CHƯƠNG 123: MAU LÊN ĐI
Cao Dương Thành lặng lẽ đẩy Đỗ Thanh Nga khóc đến điên đảo nghiêng ngả trong lòng mình ra, đỡ cô nằm xuống, giơ đèn pin trong tay lên vừa bắt đầu kiểm tra con ngươi, vừa dỗ dành: “Trước tiên phải chăm sóc mình, đừng khóc, chuyện đã đến nước này, cô phải lựa chọn phấn chấn lên mới là quyết định thông minh nhất. Có hy vọng, mới có thể sống tiếp được.”
Giọng nam trung chất phác của Cao Dương Thành như có ma lực trời sinh, vừa mở miệng là có thể dễ dàng khiến người ta an tâm.
Tiếng khóc của Đỗ Thanh Nga rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều, cô đỏ mắt nhìn người đàn ông có sức hấp dẫn độc đáo trước mặt, cắn môi khóc hỏi anh: “Bác sĩ Cao, anh cảm thấy, cuộc đời của em, vẫn còn có hy vọng sao?”
“Sao lại không có?”
Cao Dương Thành đáp không chút do dự.
Nói xong anh lại lấy một bức ảnh từ trong ví ra, đưa cho Đỗ Thanh Nga: “Trong tấm ảnh này, tất cả mọi người đều giống như cô, nhưng mà, cô nhìn họ xem, trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười sáng lạn, mỗi người đều có cuộc sống không giống người bình thường. Hơn nữa, họ đều dùng hai chân đi bộ, thậm chí còn đeo tay chân giả tham gia thi chạy trăm mét rồi đạt giải quán quân quốc tế vinh quang! Cho nên mới nói, hai chân thực sự không thể đại diện cho cả cuộc đời một con người, thứ duy nhất có thể đại biểu cho cả cuộc đời cô chính là tính cách, là tâm hồn! Người ta đều nói tính cách quyết định vận mệnh, chính vì họ có quan điểm sống lạc quan, họ mới có thành tựu hơn người ngày hôm nay! Còn cô thì sao? Chúng tôi không cần cô phải trở thành một người nổi tiếng vĩ đại, tất cả chúng tôi đều chỉ hy vọng cô sống một cuộc sống rực rỡ nhất của riêng mình! Cô có mất hai chân cũng không đáng sợ, chúng tôi có thể sử dụng tay chân giả để thay thế, có lẽ tay chân giả không quen thuộc bằng đôi chân mình, nhưng, muốn tạo thành một thói quen cũng chỉ cần hai mươi ngày ngắn ngủi, mà sau này thói quen sẽ thành tự nhiên, từ từ, chúng sẽ trở thành một bộ phận trên người cô… Cho nên, hãy coi tai nạn lần này như một cuộc kiểm tra trong cuộc đời, tin tưởng tôi, miễn là cô bước qua quá khứ, tương lai thật sự không u ám như cô nghĩ đâu…”
Hoàng Ngân kinh ngạc trân trân nhìn người đàn ông dịu dàng mà kiên định bên cạnh giường.
Anh luôn luôn có cách thức tốt đẹp nhất, khiến cho người ta có được hy vọng rõ ràng nhất, lý trí nhất giữa lúc hỗn loạn.
Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi vào, chiếu xuống góc nghiêng mê người của anh. Gương mặt anh ẩn trong ánh sáng, lúc sáng lúc tối, nhưng lại mê hoặc đến mức khiến người ta khó mà cưỡng lại.
Nhìn cặp mắt dần tràn ngập mong đợi của em gái, Hoàng Ngân hơi cong khóe miệng.
Cô quay đầu lại, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ…
Năm tháng yên lặng, tất cả vẫn còn có hy vọng.
Đỗ Thanh Nga cầm một tập ảnh chụp ôm vào lòng mình, nước mắt lưng tròng. Cô nhìn gương mặt tuấn tú như mơ như ảo của Cao Dương Thành trước mặt, có cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Từ khi nào mà bác sĩ Cao lại nói chuyện dịu dàng với mình như vậy? Hơn nữa, còn nói nhiều đến thế!
Đỗ Thanh Nga cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch từng đợt, cảm động đến mức nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra: “Bác sĩ Cao, những tấm ảnh này, là anh đặc biệt tìm trên mạng cho em sao?”
Cao Dương Thành không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói một câu: “Cảm ơn cô!”
Còn nữa: “Thật xin lỗi!”
Anh nói xong thì đứng dậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Ngân đang đứng cạnh cửa sổ, tròng mắt lóe lên, lúc này mới quay nhìn Đỗ Thanh Nga nói: “Tôi còn có việc, nên đi trước.”
Dứt lời, anh gật đầu, cất bước rời đi.
Nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng khi Đỗ Thanh Nga nhìn mình, bỗng nhiên, trong lòng anh cảm thấy nặng nề hơn.
Đã rất lâu rồi Hoàng Ngân không về nhà, cũng không đến công ty. Từ sau khi xảy ra tai nạn xe, cô xin phép công ty nghỉ nửa tháng, công ty cũng thông cảm với cấp dưới, vừa nghe thấy chuyện của cô đã lập tức phê chuẩn.
Đêm nay, vừa mới rạng sáng, Hoàng Ngân đã từ bệnh viện trở về nhà.
Cô lấy cho mẹ và em gái ít đồ lót sạch để mang đi.
Khi cô quay lại, Cao Dương Thành vẫn còn trong phòng phẫu thuật, cô cũng không quấy rầy anh, chỉ gửi tin nhắn cho anh biết mình về nhà trước.
Cô vừa tắm rửa xong, mới nằm lên giường thì điện thoại trên bàn đã reo vang.
Là Cao Dương Thành gọi đến.
Hoàng Ngân cười một tiếng, vội vàng bắt máy.
“Alo…”
Giọng nói trong trẻo của Cao Dương Thành từ đầu kia điện thoại truyền đến.
“Alo.”
Anh cũng trả lời Hoàng Ngân một chữ.
“Vừa phẫu thuật xong à?” Hoàng Ngân hỏi anh.
“Alo…” Cao Dương Thành lại đáp lại một câu.
Hoàng Ngân hơi sửng sốt, giễu cợt: “Anh làm gì vậy? Là máy ghi âm chắc?”
“Không phải em thích nghe anh nói ‘Alo’ sao? Anh nói thêm mấy lần cho em nghe.”
Giọng nói trầm ấm của Cao Dương Thành truyền đến, chân thành êm tai như vậy, trêu chọc tâm hồn Hoàng Ngân, khiến trái tim cô vô thức đập thình thịch.
Vừa nghĩ đến những tháng ngày phải chia ly kia, ngực Hoàng Ngân hơi đau: “Em không thích nghe anh nói ‘alo’, em thích nghe anh nói những câu khác, ví dụ như hỏi một câu xem em đang ở đâu, đang làm gì, có nhớ anh không…”
“Vậy em có nhớ anh không?”
Hoàng Ngân còn chưa nói hết câu, đã bị Cao Dương Thành tiếp lời hỏi ngược lại.
Hoàng Ngân sững sờ, cười khẽ.
Cô nằm trên chiếc giường mềm mại tham lam lật người một cái, lâu lắm rồi không ngủ trên giường của mình, cảm giác thật quá thoải mái!
“Em không thèm nhớ anh đâu!”
Hoàng Ngân nằm sấp trên giường, yểu điệu cười nói: “Vừa nghĩ đến anh là nghĩ ngay đến bệnh viện đáng sợ kia! Em mới không thèm nhớ, bây giờ em đang nằm trên giường mình, thoải mái quá.”
Dường như ở đầu dây bên kia, Cao Dương Thành cũng đang cười: “Nhưng mà làm sao bây giờ, anh rất nhớ em…”
Giọng nói của anh nồng ấm, lười nhác miễn cưỡng, nhưng lại lộ ra chút khàn khàn uể oải.
