Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:
- Võ học của Đại Lôi Âm tự dựa vào tu vi phật pháp, phật pháp càng tinh thâm, tu luyện sẽ càng nhanh, càng an toàn, nhưng võ học của Đại Lôi Âm tự đúng là nguy hiểm, một khi cảm thấy không thể khống chế được sát ý của mình cần lập tức dừng lại!
Sở Ly gật đầu cười nói:
- Ta sẽ cẩn thận, ta muốn luyện thử xem sao!
- Không gấp.
Tiêu Kỳ xua tay, khẽ nói:
- Kim Cang Độ Ách Thần Công rất khó luyện, ngươi không có căn cơ võ học của Đại Lôi Âm tự, tăng cảnh giới sẽ rất chậm.
Sở Ly nhướng mày.
Tô Như cười nói:
- Nếu như luyện thành, vậy thì sẽ rất lợi hại!
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng.
Tô Như vội cười nói:
- Đương nhiên, cũng rất phiền phức, nếu như bị Đại Lôi Âm tự biết được, nhất định sẽ có chuyện!
- Sẽ phế võ công của ta?
- Đương nhiên!
- Bá đạo quá nhỉ?
- Họ bá đạo vậy không ai phản đối sao? Ba đại tông phái còn lại cũng không đánh lại được họ!
- …Ta hiểu rồi.
Sở Ly từ từ gật đầu:
- Ta sẽ cẩn thận dùng, phủ ta cũng không có ý định đối phó với họ sao?
- Tốn công mà không được lợi lộc gì.
Tô Như xua tay nói:
- Họ không ở trong địa phận của chúng ta, hãy để phủ Trung Quốc Công đau đầu đi!
Sở Ly nhíu mày nói:
- Phủ Trung Quốc Công ứng phó được không?
Hắn không tin cho lắm, phủ Quốc Công ở vào thế yếu tuyệt đối trước Đại Lôi Âm tự, phủ Trung Quốc Công có mạnh hơn nữa cũng không đối phó nổi.
- Kiềm chế lẫn nhau.
Tô Như nhìn Tiêu Kỳ:
- Dù sao thì Đại Lôi Âm tự cũng không dám lật mặt với phủ Quốc Công, còn cả triều đình nữa!
Đại Lôi Âm tự có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể trở mặt hoàn toàn với triều đình, nếu không sẽ là một tự chống đối một nữa, cho dù có thể chiến thắng cũng là thắng bi thảm, ba đại tông phái còn lại sẽ không bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo.
- Tiểu thư, trong phủ chúng ta còn võ học Đại Lôi Âm tự gì?
- Sở Ly, ngươi nghĩ kĩ rồi chứ, thực sự muốn luyện sao?
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Ta muốn lĩnh giáo sự kì diệu của võ học Đại Lôi Âm tự.
- …Thôi được!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Đi theo ta.
Ba người bước lên thuyền, lướt tới Ngọc Kỳ đảo.
Ngọc Kỳ đảo đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, dưới ánh đèn, đình đài lầu các trạm trổ tinh tế giống như cung điện của thần tiên.
Ba người bước tới Quan Tinh lâu, Tiêu Kỳ đích thân mở một ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp vuông, sau khi mở ra, liền cầm một cuốn sách màu vàng đưa cho Sở Ly:
- Đây chính là tâm pháp cơ bản của Đại Lôi Âm tự.
Sở Ly đón lấy, chất liệu không phải giấy không phải lụa, chạm vào có cảm giác khá kì lạ, bên trên viết “Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh”.
Sở Ly nhíu mày, lật ra xem, đó là một bộ kinh Phật.
- Đây là tâm pháp nhập môn của Đại Lôi Âm tự, cũng là tâm pháp trấn tự, trấn áp hàng phục mọi tâm ma.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Chỉ cần có thể chạm vào tầng thứ nhất là có thể luyện được võ học của Đại Lôi Âm tự, không phải đệ tử nhập môn không thể tu luyện võ học.
- Như vậy…
Sau khi lật qua, liền ghi vào trong Đại Viên Kính Trí, dùng Đại Viên Kính Trí để phân tích.
Uy lực của kinh Phật khó đoán, có sự kì diệu của kinh văn, muốn thông hiểu hết ý nghĩa của nó thì cần phải nâng cao tâm kính, có loại là bản thân kinh văn giống như lời niệm chú, khi đọc sẽ kết nối với Bồ Tát La Hán trên trời, nhận được tăng cường hỗ trợ, có loại cần phải tu luyện tâm tưởng, khai thác bảo tàng như ý của bản thân.
