Mục lục
Bạch Bào Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người xuống ngựa, dây cương buộc vào trên cây bên đường, sau đó hai người thi triển khinh công đến sơn trang.


Tòa sơn trang này có diện tích không lớn, bên trong thiết kế theo viên lâm, giả sơn, khúc kính, nước chảy, rừng cây hoa tươi tô điểm, hậu hoa viên còn có một cái hồ nhỏ, thuyền nhỏ lững lờ trôi, trên hồ có nhà thuỷ tạ và tiểu đình.


Khi hai người tiến vào trong sơn trang, thứ bọn họ nhìn thấy là một chỗ máu tanh.


Dưới giả sơn, hai gia đinh bị tàn sát, tảng đá bị nhuộm thành màu đỏ sậm.


Bên trong vườn hoa, một nha hoàn bị hại, vẫn còn trợn mắt lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và cầu xin.


Phía sau vườn hoa, trên hồ nước có hai cỗ thi thể của gia đinh nổi lên.


Sơn trang vốn thơ tình ý họa bây giờ đã biến thành một tràng tu la.


Bảo thân vương và Sở Ly mang theo vẻ mặt âm trầm xuyên qua sơn trang yên tĩnh, đi tới hậu hoa viên, nhìn thấy Chu Chí Hùng và một người trung niên trắng mập đang ở bên trong tiểu đình.


Người trung niên đang ngồi ở đối diện với Chu Chí Hùng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua hai người đang đối ẩm với nhau.


Chu Chí Hùng cầm một cái chén bạc, chậm rãi chuyển động, ánh mắt rất là bình tĩnh.


Người trắng mập kia thì trẻ măng run rẩy, ngồi không nhúc nhích, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.


Nhìn thấy Bảo thân vương và Sở Ly đi đến, trung niên trắng mập vội vã nháy mắt ra dấu, ra hiệu cho hai người mau chạy.


Bảo thân vương chỉ chỉ vào xác chết trôi trên hồ, lạnh lùng nói:


- Chu Chí Hùng, những chuyện này đều là ngươi làm ra sao?


Chu Chí Hùng lạnh nhạt nói:


- Vương gia, thứ cho ta không thể đứng dậy nghênh đón từ xa... Tại hạ chỉ đưa bọn họ đi một đoạn đường, so với ở thế giới này bị khổ, còn không bằng chết sớm, đi tới thế giới cực lạc thì hơn!


- Hay lắm, tiễn bọn họ một đoạn đường!


Vẻ mặt Bảo thân vương âm trầm, không giận tự uy:


- Bản vương cũng phải tiễn ngươi đi trước một đoạn đường!


Sở Ly đánh giá Chu Chí Hùng, lại nhìn về phía trung niên trắng mập kia.


Chu Chí Hùng nói:


- Vương gia, vị Trương Hiên Lễ Trương Đại viên ngoại này nắm giữ một ngàn mẫu đất, thích làm vui người khác, làm vô số việc thiện, nếu ta mang theo hắn cùng đi, Vương gia sẽ không tới truy cứu ta chứ?


- Hừ, Chu Chí Hùng ngươi còn muốn đi sao?


Bảo thân vương lạnh nhạt nói:


- Không phải Quang Minh Thánh giáo các ngươi chú ý liều mình phụng nghĩa hay sao, vì sao ngươi không nỡ lòng bỏ thân thể chính mình mà lại cưỡng ép người vô tội cơ chứ?


- Thân xác của tại hạ có tác dụng, cho nên vẫn không thể buông bỏ được.


Chu Chí Hùng lắc đầu nói:


- Nếu Vương gia thật sự đuổi theo, vậy tại hạ chỉ có thể giết vị Trương viên ngoại này trước, sau đó sẽ trốn.


- Giết ta đi!


Trương Hiên Lễ lớn tiếng nói:


- Ta cũng không muốn sống nữa!


Bảo thân vương nói:


- Chu Chí Hùng, ngươi thả hắn, ta có thể tha cho ngươi một mạng.


- Ha ha...


