Mười hán tử trung niên nâng đao chém về phía Sở Ly, mười dải lụa màu bạc bổ về phía hắn.
Sở Ly ngồi ở bên cạnh bàn, rút đao ra chém một cái.
- Sưu!
Một cái đầu người bay lên, cột máu phun lên trên trời.
Mọi người kinh ngạc thốt lên thành lời, kêu lên thảm thiết, sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tình hình khốc liệt như vậy, một cái đầu người trực tiếp bay lên trên không trung, máu tươi như suối phun ra. Tình cảnh này quá thảm quá đáng sợ!
Sở Ly lại chém ra một đao, lần nữa có một cái đầu người bay lên.
Hắn một đường nghiên cứu Thần Đao nhất thức, hắn đã hóa một thức này trở nên như thường, khiến cho tốc độ của đao lại còn nhanh hơn vài phần.
Ở trước mặt khoái đao của hắn, động tác của mười hán tử trung niên chậm rãi như người ra, Sở Ly chém ra hai đao thì đao của bọn họ còn chưa chém tới trước người của Sở Ly.
- Leng keng leng keng...
Tiếng sắt thép va chạm vang vọng, Sở Ly múa đao chống lại tám thanh trường đao.
Tiếp theo bảo đao trên tay lần nữa hóa thành một đạo lưu quang.
- Sưu! Sưu!
Lần nữa có hai cái đầu người bay lên.
Lúc này đã biến thành sáu người, hắn lại một lần nữa múa đao đánh văng đao của bọn họ ra, sau đó lại chém ra một đao. Lại có ba cái đầu người bay lên.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại ba người.
Bao gồm cả hán tử trung niên nói chuyện lúc trước, sắc mặt hắn vàng như nghệ, không có một chút máu nào. Nhìn qua càng có vẻ hung ác, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Ly.
Sở Ly múa đao như sấm chớp, biểu hiện rất bình tĩnh và thong dong.
Hắn vẫn vững vàng ngồi ở bên cạnh bàn, chỉ có đao động, cái ghế không động.
Máu tươi tung toé, đầu người bay tứ tung rồi rơi xuống đất, tình cảnh máu me tàn khốc khiến cho rất nhiều người chung quanh bắt đầu nôn mửa.
Áo bào của hắn trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi, trên người chưa nhiễm lấy một giọt máu.
Trong lòng những người chung quanh sinh ra một loại ảo giác, dường như người xuất đao cũng không phải là hắn, hắn chỉ là một thư sinh cầm sách thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh, tao nhã thong dong, cao quý lãnh ngạo, không cùng một thế giới với phàm phu tục tử vậy.
- Ngươi... Ngươi...
Người trung niên sắc mặt vàng như nghệ lấy đao chỉ vào hắn. Không còn dũng khí để múa đao nữa.
Hắn biết, nếu ba người mình lại múa đao thì kết cục sẽ là thi thể chia lìa.
Sở Ly cầm cái bát, lại uống một hớp trà:
- Về nói với môn chủ của các ngươi một tiếng, ta không muốn giết lên trên Thần Đao sơn. Để hắn tự lo cho tốt!
-... Được, ta sẽ truyền lời!
Người trung niên sắc mặt vàng như nghệ oán hận hừ lạnh nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi, hai người còn lại vội vã đuổi theo, trước khi đi, bọn họ còn hung tợn trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.
Sở Ly thả bát trà xuống, bỏ xuống một nén bạc. Sau đó lại nói với chưởng quỹ nằm ở phía sau quầy hàng, hắn mỉm cười nói:
- Xin lỗi. Số bạc này xem như là bồi thường... Trà của ngươi thật sự rất bình thường!
Chưởng quỹ nơi này chính là một hán tử trung niên, có hiểu chút võ công, hắn vội vã xua tay một cái.