- Không có tác dụng đâu.
Tiêu Kỳ tiếp tục nói:
- Nghe nói tu luyện Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh cần quán đỉnh, không truyền cho người thứ ba, họ có chỗ dựa như vậy nên không cần lo lắng gì, không sợ tuyệt học truyền ra ngoài, người nào luyện người ấy chết!
Sở Ly khẽ gật đầu.
Quán đỉnh truyền pháp sẽ không thể học lỏm, không phải ai cũng có thể quán đỉnh, tu vi không đủ thì cũng không có cách nào cả.
Trong Đại Lôi Âm tự người có thể quán đỉnh chắc không nhiều, lại không thể ra khỏi tự, vì thế người ngoài đừng hòng học được sự kì diệu của võ học Đại Lôi Âm tự.
- Tiểu thư muốn ta từ bỏ ý định này?
Sở Ly trả lại cuốn sách.
Tiêu Kỳ nói:
- Ta biết ngươi là người thông minh, luôn muốn phá vỡ quy luật, có thể làm những việc người khác không thể.
Sở Ly cười.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhưng việc này phải thận trọng, Kim Cang Độ Ách Thần Công không dễ luyện vậy đâu!
- Được thôi, ta sẽ thử, không được sẽ từ bỏ.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất.
Nàng làm vậy đúng là để thuyết phục Sở Ly, nhằm xóa tan lòng cầu thắng của hắn, nếu không hắn một lòng một dạ luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công rất có thể sẽ hủy hoại hắn. Nhưng phàm là người thông minh đều vô cùng tự tin, Sở Ly nói thế nào đi nữa cũng sẽ không nghe, chỉ có thể để hắn tự mình trải nghiệm tới tuyệt vọng mới từ bỏ. Để hắn xem Đại Nhật Phục Ma Kinh, là muốn trồng vào đầu hắn một hạt giống, không có Đại Nhật Phục Ma Kinh, sẽ không thể luyện được Kim Cang Ách Độ Thần Công, luyện cũng chỉ là thử, không cần miễn cưỡng, gạt bỏ lòng cầu thắng của hắn, loại bỏ nguy hiểm.
- Tiểu Như!
Tiêu Kỳ gọi.
- Dạ.
Tô Như hiểu ý thưa một tiếng, tới bên tủ lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ chừng ngón cái, lóng lánh màu trắng tuyết.
Nàng đưa bình ngọc cho Sở Ly:
- Sở Ly, đây là một hạt Tử Minh hoa, ngươi xem có thể trồng được không.
- Tử Minh hoa?
Sở Ly tìm kiếm trong đầu và nhanh chóng tìm ra, ngạc nhiên nói:
- Thực sự muốn trồng nó sao?
- Ừ, ta dùng để luyện công.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly nhíu mày nhìn nàng.
Tiêu Kỳ nói:
- Yên tâm đi, ta biết tác hại của nó!
Sở Ly từ từ gật đầu, Tử Minh hoa rất đẹp nhưng có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, nếu dính nước của nó sẽ có khuynh hướng tự sát, rất nhiều người đều không biết, chỉ cảm thấy hoa đẹp rực rỡ, mang về vườn trồng, cuối cùng cũng chết dưới cánh hoa của nó.
Tô Như liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi thật rườm ra, tiểu thư muốn dùng nó để làm thuốc luyện công, rốt cuộc ngươi có thể trồng được không?
Sở Ly cười:
- Ta thử xem sao.
- Thử?
Tô Nhi nổi cáu nói:
- Hoa này rất quan trọng!
Sở Ly đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ, cười nói:
- Được, ta nhất định sẽ trồng được!
- Vậy còn được!
Tô Như nói.
Tiêu Kỳ nói:
- Tâm pháp ta tu luyện khác với tâm pháp bình thường, cần loại hoa này để mài dũa tâm tính.
Sở Ly gật đầu:
- Được, tiểu thư yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trồng ra.
- Được.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
- Việc Mãnh Hổ trại ngươi không cần phân tâm, ta sẽ xử lý.
- Đa tạ tiểu thư!
Sở Ly chắp tay, biết điều cáo từ.
