- Ngươi đi ra ngoài!
Lục Ngọc Dung nhận lấy, sắc mặt rất không tốt nói.
Sở Ly ho nhẹ một tiếng:
- Vậy ta đi bên ngoài canh giúp ngươi, tránh cho có người lại đây.
- Mau mau!
Lục Ngọc Dung cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Sở Ly lắc đầu một cái, không chấp nhặt với nàng.
Người hắn nhẹ nhàng ra khỏi rừng rậm, tiếp nhận hai con ngựa mà một binh lính đưa tới, lại gật đầu cảm ơn.
Một lát sau vẫn còn chưa xong, hắn cảm giác kỳ quái, nhưng vẫn không dùng Đại Viên Kính Trí mà giao hai con ngựa cho binh sĩ, tiến vào trong rừng cây đón Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung đã đổi một kiện la sam màu tím, không giống với y phục trước đó của nàng, lại càng thanh nhã hơn một phần.
Nàng giống như Tiêu Thi vậy, đổi xiêm y là đổi thành một loại khí chất khác.
Lục Ngọc Dung trừng mắt nhìn hắn, không hề che giấu một chút căm ghét trong lòng, mạnh mẽ nguýt hắn một cái, đi ra khỏi rừng cây trước.
Sở Ly không để ý lắm đối với vẻ mặt căm ghét của Lục Ngọc Dung, hắn biết Lục Ngọc Dung yêu thích nữ nhân, hắn chỉ đơn thuần thưởng thức khuôn mặt đẹp của nàng, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ không phải.
Tiếng vó ngựa vang lên ở trước mặt, Lãnh Dĩnh và Lãnh Thu phóng ngựa đến, đã nhìn thấy hai người cùng nhau từ trong rừng cây đi ra ngoài.
Hai người phóng ngựa tới gần, kinh ngạc đánh giá hai người.
Sở Ly liếc mắt nhìn Lãnh Thu và Lãnh Dĩnh, gật gù, tiếp nhận dây cương do binh sĩ đưa tới:
- Tại sao các ngươi lại quay lại vậy?
- Đám người mẫu thân không yên lòng, bảo ta tới xem một chút, các ngươi đang bận cái gì đó?
Lúc Lãnh Thu nói chuyện, đôi mắt sáng vòng tới vòng lui, không ngừng xem xét ở trên người Sở Ly và Lục Ngọc Dung, muốn nhìn ra được chút gì đó.
- Biểu tỷ, sao tỷ lại thay y phục rồi?
Lãnh Dĩnh kinh ngạc hỏi.
Nàng rất thận trọng, nhìn ra y phục mà Lục Ngọc Dung mặc bây giờ không phải là y phục lúc trước.
Xiêm y mà Sở Ly lấy cũng là cái cùng màu, tránh cho bị người khác nhìn ra. Thế nhưng lại không thể giấu giếm được Lãnh Dĩnh.
Sắc mặt Lục Ngọc Dung ửng đỏ, hừ lạnh nói:
- Đổi xiêm y gì chứ, không đổi!
Lãnh Dĩnh chỉ chỉ vào mình, cười nói:
- Biểu tỷ, xiêm y của tỷ có một đóa hoa ở đây, không phải là con chim nha.
- Bớt dài dòng, đi nhanh lên đi!
Lục Ngọc Dung thiếu kiên nhẫn vung vung tay, đoạt lấy dây cương trên tay Sở Ly, vươn mình lên ngựa, đánh ngựa rời đi.
Lãnh Dĩnh không đi theo nàng, trái lại cón đánh giá Sở Ly từ trên xuống dưới.
Sở Ly cười nhìn về phía Lãnh Dĩnh:
- Dĩnh cô nương có gì chỉ giáo?
- Ngươi thích biểu tỷ sao?
Mặt ngọc của Lãnh Dĩnh căng thẳng, hỏi một tiếng.
Sở Ly lắc đầu:
- Dĩnh cô nương hiểu lầm rồi, giữa chúng ta cũng không phải là tình yêu nam nữ.
