Tâm tình của nhị nữ rất bình tĩnh, giống như đang du xuân giải sầu giống vậy, nói chuyện phiếm.
- Đại tổng quản sẽ tới sao?
- Nếu như hắn ở trong phủ, sẽ tới, nhưng hắn không ở trong phủ.
- Đám gia hoả này lại đi tìm cái chết.
- Đều là chịu chết, người này theo người kia, quả thật hết cách, quả thực là không nghĩ tới lại có người không tiếc mạng mình như vậy.
- Mấy ngày nay Tình nhi vẫn đang luyện kiếm đó chứ?
- Đúng vậy, luyện rất chăm chú... Thu nhi luyện thế nào rồi? Từ sáng đến tối đều luyện một chiêu kia, muốn thu thập Lãnh Đào, ta thấy là mơ mộng hão huyền, lần trước đánh cùng hộ vệ, một chiêu cũng không tiếp nổi.
- Thu nhi thì lại hoàn toàn tự tin.
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu than thở:
- Nó đã thực sự bị Lãnh Đào bắt nạt tới thảm, người làm mẫu thân như ta cũng vô năng, không có cách nào lấy lại công đạo, cũng còn may có Đại tổng quản.
Nàng là người cảm kích nhất đối với Sở Ly, nữ nhi bị người ta đánh, nhưng nàng lại không có năng lực, cảm giác này quá dằn vặt người ta, có lúc nàng hận không thể tự mình nhào tới, dạy dỗ Lãnh Đào một trận, đáng tiếc nàng biết mình không đánh lại được Lãnh Đào.
Sở Ly giáo huấn Lãnh Đào mấy lần, làm cho nàng cảm kích không thôi.
Hai người nói chuyện phiếm, trò chuyện về nữ nhi, tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cách đó không xa, Lý Cổ nhắm mắt không nhìn bọn họ, đang ngồi ở dưới rễ cây, dựa vào gốc cây như đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn đang nghe các nàng nói chuyện.
Đây là một cái thế giới khác, hóa ra thế giới của các Vương phi cũng chỉ đến như thế mà thôi, đều là một chút chuyện nhà, cũng không khác biệt gì với nữ nhân nông thôn bình thường.
Hắn âm thầm cười cười, chỉ cần là người kỳ thực đều giống nhau, mặc kệ là Hoàng thượng hay là bách tính tầm thường cũng vậy.
Sở Ly đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở bên người nhị nữ, đưa tay phân biệt ôm bờ eo thon thả của các nàng, đột nhiên biến mất.
Chung quanh bỗng nhiên không còn động tĩnh.
Lý Cổ cảm thấy được sự khác thường, vội vã mở mắt ra nhìn, trên tảng đá rỗng tuếch, nhị nữ vốn ngồi đó đã biến mất.
Hắn đột nhiên vọt lên, bắn về phía tảng đá, cả người căng thẳng.
Đến gần vừa nhìn, các nàng không trốn ở bên dưới tảng đá, quả thực đã biến mất không còn bóng dáng.
- Triệu sư thúc, Tề sư thúc!
Hắn một mặt hét lớn, một mặt cẩn thận đề phòng.
Vô thanh vô tức mang người đi, khinh công của người này cao làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Ba người Triệu Giang xông lại, nhìn thấy tảng đá rỗng tuếch, lại nhìn Lý Cổ.
Lý Cổ đỏ mặt lên nói:
- Mới vừa rồi các nàng còn ở đây mà.
- Ngươi vừa đi đâu hay sao?
- Ta vẫn ngồi ở chỗ đó!
Lý Cổ chỉ tay vào chỗ ngồi của chính mình, nói:
- Chỉ là nhắm mắt lại, vừa mở mắt thì người đã không thấy tăm hơi đâu nữa!
Bốn người cùng đứng trên một trận tuyến, quay đầu nhìn quanh.
- Sở Ly, nếu đã đến rồi thì đi ra đi!
Triệu Giang trầm giọng nói:
- Đỡ cho chúng ta phải đi mời Tiêu Vương phi!
