Đứng ở chỗ này, tầm nhìn rất trống trải, toàn bộ thảo nguyên đều hiện ra ở trước mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng các kỵ binh đã chia ra thành năm đường, tiến về các phương hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh.
- Ngươi là đại nha đầu của An Vương gia sao?
Bảo thân vương quay đầu lại đây, hai mắt sáng quắc, dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
- Lãnh Tình bái kiến Hoàng thúc tổ.
Lãnh Tình nhẹ nhàng thi lễ.
Bảo thân vương vung vung tay, hỏi:
- Có cái gì muốn nói vậy?
- Hoàng thúc tổ, Đại tổng quản quý phủ ta nói, bên trong các kỵ binh có nội gian lẫn vào.
Lãnh Tình trầm ổn nói.
Không giống như trong tưởng tượng trước đó của nàng, Bảo thân vương nghe xong lời này, ánh mắt trở nên yên tĩnh:
- Ồ, có nội gian? Sao hắn lại kết luận có nội gian cơ chứ?
Lãnh Tình lắc đầu một cái.
- Nha đầu, ngươi cảm thấy thế nào?
Bảo thân vương cười nói.
Ngữ khí của hắn rất hòa ái, không có nghiêm khắc như trong truyền thuyết.
Lãnh Tình không bình tĩnh được nữa mà chậm rãi nói:
- Ta cảm thấy không thể, mỗi một người ở nơi này đều phải trải qua vô số tầng kiểm tra mới đi vào được, nhiều tầng kiểm tra như vậy, không thể bị nội gian trà trộn vào được mới phải.
- Nếu như thật sự có thể có nội gian trà trộn vào, như vậy chúng ta phải cẩn thận.
Bảo thân vương lắc đầu cười nói:
- Những tinh nhuệ này phải tiến cung gặp hoàng đế, khi gặp hoàng đế phát rồ thì sao có thể chịu được, khi đó sẽ có rất nhiều người rơi đầu!
-... Vâng.
Lãnh Tình lại có chút tin tưởng Sở Ly.
Đại tổng quản tâm tư kín đáo, há có thể không nghĩ tới chuyện này cơ chứ? Còn quyết định nói cho Bảo thân vương, hiển nhiên chuyện này rất có khả năng là sự thật.
Bảo thân vương thở dài:
- Đại tổng quản nhà ngươi tên là Sở Ly đúng không?
- Hoàng thúc tổ cũng biết Đại tổng quản sao?
- Đương nhiên đã nghe qua.
Bảo thân vương cười nói:
- Nhất phẩm trẻ tuổi nhất, sao có thể không biết được chứ... Phủ Dật Quốc Công cũng thật sự dám làm bừa, Tiêu Quốc Công bế quan, công tử Tiêu gia cũng là nhân vật lợi hại đấy, không ngờ lại dám nâng một người lên làm nhất phẩm!
- Hoàng thúc tổ, như vậy nội gian thì sao…
Lãnh Tình chần chờ hỏi.
Bảo thân vương nói:
- Như vậy đi, dẫn Sở Ly tới đây ta hỏi một chút, cũng không thể coi thường nhất phẩm trẻ trung nhất được, nói không chừng thật sự hắn có phát hiện kinh người gì đó, làm lặng lẽ một chút, đừng lộ ra.
- Vâng.
Lãnh Tình gật đầu.
Bảo thân vương nói:
- Chuyện này không thể lộ ra, nha đầu ngươi cũng biết nặng nhẹ rồi đó.
- Vâng, Hoàng thúc tổ, ta hiểu rõ.
Lãnh Tình nhẹ nhàng nói.
- Đi đi.
Bảo thân vương vung vung tay.
Lãnh Tình cẩn thận từng li từng tí một lui ra.
Tuy nói Bảo thân vương hòa ái dễ gần, thế nhưng nàng vẫn cảm giác được sau lưng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, đứng ở trước mặt đối phương nàng sẽ cảm thấy căng thẳng.