Chu Chí Hùng cười lên, lắc đầu nói:


- Chẳng lẽ Vương gia coi tại hạ là đứa trẻ ba tuổi sao, sao ta có thể tin tưởng cái này cơ chứ?


- Ngươi hoặc là thả hắn ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, hoặc là ngươi giết hắn, chúng ta lại giết ngươi, báo thù cho hắn.


Bảo thân vương nói:


- Hôm nay ngươi muốn bình yên thoát thân là chuyện không thể, cho nên đừng có nghĩ viển vông như vậy thì hơn!


- Đã như vậy thì chớ trách thủ đoạn của ta ác độc!


Chu Chí Hùng cười lớn một tiếng, một chưởng chém lên trên bả vai của Trương Hiên Lễ.


- A!


Trương Hiên Lễ kêu thảm một tiếng, cánh tay phải rũ xuống, khuôn mặt trắng mập mạp càng ngày càng trắng xám, không có một chút hồng hào nào cả.


- Lớn mật!


Bảo thân vương hừ lạnh.


Chu Chí Hùng dù bận vẫn ung dung thu hồi tay trái, mỉm cười nói:


- Vương gia, xem ra ngươi cũng không quan tâm tới sự sống chết của hắn, như vậy cũng đúng, chỉ là một kẻ giàu sổi ở nông thôn, có chết hay không cũng không đáng kể, vậy cũng tốt, ta giết hắn trước, tránh cho vướng chân vướng tay!


Bảo thân vương vội vã khoát tay chặn lại:


- Chậm đã!


Chu Chí Hùng cười nói:


- Mọi người đều nói Bảo thân vương cảm thương bình dân bách tính, quả nhiên không sai, Vương gia đã đổi ý rồi sao?


- Được, ta sẽ thả ngươi đi!


Bảo thân vương lạnh lùng nói:


- Nếu như ngươi thả hắn, bản vương sẽ thả ngươi đi!


- Vương gia, chuyện này không dễ thế đâu!


Chu Chí Hùng cười híp mắt nói:


- Huống hồ, ngươi thả ta, họ Sở vẫn sẽ đuổi theo ta như thường!


Sở Ly nói:


- Chu Chí Hùng, Vương gia lên tiếng, ta há có thể làm trái, yên tâm đi, ngươi cứ việc đi là được!


- Sao các ngươi có thể đuổi theo ta chứ?


Chu Chí Hùng hừ lạnh nói.


Sở Ly lắc đầu một cái:


- Ta tự có biện pháp, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời thì chúng ta vẫn có thể đuổi theo ngươi, vì lẽ đó lần này thả ngươi đi, cũng không có gì là ghê gớm cả.


- Đúng thật là tài tình!


Chu Chí Hùng cười lạnh nói:


- Được, đã như vậy, Vương gia ngươi lập thệ đi!


Bảo thân vương lạnh lùng nói:


- Bản vương xin thề, chỉ cần ngươi thả hắn ra, ngày hôm nay ta sẽ không truy đuổi ngươi!


- Được, Vương gia là người thống khoái!


Chu Chí Hùng nở nụ cười, nhìn về phía Sở Ly, nói:


- Ngươi thì sao, họ Sở?


- Ta xin thề, chỉ cần ngươi thả vị Trương viên ngoại này ra, ngày hôm nay chúng ta sẽ không đuổi theo ngươi nữa!


Sở Ly nói.


- Thoải mái!


Chu Chí Hùng lắc đầu cười nói:


- Không hổ làm ta giết nhiều người như vậy!


- Chu Chí Hùng, ngươi không trốn thoát được đâu.


Sở Ly bình tĩnh nói:


- Ngày hôm nay không đuổi theo ngươi, ngày mai sẽ đuổi theo tiếp, một ngày, ngươi có thể chạy trốn tới chỗ nào cơ chứ?


- Ha ha, vậy thì không cần Đại tổng quản nhọc lòng!


Chu Chí Hùng híp mắt cười duỗi bàn tay phải ra, vỗ một cái ở ngực trái của Trương Hiên Lễ, nói:


- Lần này, hắn sẽ không mất mạng, nhưng không có các ngươi kéo dài tính mạng, hắn sẽ chết, như vậy cũng không tính là ta giết hắn chứ?


