Gỗ làm thành một cái giường, hắn khoanh chân ngồi ở phía trên.
Hà Nhị Oa này là Sở Ly giả trang mà thành.
Nếu Gia Cát Thiên muốn đối phó với hắn, hắn sẽ không ngồi yên chờ chết, chờ Gia Cát Thiên đánh tới cửa mà phải đánh tới cửa trước.
Giết Gia Cát Thiên sẽ dẫn Gia Cát Phong ra, tu vi của Gia Cát Phong thâm hậu, hắn không biết sâu cạn, cho nên mới muốn thăm dò hư thực trước.
Phục Ngưu sơn thân là tông phái nhất lưu, hắn rất tò mò xem rốt cuộc bên này mạnh mẽ bao nhiêu.
Hắn hóa trang thành Hà Nhị Oa, tiến vào Phục Ngưu sơn, võ công biến mất, cho dù là cao thủ mạnh mẽ như Lục Quốc Công thì cũng không phát hiện ra được dị dạng.
Hắn thầm nghĩ, muốn giết Gia Cát Thiên, tốt nhất là thần không biết quỷ không hay, không khiến người ta hoài nghi đến trên người mình, tránh cho rước lấy Phục Ngưu sơn trả thù.
Bây giờ bất thành, cũng có thể dùng võ học của Đại Lôi Âm tự, hoặc là võ học của Tử Vân sơn để giết hắn, giá họa cho hai tông này, khi đó Phục Ngưu sơn cũng không dám tra cứu.
Theo tiến cảnh Thiên Ma công của hắn, hắn có thể biến hóa dung mạo, khi đó hắn đã muốn thử một lần, hiện tại đã có cơ hội.
Hắn hít sâu một hơi, lắc đầu một cái.
Sau khi đến gần Gia Cát Thiên hắn mới phát hiện ra cũng may lần này hắn cẩn thận.
Không ngờ Gia Cát Thiên này lại thâm tàng bất lộ, tu vi sâu xa xa hơn mình, cho dù dùng Thiên Ma công cũng chưa chắc đã có thể thắng được hắn!
Thân thể của hắn thon dài đơn bạc, có mấy phần khí chất văn nhược, nhưng trong thân thể lại ẩn chứa lực lượng cực kì mạnh mẽ!
Mình muốn vô thanh vô tức giết hắn, rất có khả năng không giết hắn được mà lại bị hắn ta giết trong vô thanh vô tức!
Phục Ngưu sơn tổng cộng chỉ có sáu vị cao thủ, xem ra cũng không nhiều, nhưng tu vi của sáu cao thủ này đều cực sâu, đều có tu vi như là Trần Không vậy.
Sở Ly đối đầu với hai, ba người thì còn có thể ứng phó được, nhưng sáu người thì lại không có phần thắng.
Ở trong một hang đá ở đỉnh núi, một lão giả áo tím đang bế quan, khí thế kinh người, một thân tu vi có thể so được với Lục Quốc Công, so với Gia Cát Thiên còn hơn hai trù, mình không phải là đối thủ của hắn.
Sở Ly mở mắt ra, có chút đăm chiêu.
Thắng cảnh quả nhiên không ở nơi này, hẳn là nơi khác.
...
Lúc chạng vạng ngày thứ ba, Kiều Tam vội vã đi tới tiểu viện.
- Thiếu chủ, không tốt!
Kiều Tam đi tới trước ghế nằm, có chút lo lắng nói:
- Ta đã nghe được tin tức, Thái Hoa cốc bị phá, Mai cốc chủ đã chết trận!
Gia Cát Thiên lập tức đứng lên:
- Sao?
Kiều Tam nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, nói Thái Hoa cốc bị người ta tìm thấy, không phải ở trong cảnh nội của phủ Dật Quốc công mà ở trong cảnh nội của phủ Nhân Quốc Công, Mai cốc chủ chết trận, tất cả nữ đệ tử của Thái Hoa cốc đều chết trận!