- Không ra, vậy ngươi đừng mong ngủ được yên ổn!
Triệu Giang lần nữa quát lên.
Sở Ly ôm lấy nhị nữ xuất hiện ở trong tiểu viện.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đang luyện kiếm ở trong tiểu viện, nhìn thấy ba người bỗng nhiên xuất hiện, kinh ngạc đánh giá ba người này.
- Mẫu thân, sao hai người lại tới đây?
Lãnh Tình và Lãnh Thu hỏi.
Khi trời còn chưa sáng thì các nàng đã đến luyện kiếm, Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc còn chưa rời giường, đương nhiên sẽ không tới đây quấy rối, cho nên các nàng định luyện xong sớm rồi tới đó cùng ăn sáng.
Tống Lưu Ảnh lắc đầu.
Tiết Ngưng Ngọc thở dài:
- Xem ra quả nhiên là đến để luyện công!
Sở Ly cười nói:
- Hai vị Vương phi, là ta làm liên luỵ tới hai vị.
Tống Lưu Ảnh khoát tay nói:
- Nếu không phải có ngươi thì chúng ta đã sớm mất mạng... Ngươi phải cẩn thận bọn họ, là cao thủ của Tử Vân sơn!
- Tử Vân sơn...
Sở Ly cười nói:
- Thực sự là bám dai như đỉa!
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Tiêu muội muội đã trở về rồi sao?
- Vâng.
Sở Ly gật đầu.
- Vậy chúng ta sang bên này ở đi.
Tiết Ngưng Ngọc nói.
Nàng có chút sợ sệt.
Trước đó không có thích khách, các nàng đã trụ trở về tiểu viện vốn có của mình.
Bây giờ lần này, các nàng đã hiểu rõ, vẫn nên ở bên người Đại tổng quản cho thỏa đáng thì hơn.
Sở Ly cười gật đầu.
Một vầng trăng treo ở phía chân trời.
Bên trong Thiên Xu viện đèn đuốc ảm đạm, mọi người đã đi ngủ.
Sở Ly lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong Thiên Xu viện, trên bàn có một bình rượu, một cái chén ngọc trắng, đồ ăn nhắm rượu, một cốc đậu nành.
Hắn một mặt ăn uống, một mặt vừa thưởng thức ánh trăng, nhàn nhã tự tại.
Tiêu Thi mặc một cái áo choàng màu tím rộng lớn, ra khỏi phòng ngồi vào phía đối diện với hắn:
- Bọn họ có tới nữa không?
Sở Ly cười nói:
- Đệ tử của Tử Vân sơn, hào khí bức người, há có thể không tới cơ chứ?
- Đám gia hoả này thật là đáng ghét.
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Nghĩ một biện pháp giải quyết triệt để, tránh cho chúng ta bị dây dưa từ sáng đến tối!
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Muốn một lần giải quyết thì lại không dễ, bọn họ có cao thủ, cuồn cuộn không dứt... Có lẽ cũng coi ta thành đá mài dao của đám đệ tử của bọn họ.
Nói tới chỗ này hắn lắc đầu một cái.
Mỗi lần hắn đều là đá mài dao cho người khác cơ mà.
- Hừ, đá mài dao!
Tiêu Thi nói:
- Chẳng lẽ đá mài dao như ngươi không để đập phá, để bọn họ biết một chút lợi hại hay sao?
- Lần này thì quên đi thì hơn.
Sở Ly nói:
- Ta phải nhận một món nợ ân tình của bọn họ.
- Vì Tống tỷ tỷ và Tiết tỷ tỷ sao?
- Đám người kia không động vào bọn họ, khó có được.
Sở Ly nói:
- Đêm nay sẽ không lấy mạng của bọn họ.
- Vậy thì đánh đấm thế nào đây chứ?
- Đến rồi!
Sở Ly bỗng nhiên nói.
Hắn lấy đậu từ trong mâm ra, tay trái bấm tay bắn ra một hạt.
- Phanh!
Đậu nành bắn về phía góc tường trong bóng tối, đụng vào trên tường.
