- Tổng quản.
Nàng kêu một tiếng, tiến lên hành lễ.
- Tuyết Lăng, ngươi lại đi tới Diễn Võ điện hay sao?
Tô Như cười hỏi.
Tuyết Lăng nói:
- Công tử vì muốn cảm tạ Tôn Tuấn và Vương Tuyển Nghĩa cho nên đã đưa cho bọn họ một viên Kỳ Nguyên đan.
- Sở Ly khá hào phóng đó.
Tô Như lắc đầu bật cười.
Tuyết Lăng hừ lạnh nói:
- Công tử muốn làm gì, ai có thể đỡ được chứ?
Tô Như mở miệng cười nói:
- Nhìn ngươi đau lòng kìa, yên tâm đi, hắn có thể thiếu Kỳ Nguyên đan được sao?
Hai người nói chuyện, cùng đẩy cửa tiến vào tiểu viện.
Sở Ly đang khoanh chân ngồi ở trên giường vận công, như lão tăng nhập định, dáng vẻ trang nghiêm.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, cười cười với Tô Như, lại quét mắt nhìn Tuyết Lăng một chút.
Tuyết Lăng vội nói:
- Đã đưa cho bọn họ rồi... Yên tâm, ta không dám giữ lại.
Lúc này Sở Ly mới thoả mãn gật gù.
Tô Như nói:
- Sở Ly, ngươi chữa thương nhanh một chút đi, đã tìm được tung tích của Dẫn Lôi đao, ngày mai tiểu thư sẽ phải khởi hành!
- Tìm được rồi, nhanh như vậy sao?
Sở Ly kinh ngạc.
Một chỗ ẩn cư của cao thủ Thiên Ngoại Thiên lại bị dễ dàng bị tìm thấy như thế, cho dù là người của phủ Quốc Công tìm được thì hắn cũng cảm thấy quá dễ dàng.
Tô Như cười nói:
- Cũng là do may mắn, cũng không nghĩ tới sẽ tìm được nhanh như thế.
- Làm sao tìm được đây?
- Là một tên hộ vệ trên đường làm nhiệm vụ vô ý nghe được, hắn thoáng hỏi thăm một chút, Dẫn Lôi đao đã từng xuất hiện ở trong Phượng Minh sơn.
Tô Như nói:
- Vị trí cụ thể không biết, nhưng có lẽ sẽ ở trong Phượng Minh sơn, ý của tiểu thư là đi qua tìm, tránh cho đánh rắn động cỏ.
Sở Ly nói:
- Nào có chuyện trùng hợp như thế chứ?
- Có khả năng là ông trời cũng giúp nhị tiểu thư.
Tô Như cười nói.
Sở Ly lắc đầu một cái, cau mày không nói.
- Sở Ly, nghe được tin tức này ngươi không cao hứng hay sao?
Tô Như nghiêng đầu nhìn nàng:
- Làm sao lại có vẻ mặt này?
- Chỉ sợ chúng ta sẽ tốn công vô ích mà thôi.
Sở Ly nói.
Tô Như nói:
- Chuyện này trước tiên phải gạt nhị tiểu thư. Chờ tiểu thư tìm Dẫn Lôi đao trở về, lại nói với nhị tiểu thư, thương thế của ngươi lúc nào mới có thể khỏi đây? Ngày mai có kịp không?... Nếu như không kịp. Tiểu thư sẽ tự mình đi.
Hai hàng lông mày của Sở Ly nhíu chặt hơn.
Tô Như nói:
- Yên tâm đi, đương nhiên tiểu thư sẽ mang theo mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên!
Sở Ly trầm ngâm một hồi:
- Được rồi. Ngày mai xuất phát!
- Thương thế của ngươi có thể khỏi kịp được không?
- Hừm, thử một chút xem.
- Đừng có làm loạn.
Tô Như nói:
- Tiểu thư nói thương thế của ngươi phải chữa trị từng chút một, không thể gấp.
- Ta có biện pháp.
Sở Ly nói.
- Được, ta sẽ đi nói một tiếng với tiểu thư.
Tô Như không yên lòng nhìn hắn, sau đó đứng dậy cáo từ rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời vừa lên, ánh vàng vạn trượng chiếu rọi, như nhuộm tiểu viện thành màu vàng.