- Làm sao có khả năng được chứ?
Gia Cát Thiên cau mày nói:
- Nàng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia mà!
Một khi cao thủ Thiên Ngoại Thiên thúc giục bí thuật, uy lực kinh người, nếu như đào tẩu, hầu như không ai có thể đỡ được, trừ phi là mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên khác cũng không muốn sống mà thúc giục bí thuật.
Kiều Tam lắc đầu nói:
- Chuyện này ta không biết.
- Ai giết nàng?
Gia Cát Thiên làm mặt lạnh hỏi.
Kiều Tam than thở:
- Dường như là Đại tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công.
- Lục Ngọc Dung!
Gia Cát Thiên cười lạnh nói:
- Ta cũng muốn gặp nàng, Mai Ngạo Sương không được thì lấy nàng, thế nhưng lại không nghĩ rằng nàng...
Dứt lời hắn lắc đầu một cái.
Kiều Tam nói:
- Thật không nghĩ tới, Mai cốc chủ lại chết rồi...
Hắn cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Gia Cát Thiên.
Tâm tư của thiếu chủ chuyển biến, vốn đã muốn giết nàng, hiện tại lại muốn cho nàng một cơ hội, hỏi rõ ràng nàng có quan hệ gì với Sở Ly hay không, nếu như không liên quan, không chừng hai người sẽ thành một đôi.
Mai cốc chủ lại viết thư, đưa một người mà nàng xem trọng tới đây, nói rõ cũng không phải vô tình đối với thiếu chủ, mà thông qua tên tiểu tử này, rất có thể hai người sẽ thường thường vãng lai, tình chàng ý thiếp, rất có thể sẽ trở thành thiếu chủ phu nhân của hắn.
Đáng tiếc Mai Ngạo Sương không có cái số ấy, chưa kịp gặp mặt đã thiếu chủ sẽ chết, ài...
Quan trọng là nàng hương tiêu ngọc vẫn lại là bởi vì thiếu chủ thả ra tin tức, thiếu chủ có thể ảo não, giận dữ với mình hay không? Chuyện này hắn cần phải cẩn thận.
Gia Cát Thiên thở dài một hơi, chắp tay đi dạo, đi vòng vèo ở trong tiểu viện, gương mặt tuấn tú trở nên âm trầm.
- Thiếu chủ, người chết không thể sống lại, nếu Mai cốc chủ đã chết, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Kiều Tam thấp giọng nói.
Gia Cát Thiên quát một tiếng:
- Câm miệng!
Kiều Tam vội vã im lặng, khom người không nói.
Gia Cát Thiên gắt gao trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Hiện giờ không phải ngươi đang rất cao hứng hay sao?
Kiều Tam vội vàng lắc đầu.
Gia Cát Thiên cười gằn:
- Đừng giấu ta, ta biết, nhất định ngươi rất cao hứng, cảm thấy ta tự làm tự chịu, tự mình ra chủ ý này, kết quả cuối cùng hại chết nàng, có đúng không? Có đúng không?
Mỗi khi hắn nói một câu là tiến lên phía trước một bước, càng ngày càng gần Kiều Tam hơn.
Kiều Tam không dám lùi về phía sau, chỉ lắc đầu không ngớt.
Gia Cát Thiên gần tấc hắn trong gang, hơi thở phun vào mặt hắn, lại cẩn thận theo dõi khuôn mặt của hắn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn vậy.
Kiều Tam cẩn thận từng li từng tí một nín hơi ngưng khí, không dám lộ ra một tia dị dạng nào trên mặt, bằng không thứ đợi chờ mình chính là phiền phức ngập trời!
Gia Cát Thiên hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước, đánh giá hắn:
- Ngươi cảm thấy có phải ta rất là buồn cười hay không?
- Thiếu chủ, không thể nào!