Lãnh Dĩnh tức giận hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng ta trẻ tuổi mà không hiểu những chuyện này, không thấy mặt của biểu tỷ đã đỏ lên sao, hai người các ngươi tiến vào trong rừng cây làm gì vậy?
Lãnh Thu lập tức trợn mắt lên.
Sở Ly bật cười nói:
- Dĩnh cô nương, thật sự ngươi đã hiểu lầm rồi, ta và Lục cô nương không phải là bằng hữu, mà là đối thủ, vừa nãy tiến vào rừng cây là luận bàn võ công, đã đánh một trận, tại sao phải thay đổi xiêm y chứ? Là bởi vì ta đã làm rách xiêm y của nàng!
- Hừ, ta tin ngươi mới là lạ!
Trên khuôn mặt ngây thơ của Lãnh Dĩnh có vẻ căng thẳng, bĩu môi:
- Các ngươi đánh nhau cũng không giống như bình thường chúng ta đánh nhau nhỉ?
- Lãnh Dĩnh!
Mặt của Lãnh Thu đỏ lên, nàng kêu lên.
Sở Ly không khỏi cười lớn, đánh giá Lãnh Dĩnh từ trên xuống dưới.
Lãnh Dĩnh không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Nhìn cái gì vậy! Đừng tưởng rằng ta không hiểu!
Sở Ly cười nói:
- Không nghĩ tới Dĩnh cô nương hiểu được nhiều như vậy!
- Nói chung, ngươi và biểu tỷ không bình thường!
Lãnh Dĩnh hừ lạnh nói:
- Đại ca ta thích biểu tỷ, ngươi không được như vậy!
Sở Ly xoay người đi lên ngựa:
- Tại sao ta lại không được chứ?
- Biểu tỷ và biểu ca từ nhỏ đã thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, khó trách được hai năm qua bỗng nhiên lạnh nhạt, hóa ra là bởi vì ngươi!
Lãnh Dĩnh hừ lạnh nói:
- Là ngươi phá hoại cảm tình của biểu tỷ và đại ca ta!
Sở Ly nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, cho dù tức giận cũng rất đáng yêu, nàng cười nói:
- Tình yêu nam nữ, ai có thể làm chủ được chứ, mỗi người đều là thân bất do kỷ, biểu tỷ của ngươi cũng như thế!
- Biểu tỷ thực sự thích ngươi sao?
Vốn Lãnh Dĩnh chỉ hoài nghi, cảm thấy y theo tính cách của biểu tỷ, sẽ không dễ thích một nam nhân như vậy, không nghĩ tới bỗng nhiên Sở Ly lại nói ra những lời ấy.
Sở Ly lắc đầu:
- Không.
Lãnh Dĩnh nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.
Nếu như Sở Ly nói thích, trái lại nàng sẽ hoài nghi, Sở Ly nói như thế nàng càng tin tưởng hai người thật sự có cảm tình.
Sở Ly nói:
- Chuyện ngày hôm nay tốt nhất không nên nói với phụ mẫu và đại ca ngươi, tránh cho làm khó biểu tỷ ngươi. Cũng không thể không gả cho đại ca ngươi, không phải ngươi chỉ có một biểu tỷ như vậy đó chứ?
- Ta sẽ không gạt đại ca và phụ mẫu ta!
Lãnh Dĩnh hừ lạnh nói.
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Dĩnh cô nương cũng phải biết, khinh công của ta không tệ, nếu như Dĩnh cô nương ngươi nói thật, như vậy thì chớ trách ta không khách khí!
- Ngươi định không khách khí thế nào đây?
Lãnh Dĩnh hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Ta vứt một con sâu lên trên giường ngươi, thế nào?
- Ngươi…
Lãnh Dĩnh sợ hết hồn.
Vừa nghĩ tới trên giường có sâu bò, cả người nàng đã tê dại.
Sở Ly đã sớm thúc giục Đại Viên Kính Trí, biết thứ nàng sợ nhất chính là sâu, vì lẽ đó hắn mới dọa nàng một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng trở nên tái xám, hắn rất muốn cười to, thực sự rất là thú vị.