Gió hồ buổi tối rất ẩm ướt, nhẹ nhàng thổi bay vạt áo Tô Như.
Nàng đứng bên bờ, lặng lẽ nhìn mặt hồ mênh mông phía xa:
- Sở Ly, việc Tử Minh hoa cần phải bảo mật, và phải nhanh chóng trồng được!
Sở Ly gật đầu nói:
- Tiểu thư cần nó tới vậy sao?
- Nó là mấu chốt để luyện công!
Tô Như quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong veo:
- Nếu như có Tử Minh hoa, tu vi của tiểu thư sẽ tăng lên, tu luyện cũng có thể dễ dàng hơn một chút!
- Ta sẽ hết sức cố gắng.
Sở Ly gật đầu.
Tô Như nghiêng đầu nhìn hắn:
- Ngươi không muốn biết tiểu thư luyện tâm pháp gì sao?
- Ta không hiếu kỳ.
- Coi như ngươi biết điều!
Tô Như khẽ cười nói:
- Võ công của tiểu thư được phu nhân truyền lại, phu nhân xuất thân từ Thanh Lộc Nhai.
- Sao…?
Sở Ly kinh ngạc.
Hắn thực sự không biết bí mật này, Thanh Lộc Nhai sao?
Thanh Lộc Nhai là một trong bốn tông phái trong thiên hạ, là tông phái siêu cấp tồn tại hàng ngàn năm, nền tảng hùng hậu không thể tưởng tượng được, không ngờ mẫu thân của tiểu thư xuất thân từ Thanh Lộc Nhai!
- Phu nhân mất sớm, chỉ để lại một bộ kiếm kinh cho tiểu thư, nhưng không phải võ học Thanh Lộc Nhai.
Tô Như lắc đầu nói:
- Cũng không biết phu nhân nghĩ sao, rõ ràng có thể truyền võ công Thanh Lộc Nhai cho tiểu thư.
- Có lẽ là do luật lệ.
Sở Ly nói.
Tô Như liếc nhìn hắn nói:
- Bộ kiếm kinh này phu nhân vô tình có được, chưa có ai luyện bao giờ, không có kinh nghiệm của người đi trước, tiểu thư một mình mày mò, tiến triển rất chậm, nhưng vì do phu nhân truyền lại nên không thể không luyện.
- Tiểu thư đã đạt tới Tiên Thiên từ lâu, tiến triển không chậm.
Sở Ly nói.
Tô Như nói:
- Nếu không phải bộ kiếm kinh này, với tư chất tuyệt thế của tiểu thư, e rằng đã trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên rồi!
Sở Ly cười.
Tô Như liếc nhìn hắn, nói:
- Sao, ngươi không tin ư?
- Ta tin
- Nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tô Như nổi giận nói:
- Tiểu thư xem qua là nhớ, võ công nào cũng chỉ luyện là biết, luyện là tinh thông, nếu không phải là bộ kiếm kinh này… hừ hừ, thôi bỏ đi!
Sở Ly nhướng mày, gật đầu.
Hắn từng dùng Đại Viên Kính Trí với Tiêu Kỳ, lực tinh thần hùng mạnh, lời Tô Như nói không phải nói chơi, mấu chốt quan trọng để trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên chính là lực tinh thần, tinh thần đủ mới có tư cách xung kích cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.
Tâm pháp Tiêu Kỳ tu luyện rất kỳ lạ, có điểm kì diệu gần giống Tha Tâm Thông của Phật gia, rõ ràng bộ kiếm kinh này không phải vật tầm thường, phu nhân để tiểu thư tu luyện chắc chắn đã nhìn ra điểm kì diệu của nó.
Những võ học khác, cho dù luyện tới cảnh giới thiên thần cũng không thể nhìn thấu tâm trí kẻ khác, lợi ích vô cùng, hữu dụng hơn võ học tuyệt đỉnh đơn thuần, cũng chả trách phu nhân lựa chọn như vậy.
Sở Ly còn biết, Tử Minh hoa rất lợi hại nhưng cũng có điểm kì diệu, có thể tăng lực tinh thần. Vốn tưởng đã thất truyền, không ngờ lại nhìn thấy!
- Ngươi thực sự muốn xây tửu lâu?
- Đúng vậy.
- Ta sẽ mời hai đầu bếp về, sau đó sẽ tìm địa điểm. Thử trước rồi tính, nếu làm tốt, xây tửu lâu cũng không muộn.
