Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, dung nhan mỹ lệ như là một thanh bảo kiếm sắc bén, đâm trúng trái tim hắn, hắn bỗng nhiên tuôn ra một loại kích động cực kỳ mãnh liệt, muốn chiếm được nữ nhân này!
Tâm tư của hắn thay đổi thật nhanh, đây chính là nha hoàn của Tiêu vương phi, địa vị không tầm thường, tuy mình là Phó tổng quản, nhưng không quản được lên trên đầu của Tiêu vương phi. Nếu như chọc giận Tiêu vương phi, Đại tổng quản sẽ không bỏ qua cho mình.
Hừ, tuy rằng Đại tổng quản lợi hại, nghe nói đã giết không ít người, nhưng lại chỉ là một vũ phu, trẻ tuổi nóng tính mà thôi!
Lúc đó ở trên tiệc rượu hắn ta cực kì ngang ngược ngông cuồng, có lẽ sẽ không cam lòng làm người dưới, lần này bị mình thi triển một cái kế nhỏ, còn không phải ngoan ngoãn ra tay hay sao? Một khi Vương gia tỉnh lại, người Vương gia gõ đầu đầu tiên chính là Đại tổng quản!
Đến lúc đó, bằng vào ngạo khí của Đại tổng quản, nhất định sẽ chống đối Vương gia, nói không chừng dưới cơn nóng giận Vương gia sẽ trục xuất hắn ra khỏi phủ, thậm chí là giết hắn!
Còn nữa, Đại tổng quản này cũng là hư chức, không có thực quyền gì, không quản được lên trên đầu mình!
Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười đắc ý, võ công lợi hại thì có ích lợi gì chứ, chỉ là một vũ phu. Thứ chân chính lợi hại chính là đầu óc, một câu nói đã có thể quyết định vận mệnh của một người, cái cảm giác này mới chính thức là kỳ diệu!
Hắn đứng ở ngoài tiểu viện, nghiêng tai lắng nghe.
- Tiết vương phi, vị Lý Phó tổng quản bên ngoài này có chút ý nghĩa.
Sở Ly tiếp nhận túi thêu, cười cười với Tiết Ngưng Ngọc.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Tên Lý Quý này có không ít mưu ma chước quỷ, có lúc phải gõ.
- Vậy ta sẽ không lắm miệng.
Sở Ly cười cợt:
- Có điều xem ý của hắn, dường như hắn có chút ý kiến đối với Thu nhi cô nương.
- Sao?
Tiết Ngưng Ngọc ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Sẽ không... Tên này rất biết đúng mực!
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Vương phi, có lúc con ngươi không có cách nào khống chế được chính mình, biết rõ chuyện không thể làm, nhưng vẫn đi làm. Tuy rằng đôi mắt này của ta không thể giết ngươi, nhưng cũng có mấy phần năng lực nhìn người.
-... Không có không có.
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu nói.
- Chỉ mong là ta nhìn lầm.
Sở Ly cười nói, hững hờ chuyển đề tài câu chuyện:
- Chúng ta không nói những chuyện phiếm này nữa, làm chính sự đi.
- Đúng đúng. Làm chính sự.
Tiết Ngưng Ngọc vội nói.
Trong lòng nàng lại bắt đầu thầm nói.
Tuy rằng Lý Quý này một bụng ý xấu, nhưng lá gan không lớn như vậy, hẳn sẽ không có tâm tư gì không tốt với Thu nhi.
Nhưng Đại tổng quản này lại cực kỳ không đơn giản, tuổi còn trẻ đã trở thành nhất phẩm. Tuyệt đối không thể là người ăn nói ba hoa, hắn nói như vậy, nhất định đã nhìn ra một ít manh mối.
Mọi người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là ở bên trong hoàn cảnh như Vương phủ, quyền thế sẽ nhanh chóng thay đổi một người. Lý Quý cũng giống như thế, không hẳn thật sự không thể thay đổi, chỉ là hắn giỏi về ngụy trang, không biểu hiện ra mà thôi!