Tâm tư Hoàng Ngân khẽ động, một luồng hơi nóng dâng lên trong lòng, lại xót anh phải mệt mỏi vất vả.
“Có phải anh mệt lắm không? Nghe giọng anh rất uể oải.”
“Ừ…”
Cao Dương Thành nói xong, tựa đầu nhích lại gần ghế ngồi: “Nhớ em.”
Hoàng Ngân xì khẽ một tiếng: “Dẻo miệng.”
Mặc dù nói như thế, nhưng khóe miệng xinh đẹp của cô lại không nhịn được nhếch lên một độ cong thật rõ ràng.
“Em thì sao? Có muốn gặp anh không?”
Bỗng nhiên, anh lại hỏi tiếp.
Mặt Hoàng Ngân đỏ lên, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn khai thật: “Muốn, nhưng mà muộn thế này rồi, anh…”
“Nhớ anh thì mở cửa sổ ra, cho em nhìn thấy anh.”
Tâm trạng của Cao Dương Thành trong điện thoại rõ ràng khá hơn vừa nãy rất nhiều.
Hoàng Ngân ngẩn ra, kinh ngạc.
Cô vội vàng vén chăn lên nhảy xuống giường, cả dép lê cũng không xỏ, chạy thẳng đến bên cửa sổ: “Anh ở bên dưới sao?”
Hoàng Ngân mở cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy dưới cột đèn đường ở tầng một, có một bóng người màu đen cao lớn đang đứng.
Anh mặc một bộ áo khoác sát người màu đen, một tay giấu trong túi theo thói quen, tay kia đang cầm điện thoại di động, dán bên tai, gương mặt mê người hơi ngẩng lên, đôi mắt khép hờ say sưa, ngắm Hoàng Ngân lộ ra ngoài cửa sổ.
Trong bóng tối của ánh sáng mờ ảo, gương mặt mê hoặc của anh như ẩn như hiện, nhưng nụ cười này quả thật cho dù chỉ liếc từ xa cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch…
Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, thình thịch, mãnh liệt đến mức rõ ràng như vậy.
Lồng ngực của cô phảng phất như có thứ gì đó đang thiêu đốt, nóng bỏng sôi trào, dường như hơi nóng bốc lên đến tận hốc: “Tại sao anh lại đến đây?”
Cô hỏi qua điện thoại.
“Không biết.”
Làn sương trắng phun ra từ giữa đôi môi mỏng của Cao Dương Thành, mơ màng chập chờn xung quanh gương mặt tuấn tú: “Vốn là định về nhà một chuyến, nhưng mà chẳng biết tại sao, lại lái xe đến đây.”
Khóe miệng Hoàng Ngân càng nhếch lên cao hơn, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Anh lên đây đi! Bên ngoài lạnh lắm.”
Cô nói xong lập tức xoay người đi xỏ giày, chạy ra ngoài.
“Anh đi lên có gì bất tiện không?”
Hoàng Ngân cười cười: “Chuyện lần trước vẫn còn khiến anh sợ hay sao?”
Cao Dương Thành nhíu mày, đi về phía tòa nhà của cô: “Hình như dì Trần có chút thái độ với anh!”
Anh nói xong lại không nhịn được tự giễu: “Bây giờ anh thừa dịp bà ấy không ở nhà mà vụng trộm chạy vào nhà em, tại sao lại cảm thấy giống như đang yêu đương lén lút vậy?”
Hoàng Ngân cũng bị anh chọc cười: “Anh đừng ba hoa nữa, mau lên đi!”
Hoàng Ngân mở cửa, dựa vào cửa chờ anh, nói tiếp: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, bác sĩ Cao, có phải anh không được mẹ em cho phép, nên bị trúng một đòn đau rồi không?”
Lúc này, Cao Dương Thành đã đặt chân lên bậc thang, bước từng bước lên.
Anh cũng không vội vàng cúp máy, khi nhìn thấy Hoàng Ngân đứng ở cửa thì ý cười trên khóe miệng càng rõ ràng hơn.
“Em không cảm thấy dì Trần ghét anh như vậy có chút kỳ lạ sao?”
Anh đứng đối diện Hoàng Ngân, sau đó, một bàn tay dứt khoát vươn ra, ôm chặt lấy eo cô, vùi cô đang mặc đồ ngủ vào lồng ngực mình thật sâu: “Chuẩn bị đi ngủ thật đấy hả?”
“Ừ, đã nằm lên giường rồi.”
Hoàng Ngân cười cười cúp máy, tựa đầu vào vai anh hỏi: “Đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
“Anh cũng không ngốc như vậy, trước khi em mở cửa sổ, anh vẫn ngồi trong xe.”
Hoàng Ngân nở nụ cười duyên dáng, kéo anh vào trong nhà: “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, em pha cho anh cốc trà nóng.”
Cao Dương Thành để mặc cô lôi kéo mình vào nhà.
“Không xong rồi.”
Hoàng Ngân nhìn đám dép lê nữ cùng một màu trên giá giày, bất đắc dĩ nói: “Làm sao bây giờ? Đôi dép lần trước anh đi là đôi dép nam duy nhất của nhà em đấy, nhưng mà hai ngày trước lại bị chuột gặm nát, em ném nó đi rồi, còn chưa kịp mua đôi mới.”
Cao Dương Thành không để ý nói: “Đi chân trần cũng được mà.”
Anh tao nhã cởi giày, chỉ đeo bít tất màu trắng, thong thả đi vào trong đại sảnh.
Hoàng Ngân vội vàng đổi lại đôi dép lê mình đang đi ở chân, tùy tiện chọn lấy một đôi dép của em gái xỏ vào.
Nhìn đôi dép lê lót lông màu hồng phấn của Thanh Nga, vành mắt cô đột nhiên ươn ướt…
Sau này, những thứ này, đôi dép lê lót lông xinh đẹp này, không biết Thanh Nga còn có thể xỏ vào nữa hay không.
“Đột nhiên ngây ngốc gì vậy?” Cao Dương Thành quay đầu lại nhìn Hoàng Ngân đứng cạnh giá giày dép ảm đạm khổ sở: “Không phải nói đi pha trà cho anh sao?”
“A!”
Hoàng Ngân vội vàng tỉnh táo lại, xách đôi dép lê mình vừa cởi ra đi về phía anh: “Anh cứ xỏ dép lê của em trước đi! Đừng đi chân trần, bây giờ là giữa đông, anh không sợ lạnh sao.”
Cô cúi người đặt đôi dép nữ lót lông màu xanh lam của mình xuống trước mặt Cao Dương Thành.
“Lại đây nào, xỏ vào đi.”
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm đôi dép lê bên cạnh chân mình một lúc, lông mày hơi nhíu, lại nhìn Hoàng Ngân một cái kì quái, nhưng mà cuối cùng cũng không từ chối, hai bàn chân to một bước xỏ vào trong hai chiếc thuyền nhỏ, nghênh ngang đi vào trong nhà.
Nhìn bóng lưng anh xỏ dép lê của mình, đột nhiên, Hoàng Ngân cũng hơi bi ai cho hai chiếc dép lê đáng thương.
Hoàng Ngân vào nhà bếp pha trà cho anh, lúc quay ra, trong phòng khách không có một bóng người.
“Bác sĩ Cao?”
Cô kinh ngạc đi vào những phòng khác thăm dò.
Thì thấy anh đang đứng trong phòng mình hết nhìn đông lại nhìn tây, đánh giá xung quanh.
“Nhìn gì vậy?”
Hoàng Ngân đặt trà nóng lên bàn, hỏi anh.
“Đây là Dương Dương lúc được mấy tháng sao?”
Cao Dương Thành đưa tay chỉ bức ảnh treo trên tường.
Nơi đó dán rất nhiều ảnh của Đỗ Dương Dương từ nhỏ đến lớn, có bức ảnh còn bọc trong tã lót, có cả bức ảnh trọc đầu gần đây.
Mỗi tấm ảnh đều cười vô cùng rạng rỡ, trong đôi mắt mê người như đan đầy ánh sao.