CHƯƠNG 157: CUỘC NÓI CHUYỆN QUAN TRỌNG VỚI MẸ
Lúc này Hoàng Ngân mới lưu luyến xuống xe, đến khi xe khách lăn bánh cô mới đến công ty.
Tại ga tàu điện ngầm, cô gọi điện thoại cho Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành đúng lúc vừa bước ra từ phòng phẫu thuật, anh hẹn mẹ mình dùng bữa trưa cùng nhau.
“Hoàng Ngân.” Thấy là cô gọi, khóe môi Cao Dương Thành không kiềm được mà khẽ cong lên, ngay cả khuôn mặt điển trai lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng. Anh miễn cưỡng dựa vào tủ quần áo, dùng một tay để cởi quần áo vô trùng trên người mình xuống, mỗi động tác giơ tay đều toát lên sự tao nhã, “Sao vậy? Sao lại gọi cho anh giờ này? Không phải em bảo sáng rất bận à?”
Anh nói xong bèn nhìn đồng hồ ở cổ tay. Gần mười một rưỡi rồi.
Hoàng Ngân cười, “Em vừa xong việc.” Cô ngồi ở hàng ghế tại ga tàu, đầu ngả ra dựa lên vách tường, miệng cười tươi xinh, “Mà kể cả vẫn đang bận thì em cũng sẽ nhớ anh, mà nhớ thì phải gọi điện thoại cho anh ngay.”
Cô dụi đầu lên tường, nói những lời sến sẩm này một cách rất bình thường, hoàn toàn không thấy ngượng ngùng.
Cao Dương Thành bật cười khi nghe cô gái của mình không hề che giấu mà nói ra những lời trong lòng.
“Hôm nay em sao thế? Không rụt rè nữa à, không phải uống nhầm thuốc rồi đấy chứ?” Anh nói đùa, ném quần áo vô trùng vào thùng đựng đồ.
“Ha, anh nói kiểu gì thế hả! Em thì có thể uống nhầm thuốc gì chứ? Thuốc kích dục chắc?” Hoàng Ngân trợn mắt, cô nói xong câu đó mới để ý thấy vô số ánh mắt đang hướng về mình.
Khụ khụ, Hoàng Ngân xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Sau đó cô nghe thấy tiếng cười vui sướng của Cao Dương Thành truyền đến từ ống nghe.
“Anh cười gì mà cười?” Hoàng Ngân tức giận.
“Khụ…” Cao Dương Thành giả vờ ho khan vài tiếng, cố nhịn cười xong mới hỏi cô, “Em đang ở đâu thế? Có cần anh chạy qua làm thuốc giải cho em không?”
“Má!” Hoàng Ngân cũng cười theo, “Bác sĩ Cao, anh có biết em vừa đi làm gì không?”
“Hửm? Làm gì?” Cao Dương Thành túm mũ trên đầu xuống quăng vào thùng.
Hoàng Ngân ngồi thẳng người dậy, ngập ngừng một lát như để điều chỉnh cảm xúc, muốn nói nhưng lại không thể thốt lên lời, cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng mới nói thật, “Thôi, không úp úp mở mở với anh nữa, em vừa tiễn mẹ em đi thành phố S gặp ba anh.”
Quả nhiên đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Lúc đó, thú thật là Hoàng Ngân nghĩ Cao Dương Thành sẽ tức giận nên đã soạn sẵn một đoạn giải thích cho mình và mẹ rồi, song anh lại bình tĩnh đáp, “Dì Trần vẫn còn yêu ba anh à?”
“À…” Hoàng Ngân sửng sốt, một lúc sau mới gật đầu, “Em nghĩ là vậy.”
Cao Dương Thành ngồi xuống băng ghế trong phòng thay đồ, nghiêm túc hỏi cô, “Em không giận à?”
“Vì sao em lại phải giận chứ?” Hoàng Ngân gãi đầu.
“Mẹ em yêu ba anh thì khác nào không yêu ba em, em không thấy bất bình vì ba em ư?”
Hoàng Ngân thở dài, “Trên đời này thật sự là có quá nhiều mối tình bất đắc dĩ. Chúng ta không phải người trong cuộc nên không thể can dự vào được.”
Cô kể lại câu chuyện giữa mẹ mình và ba của Cao Dương Thành cho anh nghe, cũng thông minh mà không kể chi tiết nguyên nhân khiến hai người họ chia tay. Sau khi kể xong, Cao Dương Thành im lặng một lúc lâu.
“Anh sẽ không bước vào vết xe đổ của ba anh đâu.” Cao Dương Thành chậm rãi nói một câu tổng kết.
Anh nói được thì làm được.
Hoàng Ngân ngẩn người, cảm xúc trong lòng hỗn độn vô cùng.
“Dương Thành…” Cô thì thào gọi tên anh, sống mũi thấy cay cay, “Dương Thành ơi…”
“Ừ, anh đây.” Giọng nói trầm thấp của Cao Dương Thành truyền tới.
“Ừ, em biết anh vẫn ở đây nên mới gọi anh, em nhớ anh…”
“Em đang ở đâu? Anh qua đó tìm em.” Nghe thấy cô gái của mình thốt lên câu “em nhớ anh”, dù anh có bình tĩnh thế nào cũng không đè nén được mong muốn chạy đi tìm cô. Cao Dương Thành mặc áo blouse lên, sải bước ra ngoài phòng phẫu thuật.
“Anh tìm em làm gì? Em đang ở ga tàu điện ngầm chờ tàu tới công ty, anh không đi làm à?”
“Đang nghỉ trưa mà, em ở ga nào? Ra cửa chờ anh đi, anh đưa em đến công ty. Nhưng trưa nay thật sự không thể ăn cùng em được, anh hẹn mẹ anh rồi. Anh phải nghiêm túc nói chuyện của chúng ta với mẹ. Vậy nên bữa trưa hôm nay rất quan trọng!”
Hoàng Ngân cười, đứng dậy rồi đi về phía cửa ga tàu, “Em ở cửa C ga Hoàng Hoa, tuyến trung chuyển số 2, anh đến nhanh nhé.”
“Anh tới ngay đây.” Cao Dương Thành chạy vội đến văn phòng thay quần áo, kẹp di động giữa tai và bả vai, vừa nói chuyện điện thoại với Hoàng Ngân vừa cởi áo blouse ra, “Em đứng chỗ nào tránh gió nhé, không thì ở dưới thang cuốn đợi anh, anh đến nơi sẽ tìm thấy em.”
“Được rồi, anh yên tâm, trời hôm nay lạnh bỏ xừ ra, em có ngốc đâu mà đứng ngoài gió chứ.”
“Vậy thì tốt, anh chuẩn bị xuất phát đây.”
“Ừ, em chờ anh.” Hoàng Ngân cúp máy rồi cầm điện thoại, nhìn màn hình từ từ tối dần, cảm giác ngọt ngào đang tràn trề trong lòng cô, khiến cô cười càng vui vẻ hơn.
Vì có anh, nên cuộc sống này mới thú vị hơn…
Không đến nửa tiếng sau, dáng người cao lớn của Cao Dương Thành đã xuất hiện trong tầm mắt của Hoàng Ngân. Anh mặc áo khoác đen dài, quàng một chiếc khăn quàng cổ sẫm màu rất dày, hai tay đút trong túi áo khoác, bước vội vã xuống thang cuốn. Gió lạnh khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai, thổi tung mái tóc ngắn của anh, cũng khiến Hoàng Ngân rung động.
Cuối cùng, anh dừng bước trước mặt Hoàng Ngân, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt si mê.
Người đàn ông này thật sự là quá hoàn hảo! Hoàng Ngân nghĩ hẳn anh chính là người đẹp trai nhất mà cô từng được gặp! Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”!
Bỗng xung quanh vang lên tiếng mấy cô gái trẻ, “Ôi, đẹp trai quá kìa!”
“Cool thế! Dáng cũng đẹp nữa…”
“Mặt đẹp thì chuẩn khỏi bàn rồi! Ớ, đấy là bạn gái anh ấy hả? Má, trông thường thế?”
Hừ!
Hoàng Ngân tức giận trừng mắt nhìn mấy cô gái nọ, bình thường thì sao nào? Anh đẹp trai này thích người bình thường như tôi đấy!
Dường như Cao Dương Thành đã quen với việc trở thành đề tài bàn tán của các cô gái rồi nên không quá để ý, anh không chờ Hoàng Ngân phản ứng lại đã nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ưm…” Ban đầu Hoàng Ngân còn không hiểu gì.
Này này! Đang ở chỗ đông người đấy, sao có thể làm mấy chuyện không hợp thuần phong mỹ tục thế này chứ!
Hoàng Ngân đột nhiên nghĩ đến mấy cô gái kia vẫn còn đang ôm mộng tơ tưởng đến người đàn ông của cô, lòng ghen tị bỗng dấy lên. Hoàng Ngân kiễng chân ôm cổ Cao Dương Thành, làm nụ hôn này say đắm hơn. Đầu lưỡi cô càn quét lên đôi môi anh như đang công khai quyền sở hữu của mình với anh vậy.
Cuối cùng thì Cao Dương Thành cũng không nhịn được mà bật cười, anh kéo Hoàng Ngân trong lòng mình ra, cứu lấy đôi môi khỏi sự càn quét tàn nhẫn của cô. Anh nâng đầu cô lên, nhướn mày hỏi, “Em làm gì vậy? Định hôn chết chồng em à?”
“…”
Hoàng Ngân hừ khẽ, kéo cổ áo sơ mi của anh xuống, bất chấp mà ấn một dấu hôn lên đó.
Trên cổ áo sơ mi hằn lên vết son đỏ của cô.
May mà vừa rồi hôn không làm trôi hết son! Xem ra chất lượng của thỏi son này không tệ!
Hoàng Ngân thỏa mãn gật đầu, nhướn mày đầy khiêu khích với mấy cô gái xung quanh rồi mới hài lòng khoác tay Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành cúi đầu kéo cổ áo sơ mi của mình ra, thấy vết son môi màu đỏ nhạt thì buồn cười mắng cô, “Ấu trĩ.”
Hoàng Ngân không thèm quan tâm đến anh, kéo chặt tay anh, nghênh ngang dẫn nam thần của cô rời đi trong ánh mắt ghen tị của mấy cô gái.
“Bác sĩ Cao, anh phải để em kiêu ngạo cả đời này đấy nhé! Không được có bụng bia, không được hói đầu, cũng không được gù lưng! Anh phải khiến em tự hào cả đời này…”
Cao Dương Thành cong mắt cười, ánh mắt quyến rũ như bầu trời phủ đầy sao sáng chói, anh đưa tay vuốt ve mái tóc Hoàng Ngân, “Anh hứa rằng sẽ khiến em kiêu ngạo cả đời này!”
“Được!” Hoàng Ngân vui sướng dụi đầu vào lòng anh.
Bác sĩ Cao, chúng ta hứa với nhau sẽ nắm tay nhau sống tiếp nhé.
Đến khi cuộc đời này chấm dứt cũng không được buông tay nhau ra, được không?
—
Trong một nhà hàng đồ Âu, Cao Dương Thành ngồi trước bàn ăn, đối diện anh là Ôn Thuần Như đang ngồi rất nghiêm chỉnh, song có vẻ rất không hài lòng, ánh mắt bà ta cứ dán lấy vết son môi trên cổ áo con trai mình.
“Còn gì là thể thống nữa hả!” Bà ta giận dữ mắng.
Cao Dương Thành nhướn mày, cười như không có chuyện gì, “Mẹ, đây là niềm vui của đám thanh niên tụi con mà.”
“Ha! Niềm vui của đám thanh niên à? Chê mẹ già rồi chứ gì? Cái niềm vui gì vậy hả? Trông có ra gì không? Một đứa con gái đứng đắn sẽ để lại dấu vết kinh tởm này trên người đàn ông hả?” Trong mắt Ôn Thuần Như chỉ toàn là xem thường và khinh miệt.
Cao Dương Thành nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, “Mẹ, Hoàng Ngân là một cô gái vô cùng đứng đắn.” Anh bưng tách cà phê trên bàn lên, bình tĩnh uống một ngụm rồi nhìn mẹ mình, “Hơn nữa, con trai của mẹ sẽ không cưới cô gái nào ngoài cô ấy.”
“Con…” Ôn Thuần Như đặt dao dĩa trong tay xuống, đầy phẫn nộ nói, “Con muốn làm mẹ tức chết phải không? Hay là con định làm một thằng bất hiếu, mặc kệ ba con phải ngồi tù, rõ ràng có cách cứu ông ấy ra nhưng không chịu cứu?”
Cao Dương Thành nhíu mày, đặt tách cà phê trong tay xuống rồi nhìn mẹ mình bằng vẻ mặt bình thản không cảm xúc,
“Mẹ, thật sự chỉ có một cách để cứu ba con thôi sao? Hay mẹ chỉ nói với con cách mẹ muốn dùng mà thôi? Con trai mẹ tuy không làm kinh doanh hay chính trị nhưng vài phương pháp tối thiểu thì con vẫn biết, nếu nhà họ Khuất có thể cứu ba thì con tin rằng vẫn còn người khác có thể cứu ba! Mẹ cần gì phải ép con chứ?
“Con… con đừng tỏ ra khôn ngoan với mẹ!” Mặt Ôn Thuần Như trắng bệch, “Mẹ không cần biết con muốn sao, tóm lại thì con nhất định phải cưới Khuất Mỹ Hoa! Và cũng chỉ được cưới con bé ấy thôi! Con muốn cưới Đỗ Hoàng Ngân vào nhà họ Cao ấy à? Đừng hòng!”