Hắn dứt lời cười ha hả một tiếng, phi thân bắn ra khỏi tiểu đình, nhún mũi chân đạp lên trên một cỗ thi thể trên mặt hồ, lần nữa nhảy lên, bay qua đầu tường của hậu viện.


- Ầm!


Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, bỗng nhiên Chu Chí Hùng bay trở về, rơi xuống đất lăn lộn, rất là thống khổ.


Sở Ly mỉm cười:


- Lục cô nương, đa tạ!


Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng xẹt qua đầu tường, rơi xuống trước mặt hai người, nhẹ nhàng thi lễ:


- Xin chào Vương gia.


Bảo thân vương gật đầu:


- Lần này nhờ có ngươi cơ linh.


Lục Ngọc Dung cười nhạt nói:


- Vương gia không chê ta nhiều chuyện là tốt rồi.


Nàng vừa nói xong, Chu Chí Hùng bỗng nhiên vươn mình đứng lên, hóa thành một cái bóng, trong nháy mắt đã đến gần Sở Ly.


Sở Ly giẫm một bước tránh khỏi quyền này của hắn.


- Ầm!


Quyền kình nổ tung trên mặt đất tạo ra một cái động.


- Ầm ầm ầm ầm!


Chu Chí Hùng chẳng khác nào một cái bóng đến trên người Sở Ly, rất nhanh, quyền kình kéo dài, dường như vô cùng vô tận đánh xuống, chỗ Sở Ly tránh, trên mặt đất xuất hiện từng cái từng cái hố.


Sở Ly ỷ vào thân pháp tránh né, không liều mạng với hắn, Chu Chí Hùng đã thúc giục bí thuật, không duy trì được quá lâu.


Cánh tay của Trương Hiên Lễ rũ xuống, sắc mặt trắng bệch, chầm chập đi tới:


- Thảo dân bái kiến Vương gia, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia!


Hắn nói xong lại cúi người hành lễ.


Bảo thân vương khoát tay nói:


- Không cần đa lễ.


- Vương gia cứu thảo dân một mạng, thảo dân làm vậy cũng là chuyện đương nhiên!


Hắn nói xong khụy hai chân xuống, ngã quỵ xuống dưới mặt đất.


- Không cần như vậy.


Bảo thân vương đưa tay đỡ hắn.


Trương Hiên Lễ đột nhiên vung vẩy hai tay như điện ấn vào ngực của Bảo thân vương.


- Ầm!


Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở trước người của Bảo thân vương, tiếp lấy hai tay của Trương Hiên Lễ.


Hai người đều lùi một bước.


Tóc của Trương Hiên Lễ đột nhiên tung bay, như có gió lớn thổi qua, thân thể trắng mập trong nháy mắt co lại một nửa, trở nên gầy gò, hai mắt như điện, sau đó hóa thành một mảnh bóng bao phủ về phía Sở Ly.


Chu Chí Hùng nhanh đến mức không nhìn ra thân thể, chỉ có thể nhìn ra một mảnh bóng của hắn, bao phủ về phía Sở Ly.


Sở Ly như một vệt khói đi qua đi lại ở giữa hai người.


Vẻ mặt Bảo thân vương rất âm trầm, hai mắt có hàn mang lập lòe.


Hắn chưa từng uất ức như ngày hôm nay, càng không nhìn ra đây là một cái bẫy!


Mình thực sự là càng già càng không ăn thua, nếu đổi lại là lúc tuổi còn trẻ thì nhất định hắn có thể nhìn ra được!


Nếu không phải có Sở Ly, sợ rằng mình sẽ không trốn được hai chưởng này, khoảng cách quá gần, khi trực giác không ổn thì đã không tránh khỏi được rồi, thân pháp của Trương viên ngoại này quá nhanh.


Lục Ngọc Dung đăm chiêu nhìn ba người, âm thầm lắc đầu, nếu ngày hôm nay không thể giữ hai người này lại thì mình cũng sẽ phiền phức lớn, người của Quang Minh thánh giáo quả nhiên tà môn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK