CHƯƠNG 489: ANH THẬT TỐT!
Ngược lại so với dự đoán, mấy ngày cô nhập viện, Morri không tới thăm cô.
Nhắc đến Morri, sắc mặt của Lục Li Dã lại lạnh thêm vài phần, chỉ lạnh lùng nói: “Anh ta không sao, nhận được tin em vẫn bình an, bay về Anh rồi.”
“À, vậy thì tốt…”
“Em có vẻ rất quan tâm đến anh ta?”
Lục đại thiếu gia dường như có chút ghen tuông rồi.
“Đương nhiên rồi, anh ấy cũng xem như là ân nhân cứu mạng của em, không phải sao?”
Hướng Tình ngượng ngùng: “Lúc em gặp nguy hiểm, nhìn mọi người đều bên cạnh bảo vệ em, cùng em trải qua thời khắc sống chết, tâm trạng của em lúc đó…thật sự rất khó hình dung! Vô cùng cảm động, vô cùng hạnh phúc, cũng cảm thấy bản thân rất may mắn, hơn hết là… bản thân lại có vinh hạnh được hưởng thụ điều đó.”
“Đúng, Cao Hướng Tình, em không có đức hạnh và bản lĩnh để hai người đàn ông cùng lúc vì em mà vào sinh ra tử.”
Lục Li Dã nhìn chằm chằm Hướng Tình, ánh mắt khóa chặt lấy cô, nghiêm túc đáp: “Cho nên từ nay về sau, chỉ cần có bổn thiếu gia là anh đây ở bên em là được rồi!”
Hướng Tình nghe những gì anh nói, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Người đàn ông ày, dù cho là vào lúc nào hay trong bất cứ hoàn cảnh nào thì vẫn luôn có bộ dạng khẩu khí bá đạo như vậy.
Nhưng mà, ngược lại cô thích bộ dạng như vậy của người đàn ông này.
“Lục Li Dã, cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì hôm đó không quản mạng sống mà cứu lấy em.”
“Được rồi, đừng có đột nhiên sến súa như vậy, chúng ta không hợp với kiểu đấy đâu!”
“…”
Thật là không có chút lãng mạn nào!!
“Làm gì đó thực tế chút, ngủ với anh một đêm chẳng hạn.”
“Fuck!”
Hướng Tình mà cử động được, nhất định sẽ đá bay anh.
Nhưng kết quả, cô vẫn bị anh làm phiền một đêm.
Lục Li Dã để Vũ Quỳnh đến phòng khách nghỉ ngơi, còn anh nằm cùng với Hướng Tình trên giường bệnh của cô.
Vết thương của cô ở phía bên trái, anh nằm ở bên phải cô, nằm rất cẩn thận, anh ngủ không sâu, chủ yếu là tránh không để bản thân đụng trúng vết thương của cô, và phòng trường hợp lúc cô cần gì mà anh lại không biết.
Đêm đã về khuya…
Chỉ cần Hướng Tình có cử động nhỏ, đã đủ để khiến cho Lục Li Dã tỉnh dậy rồi.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Anh quay người, đôi mắt đầy mệt mỏi, hỏi Hướng Tình.
Hướng Tình chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, nhìn vào đôi mắt lười biếng nhưng mê người của anh.
“Về phòng bệnh của anh nằm đi, anh nằm như này ngủ không ngon đâu, em sẽ làm phiền đến anh đó.”
Hướng Tình nhìn mắt anh hiện rõ những tia máu, có chút đau lòng.
“Anh mà về phòng thì mới là không ngủ được.”
Lục Li Dã nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, để cánh tay của bản thân ở dưới gáy cô làm gối, hỏi cô: “Có phải vết thương đau quá làm em không ngủ được?”
“Có một chút…”
Hướng Tình thành thật gật đầu.
“Không ngủ được thì chúng ta nói chuyện chút đi!”
Hướng Tình chớp chớp mắt: “Anh không buồn ngủ sao?”