- Phanh!
Tay trái lại bắn ra một hạt, lại bắn tới trong bóng tối.
Trương Lăng Phong trong bóng tối cảm thấy lạnh lẽo.
Sở Ly này có thể nhìn thấu Huyễn Âm thuật của mình!
Sở Ly nói:
- Đi ra đi, Huyễn Âm thuật đối với ta vô dụng!
- Tại sao?
Trương Lăng Phong từ trong bóng tối chậm rãi đứng lên, thân thể lộ ra ở dưới ánh trăng:
- Tại sao ngươi có thể nhìn ra được chứ?
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Phàm là loại thân pháp khinh công này sẽ vô dụng đối với ta, về phần tại sao, ta lại không thể nói cho ngươi biết.
- Ngươi chính là người giết Mạc sư thúc của ta hay sao?
Trương Lăng Phong hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Thiện ác tự có báo đáp, Tử Vân sơn các ngươi quá trông cậy vào Huyễn Âm thuật, trái lại rất dễ dàng ám hại... Hỏa hầu Huyễn Âm thuật của ngươi rất sâu, xem ra là kỳ tài luyện võ, hôm nay ta sẽ không giết ngươi.
- Ngươi không giết ta, ta muốn giết ngươi.
Trương Lăng Phong hừ lạnh nói.
Hắn dứt lời nhìn về phía Tiêu Thi.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi ở dưới ánh trăng rạng rỡ như bảo thạch, thâm thúy như bầu trời đêm.
Trương Lăng Phong nhìn thấy vậy mà ngẩn ra, hãm sâu vào bên trong đôi mắt sáng của nàng không thể tự kiềm chế được.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Đây chính là đệ tử của Tử Vân sơn hay sao?
- Quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý!
Trương Lăng Phong đỏ mặt ngượng ngùng nói, tiếp theo ánh mắt chuyển về phía Sở Ly, sát khí dần dần tăng lên:
- Giết đệ tử của Tử Vân sơn ta, tất phải trả giá, xem chưởng!
Hắn thân hóa thành một đạo điện quang, trong nháy mắt đã đến trước mặt của Sở Ly, Thiên Lôi chưởng đánh xuống phía dưới.
Ở trước mặt mỹ nhân như vậy, hắn muốn thể hiện ra mặt lợi hại nhất của mình, muốn một chưởng đập chết Sở Ly, để Tiêu Thi nhìn thấy phong thái của mình, vì vậy hắn trực tiếp dùng đòn sát thủ.
Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, vững vàng tiếp được một chưởng này.
Chưởng lực tràn vào bên trong kinh mạch, Thiên Ma châu xuất hiện, nuốt chửng hết sạch chưởng lực.
Trương Lăng Phong cau mày nhìn Sở Ly mặt không biến sắc, cảm thấy nhất định hắn đang cố nén, uy lực của Thiên Lôi chưởng hắn là người hiểu rõ nhất, thân thể phàm thai không thể nào đỡ được.
Sở Ly khẽ nhấp rượu một cái, lắc đầu nói:
- Hỏa hầu Huyễn Âm thuật của ngươi cao thâm, nhưng hỏa hầu của Thiên Lôi chưởng thì lại không được.
- Ta rất muốn xem xem ngươi có thể tiếp được mấy chưởng!
Trương Lăng Phong hừ lạnh nói, lại đánh ra một đạo Thiên Lôi chưởng.
Sở Ly vẫn vững vàng tiếp được, một tay nắm lấy chén ngọc màu trắng, nói:
- Ta cũng muốn xem xem ngươi có thể ra được mấy chưởng!
- Tốt!
Trương Lăng Phong không tin, đánh ra từng chưởng lại từng chưởng, thúc giục chưởng lực của Thiên Lôi chưởng đến mức tận cùng.
Hai mươi mấy chưởng qua đi, động tác của Trương Lăng Phong đã chậm, hắn lập tức xoay người rời đi.
Sở Ly cười cợt:
- Thứ cho ta không tiễn xa được!