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Đại tổng quản!
Sở Ly cười ha hả hai tiếng, nói:
- Được rồi, chỉ đùa một chút, Dĩnh cô nương không nên chú ý!
- Đùa cái gì?
Lãnh Dĩnh vội hỏi.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, quả thực ta và Lục cô nương không có tư tình, tâm pháp tu luyện của nàng làm cho nàng không yêu thích nam nhân, vì lẽ đó ngươi cũng đừng bận tâm thay cho đại ca ngươi!
- Không thích nam nhân?
Lãnh Dĩnh lần nữa nghe được chuyện tâm pháp của biểu tỷ.
Sở Ly nói:
- Tâm pháp của nàng rất kỳ dị, rất bá đạo, nếu như nam nhân gần người, một khi có quan hệ xác thịt sẽ mất mạng. Hơn nữa tâm pháp cũng làm cho từ bản năng nàng chán ghét nam nhân, giống như ngươi ghét sâu vậy... Ngươi muốn nghĩ thay cho đại ca ngươi thì cũng đừng để hắn tới gần Lục Ngọc Dung, tránh cho tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Thật sao?
Lãnh Dĩnh nhíu mày.
Sở Ly cười nói:
- Không tin ngươi cứ đi hỏi Lục Ngọc Dung!
- Khó trách được...
Lãnh Dĩnh có chút bừng tỉnh.
Nghĩ lại lúc ở chung cùng biểu tỷ, dường như quả thực biểu tỷ chưa bao giờ tới gần nam nhân, bên người chỉ có nữ nhân, thậm chí ngay cả hộ vệ cũng không có nam, hóa ra là vì chuyện này...
Sở Ly nói:
- Chúng ta cũng nên đi rồi.
Lãnh Dĩnh quay đầu nguýt hắn một cái:
- Ngươi và biểu tỷ ta đánh một trận, ai thắng?
Sở Ly cười nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
-... Võ công của biểu tỷ rất lợi hại!
Lãnh Dĩnh hừ lạnh nói.
Nàng ngẫm lại biểu hiện của biểu tỷ, mơ hồ cảm thấy khả năng biểu tỷ thất bại, bằng không biểu tỷ sẽ trào phúng Sở Ly vài câu, dáng vẻ lúc trước của biểu tỷ là buồn bực, sợ rằng đã thua ở trên tay của Sở Ly này.
Sở Ly cười gật đầu.
Ba người phóng ngựa đi nhanh, nhanh chóng đuổi kịp đám người Tiêu Thi.
Lục Ngọc Dung đã đi cùng Lục vương phi, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Ánh mắt của Lục vương phi chuyển động ở trên người của Sở Ly, lại như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Lãnh Dĩnh.
Lãnh Dĩnh đi tới một bên khác của Lục Ngọc Dung, lén lút đánh giá nàng.
Lục Ngọc Dung hừ một tiếng, thấp giọng nói:
- Họ Sở đã nói gì với ngươi?
- Hắn nói biểu tỷ thất bại.
- Hừ!
- Biểu tỷ thật sự đánh không lại được hắn sao?
- Đánh không lại.
- Hắn lợi hại như vậy sao?
- Bảo đại ca ngươi chớ có chọc hắn!
-... Đại ca sẽ không nghe muội.
- Hai người các ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Lục vương phi cười nói:
- Nhìn đường một chút đi.
- Mẫu thân, con đang có lời muốn nói cùng biểu tỷ mà.
Lãnh Dĩnh dịu dàng nói.
- Hai người các ngươi ấy...
Lục vương phi lắc đầu bật cười, nhìn về phía Tiêu Thi:
- Đã để Tiêu muội muội chê cười rồi.
Tiêu Thi cười cợt, liếc nhìn Sở Ly một chút.
Nàng biết quan hệ của Lục Ngọc Dung và Sở Ly phức tạp, xem sắc mặt của Lục Ngọc Dung, biết nàng lại ăn quả đắng ở trên người Sở Ly, cho nên nàng cảm thấy rất thoải mái.