Một nha hoàn của Tống Lưu Ảnh dịu dàng tới đây, dùng giọng giòn giã bẩm báo.
Chúng nữ nhìn về phía hắn.
Sở Ly khoát tay nói:
- Bảo bọn họ trở về đi, tâm ý của họ ta biết.
- Vâng.
Nha hoàn dịu dàng đi ra ngoài.
- Hai vị hộ vệ bất bình thay Đại tổng quản ngươi, thiếu chút nữa đã bị Vương gia trục xuất ra khỏi phủ.
Tống Lưu Ảnh than thở:
- Mặt cũng không gặp, ngươi không sợ làm tổn thương trái tim của bọn họ sao?
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Gặp mặt sẽ không có chỗ tốt đối với bọn họ, cho nên không gặp thì thích hợp hơn.
Tống Lưu Ảnh liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, lại lắc đầu.
Nếu như Vương gia có thể khoan hồng độ lượng, thu Sở Ly vào dưới trướng thì sẽ như hổ thêm cánh, đây quả thực là kỳ tài hiếm thấy... Đáng tiếc lòng dạ của Vương gia không rộng lớn, đây là chuyện cũng không thể làm gì được. Bởi vì lòng dạ và bản tính đều là trời sinh, rất khó sửa đổi, Vương gia không có cách nào miễn cưỡng bảo mình rộng rãi được.
Sau khi Tống Lưu Ảnh ăn cơm tối xong lại đi tới thư phòng của An vương.
Trong thư phòng chỉ có một mình Tiết Ngưng Ngọc, không thấy Hư Ninh.
Nhìn thấy nàng đi vào, Tiết Ngưng Ngọc ngáp một cái, muốn đứng dậy rời đi.
Tống Lưu Ảnh kéo nàng, nói qua chuyện Sở Ly một lần.
Đôi mắt sáng của Tiết Ngưng Ngọc trừng lớn, giật mình nhìn Tống Lưu Ảnh.
Tống Lưu Ảnh lắc đầu thở dài:
- Xem ra Đại tổng quản chung quy không phải là người của Vương phủ chúng ta, Vương gia không thể chứa hắn.
- Như vậy thực sự rất đáng tiếc.
Tiết Ngưng Ngọc nhíu mày nói:
- Nhân vật như vậy không có thể sử dụng cho mình, Vương gia cũng thực là... quên đi, chúng ta không quản được nhiều như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
- Xem ra sau này không thể để cho Đại tổng quản nhúng tay vào chuyện trong phủ được.
Tống Lưu Ảnh lắc đầu nói:
- Đại tổng quản nói ra những lời này là cũng có ý này, muốn bàng quan, chỉ để ý trông coi Tiêu muội muội mà thôi.
- Ài... đáng tiếc!
Tiết Ngưng Ngọc than thở:
- Vốn ta còn muốn sau đó tìm cơ hội khuyên nhủ Vương gia một chút, mở rộng lòng dạ, bây giờ nhìn lại có lẽ sẽ không được, Đại tổng quản đều có ân cứu mạng đối với chúng ta, cũng không thể trơ mắt nhìn hắn đưa mạng.
- Chỉ mong Vương gia có thể quên hắn đi.
Tống Lưu Ảnh nói.
- Đại tổng quản vẫn canh giữ ở Thiên Xu viện, không có bất kỳ hành động gì. Theo thời gian trôi qua, không chừng tâm tình của Vương gia sẽ từ từ lắng lại, mắt không gặp tâm không phiền, đã quên đối phó với hắn.
- Vương phi!
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Lý Quý.
- Như thế nào rồi?
Tiết Ngưng Ngọc thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng.
Nàng nghe Sở Ly nói xong. Yên lặng nhìn chằm chằm vào Lý Quý, quả nhiên đã phát hiện ra một chút manh mối.
Quả nhiên có ý nghĩ không phải đối với Thu nhi, nàng muốn tìm một cơ hội đuổi hắn ra ngoài, đừng lắc lư ở trước mắt, cắt đứt tâm tư của hắn.
Lý Quý nói:
- Hộ vệ gác cửa bị người ta đánh!
- Không phải đóng cửa phủ rồi sao?
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói.
Lý Quý nói:
- Cửa phủ đã đóng, nhưng hộ vệ thì vẫn phải có, không nghĩ tới lại có người lớn mật như thế, lại dám ra tay đả thương hai tên hộ vệ!
- Người có bị thương nặng không?
- Chân và cánh tay đều bị đánh gãy, gân cũng đứt, cho dù khôi phục, sợ rằng võ công cũng mất nhiều.
Lý Quý thở dài nói.
Hắn cũng là người luyện võ, biết được loại thương thế này là đáng sợ nhất.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Ngươi đi lấy chút Kim sang cao nhà chúng ta, cố gắng trị liệu cho bọn họ đi!
- Vâng.
Lý Quý ứng một tiếng:
- Vương phi, còn nên phái hộ vệ ra bên ngoài nữa không?
Tiết Ngưng Ngọc liếc mắt nhìn Tống Lưu Ảnh.
Tống Lưu Ảnh nhíu mày suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Hiện tại nếu như lại phái hộ vệ ra ngoài. Sợ rằng sẽ có kết quả giống vậy, đối phương đã bắt nạt tới cửa, nhất định là Thành vương đã hạ thủ, thực sự là đáng trách!
Thế nhưng trước khi Vương gia ngủ đã có căn dặn, mọi việc ẩn nhẫn, còn nói, có Trần Không kia ở đó, sợ rằng hộ vệ trong phủ đi ra ngoài cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Phái ra hộ vệ làm gì, lại đi chịu chết sao?
