Tuy mình thắng Hứa Sĩ Tiêu một bậc, thế nhưng hai người khác của Thanh Mãng Sơn lại vượt qua Trương sư muội và Tôn sư muội, đánh nữa thì cũng chưa chắc phân thắng bại.
Còn nữa, Thanh Mãng Sơn thế lớn, Thái Hoa cốc không bằng bọn họ, cho nên lùi một bước cũng tốt.
Hứa Sĩ Tiêu vung vung tay lên, lại xoay người đi ra ngoài.
Thanh niên cao to ngạc nhiên và nghi ngờ liếc mắt nhìn Sở Ly, xoay người đi theo sau.
- Đứng lại!
Tiểu nhị bỗng nhiên đứng ra, lấy thân ngăn cản đường của bọn họ.
Hứa Sĩ Tiêu cau mày nhìn hắn.
Tiểu nhị ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Ba vị khách quan, các ngươi đập nát bàn của chúng ta, còn chưa có bồi thường đó!
- Khốn nạn, muốn chết!
Thanh niên cao to giận tím mặt.
Hứa Sĩ Tiêu vung tay:
- Triệu sư đệ, cho hắn!
Thanh niên cao to trừng mắt tiểu nhị một cách hung tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn ba người Hà Băng Hoa, lập tức ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
- Hai mươi lượng!
Thanh niên cao to nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên, từ trong lòng móc ra một nén bạc, đột nhiên vung lên một cái.
- Phụp!
Ánh bạc lóe lên, nén bạc bắn vào bên trong cây cột.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn bạc đã tiến vào bên trong cây cột rất sâu, hắn nuốt nước miếng một cái, không dám lên tiếng nữa. Nếu như không bắn lên trên cây cột mà bắn lên trên người mình, sợ rằng hắn cũng kết cục này, cả người hắn phát lạnh.
Thanh niên cao to đắc ý quét mắt nhìn mọi người một chút, lại vừa tàn nhẫn trừng mắt nhìn tiểu nhị một chút, ánh mắt trực tiếp bỏ qua Sở Ly, không dám nhìn vào hắn.
- Đi thôi.
Hứa Sĩ Tiêu sải bước đi xuống lầu, hai người khác vội vã đuổi tới.
- Tôn sư muội?
Hà Băng Hoa thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nữ tử xinh xắn lanh lợi đã bị bị thương.
Sắc mặt của nữ tử xinh xắn lanh lợi tái nhợt, hừ lạnh nói:
- Bị thương da thịt, không có gì, hừ, không hổ là Thanh Mãng Sơn!
Nàng lập tức cười nói:
- Hà sư tỷ đánh lùi Hứa Sĩ Tiêu kia, quả nhiên không hổ là Hà sư tỷ!
Hà Băng Hoa lắc đầu:
- Bọn họ không thể khinh thường... Chúng ta đi về trước đi.
- Được rồi, cũng không có tâm tình ăn cơm nữa rồi!
Ba người đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Hà Băng Hoa xuống lầu, ánh mắt trong trẻo quét một vòng ở trên người Sở Ly. Lại làm như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi.
Sở Ly nhìn theo ba nữ đi xuống lầu, tay nắm chén rượu rồi khẽ lắc đầu.
Hắn đã nghe nói qua về Thái Hoa cốc, xem như là môn phái nhị lưu, thực lực không tầm thường. Đệ tử đều nữ tử, chỉ là không giống như Tuyết Nguyệt hiên đó chính là, Thái Hoa cốc không thu nam đệ tử.
Có người nói là bởi vì tâm pháp của Thái Hoa cốc chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện, nam tử luyện sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Thanh Mãng Sơn, cũng là một thế lực đại danh đỉnh đỉnh. Môn phái chính đạo nhất lưu, ở trong võ lâm có tên tuổi rất khá, nhưng lại là kẻ thù với Tuyết Nguyệt hiên.
Hai phái là cừu nhân, ân oán đã dây dưa mấy trăm năm, cừu hận càng ngày càng sâu, căn bản không có cách nào hóa giải được.
Tuyết Nguyệt hiên là môn phái chính đạo, Thanh Mãng Sơn cũng như vậy, bình thường rất giữ mình, đương nhiên cũng khó tránh khỏi có đệ tử xem thường quy củ xuất hiện. Chỉ cần đệ tử gặp mặt thì sẽ đánh loạn, không có phân chia chính tà.