“Đương nhiên là có…”
Anh nói rồi, còn khoa trương ngáp một cái: “Nhưng mà, nhìn em như này, dù có buồn ngủ đến thế nào bổn thiếu gia cũng có không có tâm tình ngủ.”
Hướng Tình tình tứ nhìn anh: “Lục Li Dã, anh thật tốt…”
“Tốt sao?”
Mắt Lục Li Dã hiện rõ những mạnh máu, lộ ra ý cười nhẹ.
“Tốt! Từ lần đầu tiên em quen biết anh, em đã cảm thấy anh là người tốt…”
“Haha… lần đầu có người khen anh tốt, thật sự có chút không quen.”
Lục Li Dã nói xong, dáng vẻ lưu manh cọ vào trong lòng cô.
“Cao Hướng Tình, trước giờ chưa từng có ai khen bổn thiếu gia đây là người tốt!”
“Tại sao?”
Hướng Tình nghi hoặc hỏi anh.
“Vì bổn thiếu gia đối với những người phụ nữ khác, không tốt như thế này…”
Lúc nói câu này, Lục Li Dã nhìn Hướng Tình, chân thành vô cùng.
Chân thành đến mức, trái tim của Hướng Tình ở trong lồng ngực loạn nhịp ‘thình thịch, thình thịch’.
Trong lòng cô cũng trở nên ấm áp vô cùng.
“Lục Li Dã, anh đúng là…cao thủ tán gái…”
Nếu như không phải, thì sao có thể chỉ một câu nói đã khiến tim cô loạn nhịp, làm cô mặt đỏ tía tai được?
Lục Li Dã chỉ nhìn cô cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cao thủ tán gái?!
Lục Li Dã anh sống hơn hai mươi năm cuộc đời, trước nay chưa từng chủ động đi tán gái bao giờ!
Đương nhiên, trừ Cao Hướng Tình cô ra!
“Lúc nào thì anh không cần nằm vùng nữa?”
Hướng Tình đột nhiên hỏi Lục Li Dã.
Lục Li Dã giật mình, sau khi suy xét vài giây, lắc đầu: “Chưa biết được.”
“Như vậy à…”
Đáy mắt Hướng Tình lộ rõ vẻ u ám.
Tâm trạng thất vọng của cô, đương nhiên không qua khỏi mắt Lục Li Dã.
Anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn trực tiếp vào mắt mình: “Em có vẻ không thích công việc của anh?”
“Phải nói thật sao?”
Hướng Tình cẩn thận nhìn anh một cái.
“Ừ.”
“Nên nói là vốn dĩ không có ai thích công việc của anh?”
“…Ừ.” Lục Li Dã gật đầu: “Anh cũng không thích.”
“Chủ yếu là em lo cho anh!”
Hướng Tình thở dài: “Sự việc lần này ai có thể đảm bảo sau này không xảy ra nữa? Lần này chúng ta còn sống xem như là may mắn, lần sau thì sao? Ai có thể đảm bảo sau này chúng ta cũng sẽ gặp may mắn như thế?”
“Không có chúng ta! Chỉ có anh!!”
Lục Li Dã nghiêm túc sửa câu nói của cô: “Việc lần này, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa!! Anh Lục Li Dã quyết không cho phép người phụ nữ của mình bước vào hang cọp!”
“Nhưng em cũng không hy vọng anh tiếp tục bước vào hang cọp như này!”
Hướng Tình nói đến đây, mắt tối đi mấy phần, cụp mắt xuống nói: “Nhưng em biết đây là công việc của anh, anh cũng không thể tránh được.”
“Ừ.”
Lục Li Dã gật đầu, kéo tay cô, đặt tay cô lên ngực mình: “Anh hứa với em, anh sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc này!”
“Được rồi…”
Hướng Tình yên tâm rúc đầu vào ngực anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, vết thương của Hướng Tình đau đớn vô cùng, dù cho có Lục Li Dã bên, cô cũng ngủ không được.
Lục Li Dã bản thân cũng chưa ngủ được, Hướng Tình vừa động đậy, anh đã tỉnh rồi.
Nhìn cô đau đớn vì vết thương, anh lo lắng hơn ai hết, tuy nhiên, anh không có cách nào khác, chỉ có thể nằm bên cạnh cô, không ngừng nói chuyện với cô, kể vài câu chuyện cười nhạt không có gì hay ho, chuyển rời sự chú ý của cô.
Sáu giờ, Vũ Quỳnh từ phòng khách cho người nhà bệnh nhân quay lại, hai người vẫn nằm trên giường kể mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo.
“Một hôm, rùa và thỏ cùng tham gia thi chạy, thỏ rất nhanh đã chạy vượt lên trước, rùa cứ bò rồi lại bò, chợt rùa nhìn thấy một chú ốc sên, ốc sên bò chậm vô cùng, thế là rùa liền tốt bụng nói với ốc sên: ‘Cậu leo lên đi, tớ cõng cậu đi!’. Thế là ốc sên liền leo lên mai rùa. Rùa bò một lúc lại gặp một chú kiến, thế là, chú rùa tốt bụng lại nói với kiến: ‘Cậu leo lên đi! Tớ cõng cậu!’. Thế là kiến lại leo lên. Sau khi kiến leo lên, nhìn thấy ốc sên đã ở trên đó rồi, liền nói với ốc sên: ‘Chào cậu.’ Sau đó, em đoán xem ốc sên sẽ trả lời kiến như thế nào?”
“Như thế nào?”
Hướng Tình giống như một đứa trẻ tò mò, chớp mắt đầy hứng thú hỏi anh.
“Ốc sên nói, ‘Cậu bám chặt một chút, rùa bò nhanh lắm’…”
“Hahahaha…”
Hướng Tình nhịn không được cười lớn lên: “Lục Li Dã, bộ dạng lúc kể chuyện cười của anh, còn hài hước hơn hả câu chuyện…”
Lục Li Dã nhìn gương mặt tươi cười của Hướng Tình, cũng không nhịn được cùng cười với cô.
Vũ Quỳnh đứng ở mép cửa, nhìn hai người đang cười ngặt nghẽo ở trên giường, khóe miệng cũng bất giác nở một nụ cười.
Nhưng mà, cô có chút ngưỡng mộ hai người bọn họ…
“Tam Nhi…”
Hướng Tình phát hiện Vũ Quỳnh đang đứng dựa vào cửa: “Sao chị dậy sớm thế? Có phải chúng em ồn ào làm chị tỉnh giấc không?”
Vũ Quỳnh đi đến gần, ngồi ở mép giường: “Chị còn lo là chị làm ồn đến hai người ấy chứ!”
Lục Li Dã đang nằm trên giường xoay người ngồi dậy, gạt mấy sợi tóc ngắn của mình: “Mấy giờ rồi? Có phải tôi nên đi rồi không? Bác trai bác gái cũng sắp tới rồi nhỉ?”
“Anh mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi!”
Nhìn đôi mắt mệt mỏi lộ rõ tia máu của anh, Hướng Tình đau lòng vô cùng: “Nhớ là ngủ thêm một chút đi nhé.”
“Ừ.”
Lục Li Dã gật đầu, bỏ chăn ra, xuống giường, dặn đi dặn lại Vũ Quỳnh: “Cô ấy đau cả đêm không ngủ được, thật sự không ổn, lát nữa em nhớ xin y tá cho cô ấy viên thuốc giảm đau, để cô ấy ngủ một lát.”
“Được rồi, em biết rồi.”
Vũ Quỳnh gật đầu: “Cả đêm anh không ngủ rồi, mau về nghỉ ngơi đi!”
Lục Li Dã đáp lại: “Vậy anh đi trước đây, giúp tôi chăm sóc tốt cô ấy, anh muộn tôi lại sang…”
“Mau đi đi!”