Lý Quý cẩn thận từng li từng tí một đáp lời:
- Vâng.
- Mau mau đi trị thương!
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Bên thái y cũng không thể mời, vẫn dùng Kim sang cao đi. Cứ dùng thỏa thích, đừng để cho bọn họ tàn phế!
- Vâng.
Lý Quý đáp một tiếng, chậm rãi lui lại.
Tống Lưu Ảnh thở dài, lắc đầu nói:
- Thành vương này trắng trợn không kiêng dè gì cả. Chắc chắn sẽ không bỏ qua, còn có thể quá mức hơn nữa!
- Có quá mức như thế nào đi nữa cũng không thể xông vào trong phủ chứ?
Tiết Ngưng Ngọc cắn răng, oán hận nói:
- Nếu như bọn họ dám xông vào phủ thật, vậy thì phải trừng trị bọn họ!
- Chỉ sợ hộ vệ trong phủ không đối phó được với những người này.
Tống Lưu Ảnh lắc đầu nói.
- Đợi Vương gia tỉnh rồi nói thế nào đi.
Tiết Ngưng Ngọc nói.
Trong lúc hai người nói chuyện thì An vương đã chậm rãi tỉnh lại.
- Vương gia!
Hai người vui mừng khôn xiết.
An vương nở một nụ cười. Nhìn thấy hai Vương phi quan tâm nhìn như thế, trong lòng lạnh lẽo nổi lên một tia ấm áp.
- Vương gia, các hộ vệ gác cổng bên ngoài bị đả thương, tay chân bị đánh gãy, gân cũng bị đứt.
Tống Lưu Ảnh than thở:
- Sợ rằng sẽ để lại tật, hiện tại chúng ta không thể quyết định được, phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt An vương âm trầm lại.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Ta lo lắng bước kế tiếp Thành vương sẽ xông vào phủ, tên đáng chết này!
- Hừ, hắn dám!
An vương hừ lạnh.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Ta thấy hắn không hẳn đã không dám!
Tống Lưu Ảnh than thở:
- Sợ rằng hộ vệ trong phủ chúng ta sẽ không có tác dụng, vạn nhất Trần Không kia xông vào phủ thì phải làm sao bây giờ?
An vương cau mày trầm ngâm.
- Nếu thực sự không được, hay là mời hộ vệ cấm cung đi.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Vương gia trọng thương, cũng không nên gạt Hoàng hậu nương nương.
- Ta không muốn để cho mẫu hậu lo lắng.
An vương lắc đầu.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Nếu như nương nương biết người bị thương, nhất định sẽ tới thăm, Thành vương cũng không dám làm bừa như thế nữa!
An vương liếc nhìn nàng một chút.
Một khi cầu viện cấm cung, như vậy ở trong mắt của phụ hoàng, mình sẽ trở thành người yếu, hóa giải cảnh khốn khó trước mắt, thế nhưng nguy hại đối với mình lại sâu xa vô cùng.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Vương gia, hiện tại chúng ta không có ý gì hay. Sợ rằng đám người Trịnh thống lĩnh cũng không thể làm gì được Trần Không này?
-... Hắn sẽ không dám làm quá mức đâu!
An vương trầm giọng nói.
Tuy nói tính khí của Thành vương rất xấu, làm việc cực đoan, đi nhầm đường. Nhưng dù sao cũng là huynh đệ, dù dằn vặt như thế nào đi nữa cũng sẽ không thể làm quá mức, nhiều lắm là bắt những hộ vệ kia để xả giận, sẽ không làm thương tổn Vương phi và mình.
- Vậy cứ để hắn trắng trợn không kiêng dè đối phó với chúng ta sao?
Tống Lưu Ảnh hừ lạnh nói.
Đôi mắt sáng của Tiết Ngưng Ngọc nhìn chằm chằm vào hắn.
An vương cau mày không nói, đăm chiêu.
Tiết Ngưng Ngọc thầm thở dài một hơi.
Lòng dạ của Vương gia quả thực quá hẹp, không thể bao dung.
Lúc trước Sở Ly giết hộ vệ của Vương phủ không phải là vì mình sao, là vì phủ Quốc Công, vì khác chủ, không nên trách cứ. Mà Vương gia một mực nắm lấy mối thù này không tha, kỳ thực cũng là do nguyên nhân trong lòng có đố kị.
Tiết Ngưng Ngọc thực sự không nhịn được, mở miệng nói:
- Vương gia, chuyện này không biết có nên nói một câu với Đại tổng quản hay không?
- Không cho phép!
Sắc mặt An vương rất lạnh lẽo, hờ hững trừng mắt nhìn nàng:
- Tuyệt không thể nói một chữ với Sở Ly, các nàng nhớ kỹ, sau khi trở về phong tỏa Thiên Xu viện, không cho phép truyền tin tức vào bên trong!
- Vương gia...
Tiết Ngưng Ngọc muốn khuyên bảo.
Tống Lưu Ảnh vội hỏi:
- Được, không cho Đại tổng quản biết là được... Vương gia, lẽ nào lại nhẫn nhịn như thế sao?
- Nhịn một chút!
An vương hừ lạnh nói:
- Đợi võ công của ta khôi phục sẽ lại tìm bọn họ tính sổ, nhẫn nhất thời không có gì ghê gớm cả!
-... Vâng.
Nhị nữ bất đắc dĩ gật đầu.
Bên ngoài lại truyền tới âm thanh của Lý Quý:
- Vương phi, lại có hai tên thị vệ bị giết.
- Không phải không cho phép ra ngoài phủ sao?
Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi.
Lý Quý nói:
- Tạp vật trong phủ được đưa tới, nhưng chỉ đưa đến rìa đường, không nghĩ tới...