Đây chính là ân oán trong võ lâm, không quan hệ tới chính nghĩa, chỉ là ân oán cá nhân, người ngoài rất khó xen tay vào được.
Tiểu nhị ân cần đưa tam nữ rời đi, sau khi trở lại, chân dẫm lên ghế, rút nén bạc ra.
Nhưng nén bạc đã khảm vào bên trong cây cột, chất liệu của cây cột cứng rắn, hắn cầm một cái dao phay, phí sức chín trâu hai hổ mới nhổ được ra ngoài. Lúc này người ngồi ở trên ghế thở hồng hộc. Làm cho mọi người bật cười.
Sở Ly lắc đầu, thực sự là thích mỹ nhân không tiếc thân, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, may mà người hắn đụng là đệ tử Thanh Mãng Sơn. Nếu là những nhân vật khác trong võ lâm, sợ rằng người này sẽ phải ăn quả đắng.
Sở Ly lại lắc đầu, hắn đã nhìn thấy suy nghĩ của Tiểu nhị, hắn ôm tâm tư chịu khổ, ăn quả đắng là muốn tam nữ của Thái Hoa cốc quan tâm hắn một hồi. Đối với một tiểu nhân vật mà nói, đây cũng là chuyện có thể khoe cả đời.
Sở Ly ăn cơm xong, lại cầm chu sa trở về tiểu viện của chính mình.
Trong tiểu viện có treo một hàng đèn lồng, chiếu cho chung quanh rất là sáng sủa, hắn nắm một chút giấy vàng, mài chu sa xong, sau đó bắt đầu vung bút vẽ phù lục.
Mất một lúc, mười mấy cái phù đã được vẽ xong.
Hắn đánh giá kiệt tác của chính mình, thất vọng lắc đầu một cái, hai tay xoa xao một cái, phù lục đã hóa thành bột phấn bị gió đêm thổi đi, vô dụng, xem ra ký hiệu này cũng không phải phù lục của Đạo gia.
Hắn ngồi ở trong sân nhìn mặt trăng rồi chăm chú suy nghĩ, xem ra cần phải cố gắng tìm hiểu một chút tư liệu, có lẽ kỳ thuật như vậy sẽ có một ít ghi chép. Chỉ cần tìm được một chút tư liệu thì nhất định hắn có thể biến nó thành sự thực.
Hắn nghiên cứu thứ này cũng không phải là vì mình, nếu như chúng nữ Tuyết Lăng có vật ấy trợ giúp tu luyện thì tiến cảnh sẽ tiến triển cực nhanh.
Bây giờ hắn chưa cần phải dùng tới cái này, thứ hắn thiếu chỉ là cơ hội mà thôi.
Hắn muốn, trong tương lai phù lục này giúp đỡ, võ công của đám người Tuyết Lăng, Trần Tuyết sẽ tiến nhanh, còn có Trần Tư Vũ nữa. Tất cả đều trở thành cao thủ hàng đầu, như vậy hắn cũng có thể bớt đi lại, có chuyện gì chỉ cần dùng một câu nói phân phó, tự nhiên sẽ có người đi làm thỏa đáng mọi việc. Không phiền hắn tự mình động thủ.
Đùng, một tiếng vang nhỏ vang vọng ở trong bầu trời đêm.
Sở Ly nhíu nhíu mày, nhìn về phía tiểu viện phía tây, bởi vì âm thanh là phát ra từ bên kia.
Đại Viên Kính Trí được khởi động, hắn tức thì nở một nụ cười, thật là trúng hợp, ba người ở bên kia chính là tam nữ của Thái Hoa cốc.
Bóng đêm đã đổ xuống, có lẽ các nàng đã đi ngủ, thế nhưng sau khi nghe được động tĩnh lập tức tỉnh lại.
Tam nữ cầm kiếm đi tới tiểu viện, tạo thành thế đối đầu với phía trước, người đều mặc y phục màu xanh nhạt, chiếu rõ khuôn mặt trắng nõn như ngọc, càng ngày càng mỹ lệ.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, dường như các nàng rất ngạc nhiên vậy.
Các nàng chắn kiếm ở trước người, ánh mắt sáng ngời và cảnh giác đánh giá bốn phía, cả người căng thẳng.
- Xuy!
Một mảnh tiếng thét dài vang lên.