Hắn cũng không dám lấy bạc của tên sát thần này, vạn nhất chọc giận đối phương không cao hứng, như vậy đầu của mình cũng sẽ phải dọn nhà.
Mặt không biến sắc chém rụng bảy cái đầu mà vẫn còn híp mắt cười. Một chút sắc mặt cũng không thay đổi, loại sát thần này hắn nên tránh thì hơn.
Sở Ly cười nhạt, xoay người rời đi. Đi qua máu tươi và thi thể, đầu người trên đất, hắn đi đến cửa thành.
Hắn biết, hắn không ở nơi này được nữa. Giết bảy người ở trong này, tuần kiểm sẽ tới bắt người.
Mọi người tự động tránh ra một con đường, nhìn hắn từ từ đi xa, áo bào trắng phiêu dật, khí độ tao nhã thong dong, giống như là người trong tranh vậy.
…
Hắn suy nghĩ một chút, lại có chút không yên lòng, cho nên quyết định trở về xem một chút.
Thân thể sau mấy lần lập lòe, hắn đã đi tới quán trà mà hắn uống trà lúc trước.
Quán trà trước đó đã hóa thành phế tích. Những cây cột đã bị chém đứt, bàn ghế bị đập thành từng mảnh vỡ. Bánh nướng bị ném tứ tung, ấm trà xẹp thành một khối.
Lão giả thái thịt, đẩy lò ngã trên mặt đất. Thân thể đã cứng ngắc, chết đã lâu, không thấy hình bóng của thiếu nữ kia đâu.
Sắc mặt Sở Ly âm trầm, kiểm tra thương thế của lão giả này, là một đao trí mạng!
Thần Đao môn!
Bóng người đột nhiên biến mất tại chỗ, sau khi xuất hiện đã ở trong rừng cây. Hắn dùng tay hung hăng bóp cổ người thanh niên kia, lại lạnh lùng nói:
- Thần Đao môn hạ thủ sao?
Hai chân của người thanh niên kia cách xa mặt đất, hắn dùng sức giãy dụa hai chân, hai tay dùng sức nắm lấy tay trái của Sở Ly.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Nữ tử kia đâu?
- Rất khỏe mạnh!
Sở Ly cười lạnh một tiếng, tay trái hơi dùng sức.
Một tiếng răng rắc vang lên, hai chân của người thanh niên kia giật giật một cái, đã bất động.
Sắc mặt Sở Ly âm trầm, hay cho Thần Đao môn, đám người này thực sự muốn chết!
Thân thể của hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Sau mấy lần lập lòe, hắn đã xuất hiện ở trước Thần Đao môn.
Thần Đao môn ở trong Thần Đao sơn, không phải môn phái này lấy tên của mình đặt cho núi, mà là lấy tên của ngọn núi này làm tên của mình.
Thần Đao sơn là một ngọn núi cao ngàn thước, đứng vững sừng sững, dưới chân núi có một cái cổng rất to, rất khó thế. Bên trên viết ba chữ lớn Thần Đao môn, kim quang lập lòe, cứng cáp và mạnh mẽ.
Thần Đao môn ở giữa sườn núi của Thần Đao sơn, tổng cộng có ba toà đại điện, còn lại đều là tinh xá và các phòng ốc.
Sở Ly xuất hiện ở bên trong Thần Đao môn, Đại Viên Kính Trí quét qua khắp nơi.
Bên trong tổng cộng có ba trăm đệ tử, hai mươi cao thủ Thiên Tiên, một cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên này già nua như cây tùng, đang ngồi ở trên bồ đoàn trong đại điện phía tây. Trên đầu gối có một thanh trường đao đặt ngang, bản thân người này bất động.
Sở Ly nhanh chóng tìm thiếu nữ ở trà lâu. Lúc này nàng đang bị một người thanh niên đè lên trên người. Xiêm y trên người chỉ còn lại cái yếm và y phục nhỏ bên dưới, lộ ra cánh tay và vai trắng như tuyết.
Nàng cắn chặt răng, hai mắt đỏ chót, không ngừng giãy dụa, nhưng ở dưới thân thể cường tráng của người thanh niên này. Nàng trở nên mềm yếu vô lực, phản kháng cũng không làm nên được chuyện gì.
Đôi mắt quật cường của nàng dần dần hiện lên vẻ tuyệt vọng, ý muốn chết càng ngày càng kiên định.
Đột nhiên Sở Ly xuất hiện ở bên trong phòng, vỗ một chưởng vào sau lưng của người thanh niên kia.
Vẻ mặt người thanh niên kia đang rất hưng phấn và hưởng thụ, càng phản kháng thì càng có tư vị, ngoan ngoãn thuận theo thì trái lại, lại nhạt giống như nước ốc, cho nên như lúc này mới kích thích và thú vị.
Sau lưng của hắn tê rần, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, vĩnh viễn tối đen.
Sở Ly nhấc hắn lên, vứt về phía góc tường giống như vứt vải. Hắn nhìn phía thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia vội vã đứng dậy che kín thân thể, lùi đến góc giường.
Sở Ly cầm trường sam ở bên cạnh che thân thể cho nàng, cũng không dùng tay chạm vào nàng. Hai mắt hắn nhìn vào mắt của nàng, ôn nhu nói:
- Không sao rồi, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.
Ánh mắt như nai con chấn kinh của thiếu nữ đã đâm vào trong tâm khảm hắn. Hắn đã đã tách ra xa như vậy mà vẫn không thể nào tránh được chuyện này. Không ngờ Thần Đao môn lại bá đạo như thế!
Sở Ly nhìn nàng đã bình tĩnh hơn một chút, lại ôn nhu nói:
- Nhà ngươi ở đâu, ta sẽ đưa ngươi trở về.
- Ta chỉ có mình gia gia sống nương tựa vào nhau, không có người thân nào khác.
Thiếu nữ thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn:
- Gia gia chết rồi, ta không còn nhà nữa!
Sở Ly thở dài:
- Chuyện này nên trách ta!
Thiếu nữ lắc đầu một cái không nói một lời nào.
- Vậy cũng được, để ta sắp xếp.
Sở Ly ôn nhu nói:
- Ngươi có muốn luyện võ không?
- Muốn!
Hai mắt của thiếu nữ tức thì trở nên sáng sủa, cắn răng gật đầu:
- Ta muốn luyện võ!
Sở Ly gật gù:
- Ta sẽ đưa ngươi đi tới một danh môn đại phái.
Hắn quyết định đưa thiếu nữ này đến Tuyết Nguyệt hiên.
Nể mặt của mình, có lẽ Tuyết Nguyệt hiên sẽ không từ chối nàng gia nhập vào hiên.
- Tạ ơn công tử!
Thiếu nữ cúi đầu nói.
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Trước tiên ta sẽ đưa ngươi đến chỗ an toàn, sau đó sẽ trở về tính sổ với bọn hắn!
Hắn quay đầu, ra hiệu cho nàng mặc y phục lại.
Tiếng mặc y phục vang lên, một lúc lâu sau, thiếu nữ nhẹ giọng nói:
- Được rồi.
Sở Ly xoay người, nhìn nàng mặc y phục rộng rãi, thân thể càng ngày thêm kiều diễm, hắn mỉm cười nói:
- Chờ diệt xong Thần Đao môn, ta sẽ mua cho ngươi vài món xiêm y, đi thôi!
Hắn duỗi bàn tay lớn ra.
Thiếu nữ này chần chờ một hồi, chậm rãi đặt tay nhỏ vào trong tay của hắn.
Nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng, Sở Ly vô thanh vô tức rời khỏi Thần Đao môn, tìm được một sơn động. Sau khi để nàng ở ở trong sơn động, hắn lại trở về Thần Đao môn.