Mình tin chắc Lý Quý không có ý nghĩ xấu, thế nhưng vẫn nên đề phòng hỏa hoạn chưa xảy ra, trước tiên cứ tra một chút xem?
Hai loại ý nghĩ dây dưa ở trong đầu, một lát sau nàng đã quyết đoán.
Lặng lẽ tra xét một chút, không cho Lý Quý phát hiện ra là được.
Nếu như thật sự có vấn đề, như vậy thực sự không thể để hắn tồn tại, sắc đảm ngập trời. Một khi nổi lên sắc tâm, như vậy thật sự chuyện gì cũng có thể làm được, phải làm cho hắn cách xa Thu nhi ra một chút.
Một câu nói hời hợt của Sở Ly, Lý Quý ở bên ngoài nghe thấy vậy cả người lạnh lẽo.
Sở Ly vạch trần ra tâm tư ở chỗ sâu trong lòng hắn.
Hắn vừa sợ lại khủng hoảng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mặt trời sáng rõ chiếu lên trên người, nhưng không hòa tan được cảm giác lạnh lẽo tuôn ra ở trong lòng.
…
Sở Ly cầm lấy hai lọn tóc, ngồi vào trên cái giường nhỏ mà Tuyết Lăng chuyển ra, vận chuyển thần thông Thông Thiên triệt địa.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, có chút đăm chiêu.
- Đã tìm được chưa?
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi.
Sở Ly cau mày trầm ngâm:
- Ở ngoài thành... Lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, sợ rằng một người như ta không được, phải điều động các hộ vệ trong phủ.
- Đương nhiên!
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:
- Chuyện này còn phải làm phiền Đại tổng quản tự mình dẫn người đi.
Sở Ly nói:
- Ta đi gặp Vương gia một chút.
Hắn nhìn về phía Tiêu Thi.
Tiêu Thi lắc bàn tay ngọc nói:
- Yên tâm đi, bảy cao thủ Thiên Ngoại thiên che chở cho ta. Ngươi đi nhanh về nhanh là được rồi!
Sở Ly gật đầu, nàng có Xá lợi phật châu, mình tùy thời có thể trở về, cho nên cũng không cần lo lắng như vậy.
Hắn và Tiết Ngưng Ngọc đi tới thư phòng.
Bên trong thư phòng chỉ có ba người bảo vệ, Hư Ninh, Trịnh Lập Đức, Tống Lưu Ảnh.
- Các nàng đang ở ngoài thành, Đại tổng quản cần nhân thủ đi cứu người.
Tiết Ngưng Ngọc nhìn về phía Trịnh Lập Đức:
- Trịnh thống lĩnh, ngươi dẫn người đi cùng Đại tổng quản đi!
Vẻ mặt của Trịnh Lập Đức có chút khó dễ:
- Tiết vương phi, bên Vương gia...
- Nếu thực sự không được thì để Tiêu muội muội lại đây, các hộ vệ bên kia đều tới đây.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Như vậy sẽ cân bằng nhân thủ được!
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Không có Vương gia hạ lệnh, chúng ta không thể điều động người trong phủ.
- Đại tổng quản cũng không được?
Tiết Ngưng Ngọc hỏi.
Trịnh Lập Đức nhìn Sở Ly, bất đắc dĩ gật gù.
Sở Ly nhìn về phía Hư Ninh.
Hư Ninh không nói một lời, lông mày hấp háy, giống như lão tăng nhập định.
Đúng vào lúc này, Lý Quý ở bên ngoài bẩm báo:
- Vương phi, lại có hai thị nữ mất tích.
- Đã xảy ra chuyện gì!
Tiết Ngưng Ngọc lớn tiếng kêu lên:
- Đi vào!
Lý Quý khom người, cẩn thận từng li từng tí một đi tới thư phòng, thấp giọng nói:
- Lại có hai thị nữ không trở về.
- Hiện tại ở bên ngoài còn có bao nhiêu nha hoàn?