Ám khí ngập trời liên tục bắn tới, giống như nước mưa đánh về phía tam nữ.
- Keng keng keng keng...
Tiếng kêu như mưa, lanh lảnh mà dễ nghe.
Tam nữ vung kiếm tạo thành một mảnh lồng sáng, hoàn toàn che khuất chính mình, ám khí bị màn ánh sáng che kín, trong nháy mắt đã bắn đầy xuống dưới mặt đất.
- Bọn chuột nhắt phương nào, còn không mau hiện thân!
Nữ nhân xinh đẹp quát, tay trái nàng cầm kiếm cũng không chút thua kém tay phải.
- Khà khà...
Hai nam tử mặc áo đen đứng ở trên tường, sau khi cười gằn hai tiếng lại giống như hai cái lá cây bay xuống trước mặt các nàng.
- Các ngươi là thần thánh phương nào?
Hà Băng Hoa lạnh nhạt hỏi.
Hai nam tử mặc áo đen thân thể cao gầy, sắc mặt tái nhợt, ở dưới ánh trăng chẳng khác nào cương thi, lại phối hợp với hai mắt bóng loáng của bọn họ, càng ngày càng uy nghiêm, đáng sợ như là cương thị vậy.
- Khà khà...
Hai người cười gằn, âm u lạnh lẽo vô cùng.
Thân thể của Tôn Lệ Hoa mềm mại run lên một cái, hừ lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ, tiểu nhân hèn hạ, hóa ra là hai con chuột nhắt.
Nam tử có thân thể hơi cao cười lạnh nói:
- Ta họ Diêu, ở Bình Trạch sơn.
- Diêu gia song quỷ?
Hà Băng Hoa lạnh nhạt nói:
- Không nghĩ tới lại là hai con cá lọt lưới nhà các ngươi, các ngươi còn dám tới nữa sao?
- Nếu không phải chúng ta không ở trên núi thì sao đến phiên ba tiểu nha đầu các ngươi đắc thủ cơ chứ?
- Hừ, vừa vặn hôm nay các ngươi đưa tới cửa, hôm nay ta sẽ tiễn các ngươi về chầu trời!
Tôn Lệ Hoa khẽ kêu nói.
Nàng biết là Diêu gia song quỷ, là người không phải là quỷ, cho nên cũng không sợ hãi gì nữa.
Hà Băng Hoa nói:
- Hai người các ngươi giết người vô số, đã sớm đáng chết rồi, xem kiếm!
Nàng khẽ quát một tiếng, ba người đồng thời vung kiếm lên rồi đâm ra.
- Sưu!
Ba thanh kiếm tạo thành một màn kiếm, bên trong tiếng kêu nhỏ bao phủ Diêu gia song quỷ lại.
Sở Ly kinh ngạc, ba người này liên thủ uy lực tăng mạnh, mỗi người đều có công lực của ba người, quả thực là kỳ diệu.
- Khà khà!
Diêu gia song quỷ nhẹ nhàng lùi về phía sau, rất là nhanh nhẹn.
- Không được!
Hà Băng Hoa quát lên:
- Mau lui lại, phục dụng Bách độc hoàn!
Nàng cảm thấy trước mắt chấn động, cả người mềm đi, đây là dấu hiệu của trúng độc!
Diêu gia song quỷ cười gằn:
- Tiểu nương tử, yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi đâu. Huynh đệ chúng ta sẽ cố gắng hưởng dụng một phen... Đều là những thiếu nữ khả ái, khà khà!
Bọn họ đắc ý cười to, tùy ý để cho tam nữ ăn Bách độc hoàn vào.
Bọn họ có lòng tin đối với mình độc dược của mình, không có thuốc giải độc môn, giải độc hoàn gì cũng vô dụng.
Hai người nhìn các nàng ăn Bách độc hoàn vào, khi vừa mới thở ra một hơi thì bỗng nhiên hai người phất tay, đã có một mảnh ám khí vọt tới.
Tam nữ mềm cả người, muốn vung kiếm nhưng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ám khí bắn tới, thầm kêu mạng ta xong rồi.
Hai mắt của Diêu gia song quỷ tỏa sáng, khà khà cười gằn, giống như đã nhìn thấy cả người tam nữ cắm đầy ám khí vậy. Cả người nhất thời nóng lên, cực kỳ phấn khởi.