- Đa tạ tổng quản!
- Tiền cửa tiệm coi như là tiền thưởng của ngươi.
- Chỗ ta cũng có tiền.
- Tiền của ngươi hãy để lại dùng, quyết định vậy đi nhé!
- Vậy làm phiền tổng quản chi tiền rồi!
- Dù sao thì cũng không tiêu tiền của tiểu thư, yên tâm đi.
Tô Như cười rạng rỡ vỗ vai hắn, Thần Tiên Tu không hề rẻ, quân đội cũng không thiếu tiền, lần này không những không mất tiền mà còn kiếm được một khoản không nhỏ.
Sau khi Sở Ly về lại Đông Hoa viên, hắn không nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay trồng Tử Minh hoa.
Hạt giống Tử Minh hoa rất khó kiếm, sinh trưởng không dễ dàng, nhưng hắn biết điều quan trọng nhất là bảo mật, vì vậy liền tạo riêng một vườn hoa ở một nơi không mấy bắt mắt, người ngoài không đi tới.
Tử Minh hoa lớn rất chậm, Sở Ly chuyển linh lực hoa cỏ khác tới để giúp nó sinh trưởng, nhờ được tăng tốc độ nên chỉ trong mười ngày đã nở hoa.
Bông hoa nhỏ bé non nớt, vàng rạng rỡ, mượt mà không tì vết khiến người khác chỉ muốn nâng niu trên tay.
Nửa đêm ngày hôm nay, Tiêu Kỳ và Tô Như đích thân tới. Lý Việt đã về phòng ngủ, mười ngày này Sở Ly đểu ở trong vườn hoa Nguyệt Quang lan, chăm sóc Nguyệt Quang lan và Đàm Mộng Hoa, Lý Việt đã không lấy làm lạ, có Sở Ly trông nom, hắn ngủ cũng ngon giấc.
Tiêu Kỳ và Tô Như nhẹ nhàng đi tới. Tiêu Kỳ mặc áo trắng, Tô Như vẫn mặc áo vàng đào, hai người sánh vai cùng Sở Ly đứng trước Tử Minh hoa, ngắm nhìn năm bông hoa nhỏ màu vàng tươi tắn, ai có thể ngờ được đóa hoa xinh đẹp động lòng người như vậy lại có tên Tử Minh hoa.
- Tiểu thư, thế nào?
Sở Ly ngoái đầu hỏi.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:
- Đúng là Tử Minh hoa!... Sao ngươi làm được?
Sở Ly mỉm cười không nói gì.
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ra vẻ thần bí!... Không bị ai phát hiện chứ?
- Đương nhiên
Sở Ly gật đầu.
Tô Như nói:
- Coi như ngươi hiểu chuyện!...Tiểu thư, hái thôi chứ?
- Được.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Nàng lạnh lùng, bình thản như mọi khi, dường như mọi việc trên thế gian này không thể khiến nàng để mất lễ nghĩa, lúc nào cũng bình tĩnh như mặt nước giếng cổ, phẳng lặng không gợn sóng.
Sở Ly biết đây vừa là tính cách của nàng vừa là do bộ kiếm kinh kia gây ra, chắc bộ kiếm kinh này có thể ức chế cảm xúc, duy trì bình tĩnh.
Tô Như lấy ra một chiếc hộp ngọc cất năm bông hoa vàng vào, nhìn Sở Ly:
- Tạm thời không để nó nở hoa nữa, đợi xem tiểu thư còn cần nữa hay không.
Sở Ly gật đầu.
Tư Kỳ nói:
- Sở Ly việc về linh điền ngươi hãy suy nghĩ đi.
Sở Ly vội vàng nói:
- Tiểu thư, ta đã nghĩ rồi linh điền vẫn nên xây dựng ở Ngọc Kỳ đảo.
Tiêu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn.
- Xây dựng ở đây quá gây sự chú ý, hơn nữa phòng thủ cũng không đủ.
Linh điền là một miếng thịt khổng lồ, ai cũng không thể kháng cự được sức hút của nó, phòng thủ không đủ nhất định sẽ có kẻ liều mình mạo hiểm, tới lúc đó Đông Hoa Cung sẽ trở thành một nơi nguy hiểm, bản thân mình còn được, Lý Việt sẽ có nguy hiểm.
Tiêu Kỳ trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.
- Ừm, cũng được.