Nàng đi tới gần Sở Ly rồi nói mấy câu, lại có chút lo lắng nhìn hắn.
Nếu như không phải, nhất định Sở Ly sẽ không có quả ngon để ăn.
Sở Ly sải bước đi tới trước lầu cao, leo lên trên lầu.
Chúng nữ đều nhìn thấy chuyện này ở trong mắt, cả đám thấp giọng nghị luận, không biết là vì chuyện gì.
Lục Ngọc Dung nhíu mày, một mặt nói chuyện cùng Lãnh Dĩnh, một mặt ngẩng đầu nhìn lầu cao một chút.
Bảo thân vương chắp tay đứng ở trước lan can, áo bào tím phiêu dật, quay lưng về phía Sở Ly, khí thế trên người như núi như biển, đè ép về phía hắn.
Sở Ly thúc giục Đại Viên Kính Trí, thần trí tỉnh táo, không để ý tới khí thế áp bách, hắn ôm quyền ôn hòa nói:
- Sở Ly bái kiến Bảo thân vương.
- Ta ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu.
Bảo thân vương quay đầu nhìn về phía sau, khí thế khổng lồ hơi thu lại, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của Sở Ly vậy.
- Không dám.
Sở Ly ôm quyền mỉm cười.
Bảo thân vương trầm giọng nói:
- Ngươi nói bên trong kỵ binh có nội gian sao?
Sở Ly cười cười.
Nhìn qua, Bảo thân vương trầm ổn thong dong, rất giống không vội một chút nào, thế nhưng hắn có thể nhìn ra được, trong lòng Bảo thân vương tuyệt nhiên không bình tĩnh giống như bề ngoài.
Chuyện này liên quan quá lớn, một khi là thật, như vậy không biết sẽ có bao nhiêu quan chức xuống ngựa, cho dù thân là Bảo thân vương, nghĩ tới chuyện này trong lòng hắn cũng có chút hoảng sợ.
- Nếu như ta không nhìn lầm, có một nội gian!
- Có chứng cứ gì không?
Bảo thân vương cau mày nói:
- Những người này đều được chọn lựa rất kỹ, hầu như không thể có nội gian được!
Sở Ly nói:
- Bảo thân vương có biết ta ở phủ Quốc Công làm cái gì không?
- Thiên Linh viện?
Bảo thân vương chậm rãi nói:
- Nghe nói ngươi chuyên môn phụ trách tra xét nội gian?
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Tiểu tử tuy tuổi trẻ, thế nhưng lại rất có kinh nghiệm đối với tra xét nội gian, thứ dựa vào không phải chứng cứ mà là trực giác, ta không nhìn lầm, vị ám điệp này hẳn là một vị cao thủ Thiên Ngoại thiên!
- Không thể!
Bảo thân vương trầm giọng nói.
Sở Ly cười nói:
- Làm sao không thể được chứ?
- Nếu như là cao thủ Thiên Ngoại thiên dị vực tiến vào Thần Đô, tuyệt đối sẽ bị hộ vệ cấm cung phát hiện ra, sau đó giám thị!
- Nhưng nếu như hắn có thể ẩn giấu tu vi của bản thân thì sao?
- Cao thủ tiên thiên còn có thể ẩn giấu, cao thủ Thiên Ngoại thiên thì lại như ánh đèn ban đêm, làm sao có khả năng ẩn giấu được chứ?
Bảo thân vương lắc đầu bật cười:
- Những phương pháp được truyền lưu trong chốn võ lâm cũng vô căn cứ, không gạt được cao thủ Thần Đô, trong cấm cung có phương pháp chuyên môn trị loại này.
Sở Ly nói:
- Vị cao thủ này có thể giấu giếm được mọi người, còn dùng cách gì phải hỏi hắn... Đến đây là hết lời, có tin hay không là tùy Vương gia.
Bảo thân vương nắm chặt lan can, đang cân nhắc được mất.
Một khi săn bắn đại điển xảy ra chuyện, như vậy không chỉ riêng gì tôn thất chấn động, triều đình cũng chấn động, tuyệt không là việc nhỏ. Mà nếu như mình hưng sư động chúng, cuối cùng lại không có chuyện gì thì cũng sẽ bị người ta lấy làm nhược điểm để chế nhạo.
Một lát sau, Bảo thân vương chậm rãi nói:
- Tuy nói có nguy hiểm hưng sư động chúng, nhưng phàm là mọi chuyện không thể không có vạn nhất, không thể không đề phòng... Là người nào?
- Một kỵ binh trong hồng quân.
Sở Ly nói.
Bảo thân vương nhìn chăm chú vào hắn thật sâu.
Sở Ly mỉm cười đối mặt.
- Được, bản vương sẽ tin ngươi một lần!
Bảo thân vương trầm giọng nói:
- Chỉ mong vị nhất phẩm trẻ trung nhất như ngươi đừng có để bản vương thất vọng!
Sở Ly cười nói:
- Chắc chắn sẽ không để thân vương thất vọng đâu.
Bảo thân vương gật gù, trầm giọng nói:
- Điều hồng đội trở về!
- Vâng!
Kỵ sĩ trung niên ở dưới đáp một tiếng.
Kỵ sĩ trung niên tung người lên ngựa, thúc giục tuấn mã vội vã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Mọi người sôi nổi nghị luận.
Lãnh Tình bị gọi đến bên trong tiểu đình, Lục Ngọc Dung và Lục vương phi Lãnh Dĩnh cũng tiến vào tiểu đình theo.
- Tình nhi, con đã nói cái gì với Bảo thân vương vậy?
Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:
- Làm sao lại bắt chuyện với Đại tổng quản chứ?
Lãnh Tình nhìn chung quanh một chút, lắc đầu một cái.
- Nha đầu nhà con, nói mau đi!
Tống Lưu Ảnh tức giận.
Lãnh Tình lạnh nhạt nói:
- Mẫu thân, không thể nói.
- Con...
Tống Lưu Ảnh nhíu mày.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Đây nhất định là dặn dò của Bảo thân vương, có đúng không?
Lãnh Tình gật đầu.
Lục Ngọc Dung cười khanh khách nói:
- Để ta đoán chút xem nào, là Sở Ly phát hiện ra vấn đề chứ gì?
Đôi mắt sáng của Lãnh Tình liếc nhìn nàng một cái thật sâu, âm thầm cảm thán, Sở Ly nói không sai, năng lực quan sát của Lục Ngọc Dung quả thực nhạy cảm kinh người.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nhất định vấn đề này không phải chuyện nhỏ, vì lẽ đó không thích hợp để lộ ra, mà thứ Sở Ly am hiểu nhất chính là cái gì chứ?
- Là cái gì?
Lãnh Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Tiểu Dĩnh, ngươi biết trước đây Sở Ly làm gì ở phủ Quốc Công không?
- Không biết.
Lãnh Dĩnh lắc đầu một cái.
Tuy rằng nàng rất hiếu kỳ đối với Sở Đại tổng quản này, nhưng không đến nỗi sùng bái tới mức cẩn thận đi tìm hiểu như vậy.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hắn là tổng quản Thiên Linh viện, Thiên Linh viện là nơi chuyên môn thanh tra nội gian của phủ Quốc Công, vì lẽ đó ngươi đã biết thứ Sở Ly am hiểu nhất là gì rồi chứ?
- Bắt nội gian?
Lãnh Dĩnh nói.
Lục Ngọc Dung gật gù:
- Nói như thế, Sở Ly đã phát hiện ra những bên trong tinh binh này có nội gian sao?
Ánh mắt trong trẻo như nước của rơi xuống trên mặt của Lãnh Tình.
Lãnh Tình nhếch môi đỏ không nói một lời.
Nhưng từ vẻ mặt của nàng mọi người đã nhìn ra, biết Lục Ngọc Dung đã đoán đúng.