Kiều Tam vội nói:
- Vốn thiếu chủ đang định giết nàng, hiện tại nàng đã chết, thiếu chủ cũng có thể bớt đi nỗi xoắn xuýt trong lòng, an tâm tìm kiếm những nữ tử khác, có người nói Đại tiểu thư của phủ Nhân Quốc Công trí kế hơn người, xứng với thiếu chủ!
- Lục Ngọc Dung...
Gia Cát Thiên tươi cười nói:
- Hừm, có người nói dung mạo của nàng tuyệt thế, đáng tiếc đệ nhất mỹ nhân Đại Quý đã gả cho An Vương, lúc trước không nên do dự, nên đoạt nàng trên đường thì hơn!
- Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân Đại Quý đó.
Kiều Tam nở một nụ cười nói:
- Nếu như đoạt lại, vậy thì tốt rồi, cũng chỉ có đệ nhất mỹ Đại Quý mới xứng với thiếu chủ ngài!
- Hừ, lúc trước không nên do dự!
Gia Cát Thiên oán hận hừ lạnh một tiếng, trở lại trong ghế nằm, ngửa đầu bầu trời đang có ráng đỏ:
- Có điều nghe nói dung mạo của Lục Ngọc Dung cũng không kém, cũng không kém hơn so với đệ nhất mỹ nhân Đại Quý, đạt được nàng cũng được.
- Vâng.
Kiều Tam dùng sức gật đầu:
- Dường như hiện giờ nàng đang ở Thần Đô, nếu không thiếu chủ mau chân đến xem dung mạo của nàng đi?
- Quên đi.
Gia Cát Thiên lắc đầu:
- Vẫn chưa tới lúc đó, chờ Sở Ly tới lúc gần như sơn cùng thủy tận thì ta sẽ đi qua đó cho hắn một đòn trí mạng, khi đó mới là thú vị!
- Vâng.
Kiều Tam vội nói:
- Tự tay giải quyết hắn, cũng coi như giải mối hận trong lòng.
Kiều Tam cẩn thận từng li từng tí một liếc hắn một cái rồi nói:
- Đúng rồi, thi thể của Mai cốc chủ đặt ở Từ Ân tự...
Hắn chậm rãi nói:
- Thiếu chủ có muốn gặp nàng lần cuối hay không?
- Ài... đi xem cũng tốt.
Kiều Tam thở dài nói:
- Thiếu chủ đúng là người thâm tình.
Gia Cát Thiên lườm hắn một cái.
Kiều Tam lúng túng im lặng.
- Đi thôi, sáng sớm ngày mai sẽ trở về!
Gia Cát Thiên liếc mắt nhìn ánh trời chiều.
Kiều Tam thành thật đáp một tiếng:
- Vâng.
Hai người người nhẹ nhàng ra khỏi tiểu viện đi xuống ngọn núi, đạp lên cành của những cây cổ thụ rậm rạp, chẳng khác nào hai đóa mây hồng từ trên những áng mây đi xuống.
Khi sắp đến dưới chân núi thì lại chợt nghe tiếng gầm lên giận dữ ở cách đó không xa, theo đó là tiếng đao kiếm va chạm.
Hai người ngẩn ra.
Kiều Tam quay đầu nhìn Gia Cát Thiên.
Gia Cát Thiên cau mày:
- Đi, qua đó xem một chút!
Kiều Tam hừ một tiếng nói:
- Dưới chân núi chúng ta sao lại có một màn chém giết thế này cơ chứ?
Hai người đi tới chỗ phát ra tiếng đao kiếm, rất nhanh đã nhìn thấy một người nằm trên đất, không nhúc nhích, không thấy rõ khuôn mặt.
Kiều Tam vội nói:
- Thiếu chủ, để ta qua xem một chút!
Gia Cát Thiên không thèm để ý nói:
- Đây cũng không phải là nơi khác, nơi này là Phục Ngưu sơn, không cần cẩn thận như vậy!
Dứt lời hắn đi tới bóng người dưới gốc cổ thụ kia.
Hai người đi tới dưới thân cây thì cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến đổi, bóng người đột nhiên biến mất.