Tiết Ngưng Ngọc tức giận kêu lên:
- Lần trước mất tích hai người, sao không gọi tất cả mọi người trở về?
- Vương phi thứ lỗi.
Lý Quý cúi đầu.
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Hiện tại thì sao?
- Vâng, tất cả đều đã trở về.
Lý Quý vội nói.
Tiết Ngưng Ngọc hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trịnh Lập Đức:
- Trịnh thống lĩnh, ngươi muốn thấy chết mà không cứu, đúng không?
- Tiết vương phi...
Vẻ mặt Trịnh Lập Đức có chút khó dễ, nhìn An vương đang hôn mê bất tỉnh.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Trịnh thống lĩnh, như vậy đi, ta và Tiết muội muội nhất trí quyết định, để Đại tổng quản dẫn người đi cứu người. Nếu như Vương gia tỉnh, người phụ trách cũng là chúng ta... Trịnh thống lĩnh, Vương gia hôn mê bất tỉnh, không phải hai người chúng ta cũng không tin được đó chứ?
- Thuộc hạ không dám!
Trịnh Lập Đức vội nói.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Vậy thì bớt dài dòng đi, mau mau dẫn người đi!
Trịnh Lập Đức quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Đại tổng quản, không biết Đại tổng quản muốn dẫn bao nhiêu người theo?
Sở Ly nói:
- Đám người này dám trả thù như thế, nhất định có chuẩn bị mà đến, ít người không có tác dụng, mang tám Thiên Ngoại thiên đi!
- Tám người?
Trịnh Lập Đức cau mày.
- Trịnh thống lĩnh, nếu như lại trì hoãn, các nàng có nguy hiểm gì ta sẽ bắt ngươi hỏi tội!
Tiết Ngưng Ngọc thiếu kiên nhẫn lắc bàn tay ngọc:
- Mau mau, ta đi đón Tiêu muội muội tới đây!
-... Vâng.
Trịnh Lập Đức bất đắc dĩ gật đầu:
- Xin Đại tổng quản đi theo ta.
Sở Ly nhìn ra hắn bất đắc dĩ, nhưng không thèm để ý.
Trịnh Lập Đức âm thầm kêu khổ.
Đại tổng quản và An vương không phải là cùng một bên, mà là kẻ thù!
Nếu như Đại tổng quản dẫn theo người đi chịu chết, vậy mình thực sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Cho dù mình thoát giữ được tính mạng, mạng của thuộc hạ không còn. Như vậy khi Vương gia tỉnh lại, mình cũng không trốn tránh được tội!
Hai người đi ra ngoài, Trịnh Lập Đức bắt chuyện một tiếng, tám cao thủ Thiên Ngoại thiên lập tưc xuất hiện.
- Đại tổng quản sẽ dẫn chúng ta đi cứu nha hoàn đang mất tích.
Trịnh thống lĩnh trầm giọng nói, quét mắt nhìn tám cao thủ Thiên Ngoại thiên một chút:
- Mặc kệ thế nào, đều là người của Vương phủ chúng ta, tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.
- Thống lĩnh, Vương gia đã tỉnh rồi sao?
Một hán tử trung niên hỏi.
Thân thể của hắn cường tráng, tướng mạo anh tuấn, chỉ có một đôi mắt là có chút âm lãnh, như rắn độc nhìn chăm chú vào người ta.
- Ứng Vô Cầu, Vương gia còn chưa tỉnh.
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Có điều Tiêu vương phi sẽ tới đây, đám người Kế lão ngũ sẽ lại đây bảo vệ Vương gia.
- Nếu Vương gia không tỉnh, chúng ta không có mệnh lệnh của Vương gia, không thể điều động.
Ứng Vô Cầu từ tốn nói, ôm quyền liếc mắt nhìn Sở Ly:
- Đại tổng quản, xin thứ lỗi, chúng ta phải bảo vệ Vương gia, còn những người khác, không liên quan tới chúng ta!