Dưới Thiên Linh thụ, Sở Ly từ trong nhập định tỉnh lại.
Trải qua một buổi tối nỗ lực. Tịch Diệt Chỉ đã bị tiêu trừ.
Lúc trước hắn khôi phục thương thế từng chút một là vì cảm nhận sự huyền diệu của Tịch Diệt Chỉ, cảm ngộ ý cảnh tử vong. Thế nhưng hắn lại không yên lòng một mình Tiêu Kỳ đi tìm Dẫn Lôi đao, cho nên chỉ có thể nhịn đau cắt thịt, hoàn toàn loại bỏ Tịch Diệt Chỉ.
Hắn muốn đi cùng Tiêu Kỳ cũng không phải là không yên lòng về trí tuệ của Tiêu Kỳ, nàng có dị thuật Thiên Lý Nhãn nhìn thấu lòng người, không dễ bị lừa. Nhưng nếu như hắn ở bên người. Lúc mấu chốt có thể mang theo nàng một mạch đi thẳng về phía trước, ba mươi sáu kế chạy trốn là thượng sách, xem như là bảo đảm an toàn cho nàng.
Tiêu Kỳ cùng Tô Như bước vào tiểu viện. Y phục màu trắng trên người nàng tung bay, mùi thơm mát lạnh, nàng lẳng lặng nhìn Sở Ly:
- Thương thế khỏi thật chưa?
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Kỳ ngồi vào cạnh giường, ngón tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay hắn, cảm nhận được nội lực mạnh mẽ của hắn, nàng thoả mãn gật gù.
Sở Ly được nàng nắm tay, chợt cảm thấy nửa người tê dại, hắn cố gắng ức chế tim đang đập nhanh, không muốn bị Tiêu Kỳ nhìn ra đầu mối.
- Quả thực rất lưu loát.
Tiêu Kỳ thả ngón tay nhỏ bé ra, khẽ gật đầu:
- Theo ta đi Phượng Minh sơn được chứ?
Sở Ly cười nói:
- Đương nhiên.
Tiêu Kỳ nói:
- Có lẽ Đại Lôi Âm tự vẫn còn đang tìm cơ hội giết ngươi.
Sở Ly cười mà không đáp. Hắn cũng không sợ Đại Lôi Âm tự truy sát, lần sau cẩn thận hơn một chút là được.
-... Cũng được. Như vậy hai chúng ta đi thôi.
Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:
- Đi nhanh về nhanh, vụng trộm mà đi. Đột nhiên đi tới đó cũng bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, vẫn nên mang chút hộ vệ Thiên Ngoại Thiên đi theo.
Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Ta lo lắng, trong này có người của Lục Ngọc Dung lẫn vào hay không, ngộ nhỡ tin tức về Dẫn Lôi đao này là do Lục Ngọc Dung tìm người tạo ra thì sao?
- Sao?
Tiêu Kỳ ngẩn ra.
Tuy rằng nàng thông minh nhanh trí, nhưng cũng không thiện mưu kế, tinh thông Thiên Lý Nhãn, thấy chiêu đối chiêu. Cho nên chuyện chủ động tính toán người khác vẫn còn kém một chút, còn lâu mới có thể so được với Lục Ngọc Dung.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Cho dù không phải là Lục Ngọc Dung động tay chân thì cũng không thể không đề phòng Dẫn Lôi đao này, lòng người cách một cái bụng, mười mấy năm trôi qua, giao tình giữa Dẫn Lôi đao và Quốc Công gia có biến hóa gì hay không, ai có thể đảm bảo cơ cứ?
Tiêu Kỳ ngưng thần suy tư.
Sở Ly nói rất đúng, quả thực không thể không phòng, âm mưu quỷ kế của Lục Ngọc Dung tầng tầng lớp lớp, tính toán tinh thâm, Sở Ly có thể tính được chuyện này, chưa hẳn Lục Ngọc Dung đã không thể tính được.
Sở Ly bình tĩnh nhìn nàng.
Một lát sau, Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Vẫn là hai người chúng ta đi thôi!
Sở Ly bất đắc dĩ cười khổ.
Tiêu Kỳ nói:
- Nếu như đúng là kế của Lục Ngọc Dung, hai người chúng ta thấy tình thế không ổn thì lập tức rời đi. Có đám người Triệu lão, liên lụy quá lớn, thêm nhiều cũng vô ích. Chúng ta lặng lẽ không một tiếng động đi tới đó cũng không dễ bị mưu hại.
Hai người cùng nhau lên đường, có thể ẩn giấu hành tung, nếu như đi cùng đám người Triệu Khánh Sơn đồng thời đi cùng thì lại quá dễ thấy, chắc chắn hành tung của bọn họ sẽ nằm trong lòng bàn tay của người khác.
Nếu như đúng là kế của Lục Ngọc Dung, đám người Triệu Khánh Sơn ở đó, nhiều lắm chỉ duy trì được thế bất bại, muốn vượt qua phủ Nhân Quốc Công là chuyện không thể, thà rằng như vậy, không cần phải dây dưa với bọn chúng, trực tiếp rời đi là được.
Sở Ly nhìn thấy nàng đã quyết, hắn chỉ có thể gật đầu.
Tuyết Lăng đã thu thập xong một bao y phục, lạnh nhạt đưa cho hắn cầm.
Sở Ly nhìn nàng một chút, tiếp nhận bao y phục, lại cùng với Tiêu Kỳ đi ra khỏi tiểu viện, trực tiếp lên thuyền hoa rồi đi tới chỗ sâu xa trong rừng cây.
Trên thuyền hoa, Tô Như đứng đó, người một bộ y sam màu xanh nhạt, còn có hai con tuấn mã.
Sở Ly nhận ra chính là hai trong số mấy đầu tuấn mã thu được ở Tê ngô phái, thần tuấn phi phàm.
Thuyền hoa chậm rãi rời khỏi Ngọc Kỳ đảo, tiến vào trong hồ, ba người Sở Ly tiến vào trong khoang thuyền.
Tiêu Kỳ ngồi vào sát cửa sổ trên giường nhỏ, cách Sở Ly một chiếc bàn trà ở phía đối diện.
Tô Như dâng hai chén trà lên rồi đứng ở một bên.
Sở Ly cười nói:
- Tổng quản cũng cùng đi hay sao?
Tô Như lườm hắn một cái, nói:
- Ta đi làm gì, thuần túy là liên lụy!
Sở Ly cười cợt, biết nàng đang cáu kỉnh.
Tiêu Kỳ nói:
- Chỉ trách ngươi bình thường không dụng tâm luyện võ, võ công qua quýt, không thể trách được người khác.
Tô Như sẵng giọng:
- Ai như hai người các ngươi, ta không có thiên phú lợi hại như vậy!
Tiêu Kỳ nhìn nàng một chút, nói:
- Sở Ly, khoảng cách giữa chúng ta và Phượng Minh sơn chừng hai ngàn dặm, rất nhanh, ngày mai là có thể chạy tới.
Sở Ly nói:
- Chỉ sợ sau khi vào núi sẽ không dễ tìm được.
Tiêu Kỳ nói:
- Tình huống của nhị tỷ không tốt lắm, chúng ta phải tăng tốc độ lên.
Sở Ly cau mày nói:
- Nhị tiểu thư sinh bệnh hay sao?
Tiêu Kỳ than thở:
- Ngày hôm qua bị bệnh thương hàn, bệnh tình biến hóa, thừa lúc vắng mà vào, không phòng ngừa được.
Vẻ mặt Sở Ly trở nên nghiêm túc.
Thân thể của Tiêu Thi quá yếu, đối với người thường mà nói, bệnh thương hàn không tính là quá lợi hại gì, thế nhưng đối với nàng lại là một cửa ải đại nạn.
- Có Quách lão điều trị, lẽ ra có thể khỏi hẳn chứ.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhưng lần này có thể qua được, như vậy lần sau thì sao? Ta thấy thân thể của tỷ ấy càng ngày càng kém.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, trong lòng nặng nề.
Thuyền hoa vô thanh vô tức trôi đi, uống xong một chén trà, thuyền hoa lại gần bờ.
Sở Ly và Tiêu Kỳ rời thuyền, cưỡi tuấn mã, phất tay chia tay với Tô Như, dọc theo một con đường nhỏ chạy băng băng mà đi. Trong nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn của Tô Như, chỉ còn lại có bụi mù cuồn cuộn.