đám người Mộ Dung trưởng lão nói, trong mấy ngày nay Sơn chủ sẽ xuất quan!
Sở Ly mặt không hề có chút cảm xúc nào cả.
Kiều Tam cẩn thận từng li từng tí một nhìn biểu hiện của hắn, thấy hắn như thế, vội nói:
- Thiếu chủ, tuy rằng Sơn chủ lạnh lùng không có tình người, thế nhưng dù sao cũng là phụ tử, huống hồ tương lai thiếu chủ còn phải tiếp nhận vị trí của Sơn chủ nha!
- Ta thích vị trí Sơn chủ này sao?
Sở Ly lạnh lùng nói.
- Đương nhiên thiếu chủ không thèm khát nó rồi!
Kiều Tam vội vã dùng sức gật đầu nói:
- Thế nhưng Phục Ngưu sơn cũng là cơ nghiệp của phu nhân nha, lẽ nào thiếu chủ vứt bỏ mặc kệ hay sao?
Sở Ly hừ lạnh một tiếng.
Hắn biết Gia Cát Thiên rất hoài niệm đối với vị mẫu thân không thấy mặt kia, bởi vì bị phụ thân lạnh nhạt, vì lẽ đó hắn mới trút tình thân lên trên người vị mẫu đã chết đi kia.
Kiều Tam bỗng cảm thấy phấn chấn, vội nói:
- Nhất định phu nhân sẽ hi vọng thiếu chủ có thể kế thừa Phục Ngưu sơn!
- Được rồi, lúc nào xuất quan thì tới nói cho ta một tiếng.
Sở Ly lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Kiều Tam vội vã cười nói.
Sở Ly vung vung tay, không nhịn được nói:
- Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn luyện kiếm.
- Vâng.
Kiều Tam vội vã đáp một tiếng, ra khỏi tiểu viện, đóng cửa lại, sau đó lại canh giữ ở cửa.
Sở Ly vừa muốn vung kiếm thì thanh âm của Kiều Tam vang lên:
- Hạ cô nương, thiếu chủ đang luyện công.