Cuối cùng sau khi dặn dò đi dặn dò lại Vũ Quỳnh vô số lần, Lục Li Dã mới lưu luyến mà rời khỏi phòng bệnh của Hướng Tình.
“Khụ khụ…”
Nhìn anh rời đi rồi, Vũ Quỳnh nhịn không nổi cảm thán: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chị thật sự không tin nổi đây là Lục Li Dã chị quen biết năm đó.”
“Làm sao?”
Mắt Hướng Tình vẫn chưa hết ý cười, hỏi Vũ Quỳnh.
“Trước giờ chị chưa thấy Lục Li Dã quan tâm đến phụ nữ như vậy. Hướng Tình, anh ấy thật sự nghiêm túc với em đấy!”
“…”
“Chị nói cái gì thế? Cái gì mà nghiêm túc với em?!”
Hai cô gái còn chưa nói chuyện xong, Hoàng Ngân liền đem theo canh gà vừa hầm xong đến.
“Mẹ!”
“Mẹ…”
Hai cô gái không hẹn mà cùng lên tiếng chào.
“Sao dậy sớm thế!”
Hướng Tình thấy thương mẹ mình.
Hoàng Ngân bận rộn múc canh ra: “Các con mau nhân lúc còn nóng uống một chút đi. Tam Nhi, đêm qua chắc con mệt cả đêm không ngủ rồi? Một lúc nữa con mau về nhà nghỉ ngơi, ngủ bù đi.”
“Mẹ, con ngủ rồi, ngủ rất ngon! Con không cần ngủ bù đâu, để con ở đây với Hướng Tình đi!”
Vũ Quỳnh nói rồi, nhìn Hướng Tình đầy ẩn ý.
“Đứa trẻ này…”
Ở bên ngoài phòng bệnh của Hướng Tình, có một vài cảnh sát đang ở đó.
Hoàng Ngân và Vũ Quỳnh vừa thấy thì đều rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại mình Hướng Tình trong phòng bệnh, cảnh sát Đông đưa người tới lấy lời khai của Hướng Tình.
Đương nhiên, nói là lấy lời khai, thực chất là cảnh sát Đông đến ‘giãi bày tâm sự’ với Hướng Tình.
“Hướng Tình, chú Đông không vòng vo với cháu, có gì thì nói đó, có vài lời phải nói thẳng, cháu đừng để trong lòng.”
Cảnh sát Đông nói như vậy, ngược lại khiến trong lòng Hướng Tình có chút hoảng loạn.
Cô không đoán được ông ấy định nói gì với cô, nhưng cô đoán là chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phương án dự phòng cũng dùng rồi, còn có thể có gì tốt sao?
Hướng Tình không để lộ sự hoảng loạn của bản thân, cười nhẹ: “Chú Đông, chú cứ nói đi.”
“…Ừ.”
Ông Đông gật đầu, giọng trầm thấp nói: “Hướng Tình, Li Dã hiện tại có thân phận gì, cháu cũng hiểu rất rõ! Nói đến bản chất công việc của nó, cũng tuyệt đối không thích với việc yêu đương! Không nói đến việc sẽ bị phân tâm, chỉ lấy việc bắt cóc tống tiền vừa rồi ra nói… Hướng Tình cháu chính là điểm yếu chết người của Li Dã! Mà cháu đối với đám người xã hội đên đó mà nói, thì chính là mục tiêu sống! Nếu như hai người bọn cháu cố chấp ở bên nhau, là tự hại bản thân mình, cũng chính là hại đối phương!! Ngược lại còn tạo điều kiện cho bọn người xấu lợi dụng!”
Hướng Tình nghe xong, sắc mặt trắng bệnh, răng cắn chặt lấy môi dưới, nhìn chằm chằm cảnh sát Đông phía đối diện, rất lâu không lên tiếng.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua…