CHƯƠNG 27: HAI MƯƠI TƯ GIỜ CUỐI CÙNG
“Nếu lần kiện này thua sẽ chỉ làm tôi mắc nợ anh nhiều hơn mà thôi…”
Hoàng Ngân mím mím môi, trong lòng có chút áy náy: “Đừng để tôi phải mắc nợ anh quá nhiều.”
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành nhìn thẳng vào cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh, rất lâu sau anh mới lạnh lùng cong khóe môi lên: “Đỗ Hoàng Ngân, thứ cô nợ tôi, cả đời này cũng không trả nổi!”
Anh khiến trái tim Hoàng Ngân bỗng nhiên thít chặt lại, trong đáy mắt dâng lên một tầng nước nhàn nhạt không thấy rõ.
Cao Dương Thành ngả người dựa lên lưng ghế, con ngươi sâu hút nhìn về phía cây phong đỏ rực đến mức chói mắt ở phía xa: “Cô có nhớ bản thân đã từng nói, sau khi trả Trái Tim Biển Cả về lại thì từ đó về sau hai chúng ta không còn quen biết nhau?”
Hoàng Ngân cúi thấp đầu: “Ừ, có nhớ.”
Nhưng mà cô làm không được.
“Đỗ Hoàng Ngân, mai là chủ nhật, đi theo tôi một ngày đi…” Cao Dương Thành đột nhiên nói.
Hoàng Ngân sững sờ, nghiêng đầu rồi lại ngạc nhiên nhìn anh.
Cao Dương Thành cũng nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc: “Đi theo tôi một ngày, tôi sẽ rút lại đơn kiện.”
Đối mặt với điều kiện của anh, Hoàng Ngân có chút hoang mang: “Chủ nhật tôi cũng rất bận.”
“Vậy nếu tôi lấy Trái Tim Biển Cả đó ra để cược thì sao?” Cao Dương Thành lạnh nhạt mở miệng.
Hoàng Ngân cả kinh, trên mặt có chút vui mừng: “Anh tìm được nó rồi?”
Cao Dương Thành lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Tìm được hay không toàn bộ đều nằm ở quyết định của cô.”
Vì vậy bây giờ người đàn ông này đang uy hiếp cô đấy à?
“Đỗ Hoàng Ngân, qua ngày mai, chúng ta hãy xem nhau như là người dưng đi…”
Vì thế ngày mai chính là hai mươi bốn tiếng cuối cùng của bọn họ!
Cao Dương Thành khiến Hoàng Ngân phải sững sờ.
Cô khó hiểu nhìn anh, vẻ mặt còn có chút ngẩn ngơ.
Khóe miệng lạnh nhạt của Cao Dương Thành treo lên một nụ cười tùy ý: “Sao thế? Sợ à?”
“Không… Không phải…”
Trong chốc lát đó, Hoàng Ngân cảm nhận được một loại cảm giác không tên cứ quanh quẩn ở trong lòng cô, vô cùng khó chịu.
“Đỗ Hoàng Ngân, thật ra cô cũng là một con rắn độc, khiến người ta tránh không kịp…” Bỗng nhiên Cao Dương Thành buông ra một câu chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Nhìn cây phong ở phía xa, ánh mắt càng lúc càng sâu hút.
Cô là một con rắn độc gặm nuốt lòng người!
Cao Dương Thành biết, nếu như bản thân lại dây dưa với cô như thế thêm một lần nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày chính anh phải thịt nát xương tan!
Huống chi Cao Dương Thành vốn dĩ rất xem thường cái trò vụng trộm ngoài giá thú này!!
Vì thế, cứ như vậy đi!
“Ngày mai, ở nhà tôi, có tới hay không thì tùy cô quyết định.”
Anh làm mặt vô cảm nói xong thì đứng dậy rời đi, để lại một mình Hoàng Ngân ngồi ngẩn ngơ ở trên băng ghế dài, đờ người ra.
Hoàng Ngân không hiểu, nếu thật sự đã muốn làm người dưng thì tại sao anh lại bướng bỉnh muốn cô đi theo anh một ngày nữa.
Thật ra Hoàng Ngân không biết, chuyện này ngay cả bản thân Cao Dương Thành cũng không thể hiểu nổi.
…
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Hoàng Ngân cũng đến, chỉ là không biết vì để được rút đơn kiện hay là vì Trái Tim Biển Cả, hoặc có thể vì nguyên nhân nào khác cô chẳng rõ.
Lúc Cao Dương Thành đến mở cửa cho cô thì mái đầu vẫn rối tung như tổ quạ. Mà cho dù tóc tai có rối bù cũng mảy may ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của anh cả, thậm chí nếu so sánh với sự chín chắn ngày thường thì còn có thêm chút năng động tuổi trẻ tỏa ra nữa.
Anh mở to đôi mắt lờ mờ vẫn còn đang ngái ngủ của mình ra, đứng trước cửa nheo mắt nhìn cô.
“Chào.”
Hoàng Ngân ổn định lại nỗi lòng hồi hộp của mình rồi chào hỏi anh, trên mặt vẫn còn có chút lúng túng.
“Chào anh.”
Cao Dương Thành cong khóe môi lên, đáp một câu: “Làm cho tôi một bát mì đi!”
“Hả, à được, vậy anh mau đi rửa mặt đi.” Hoàng Ngân trả lời.
Cao Dương Thành quay lại vào phòng ngủ, còn Hoàng Ngân thì đi vào trong bếp.
Trong phòng bếp sạch sẽ đến nỗi phải dùng từ sạch sành sanh để hình dung, rõ ràng người đàn ông này hiếm khi ở nhà ăn cơm thường ngày.
Mở tủ lạnh ra, bên trong có ít đồ uống lạnh, còn có một gói mì nằm chỏng chơ ở đó.
Hoàng Ngân cau mày lại, rốt cuộc người đàn ông này thường ngày sống như thế nào vậy? Giờ cũng đã vào cuối thu rồi, sao lại còn uống nước lạnh vậy chứ? Chẳng trách tại sao lại mắc bệnh dạ dày.
Hoàng Ngân đun nước, định làm mì.
Lúc này Cao Dương Thành cũng đã rửa mặt xong xuôi, từ trong phòng ngủ bước ra.
Chuyện đầu tiên sau khi ngủ dậy là tắm rửa, thói quen này hình như anh vẫn còn giữ.
Mái tóc ngắn đen nhánh bấy giờ mới thấy sạch sẽ gọn gàng hơn không ít, còn vương chút hơi nước mịt mờ, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Áo ngủ đã được thay bằng chiếc áo sơ mi trắng thuộc loại cao cấp.
Cổ áo sơ mi hơi phanh rộng, cổ tay áo được tùy tiện xắn lên trên giữa cánh tay, để lộ da thịt màu lúa mạch ở dưới, toát lên sự cương nghị đặc thù của đàn ông.
Quần tây sẫm màu ôm sát lấy đôi chân thon dài của anh, quần áo được cắt may khéo léo càng khiến vóc người một mét tám tám nổi bật thêm phần cao to mạnh mẽ. Cái eo hình tam giác ngược hoàn mỹ kia như một tác phẩm điêu nghệ tuyệt vời được thượng đế đích tay làm ra, gợi cảm đến mức khiến người suy tư.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chẳng có lấy một chỗ tỳ vết để người khác bắt bẻ. Trên người anh từ lúc sinh ra đã mang theo khí chất cao quý và tao nhã càng khiến mọi người ngước mắt trông coi.
Hoàng Ngân vội vàng dời ánh mắt từ trên người anh sang chỗ khác, cô chỉ vào tủ lạnh: “Đã sắp sang đông rồi, sao anh còn uống nước lạnh vậy?”
“Quen rồi.”
Cao Dương Thành cất bước tiến lại gần cô.
“Không phải dạ dày không tốt sao? Sau này đừng uống nữa.”
Hoàng Ngân cúi đầu đánh trứng, tựa như chỉ tùy ý dặn dò anh thôi.
Trứng gà là nguyên liệu nấu ăn duy nhất trong tủ lạnh của anh.
Cao Dương Thành không trả lời cô, vẫn theo thói quen đi đến mở tủ lấy đồ uống lạnh ra, tay vừa duỗi ra thì bỗng dừng lại.
Cô gái này vừa dặn anh xong.
“Đây này.”
Hoàng Ngân đưa cho anh một cốc sữa bò nóng: “Mới đun xong đấy. Mì còn phải chờ vài phút nữa, anh uống cốc sữa bò này cho ấm bụng trước đi.”
Cao Dương Thành nhận lấy.
Ánh mắt rơi xuống cốc sữa bò trong tay mình, màu mắt có chút sẫm lại.
Tầm mắt lại chếch sang Hoàng Ngân đang bận bịu nấu mì cho anh ở trong bếp.
Bốn năm, Đỗ Hoàng Ngân ngoại trừ gầy hơn một chút thì thật sự chẳng thay đổi chỗ nào nữa cả.
Khuôn mặt dễ thương, không được tính là quá xinh đẹp nhưng lại vô cùng sáng sủa, tính cách trước sau vẫn cố chấp như một, có lúc rất đáng ghét, nhưng có lúc cũng… làm người ta rung động sâu sắc. Hệt như trước kia, thích quan tâm anh sít sao, không cho anh thế này, không cho anh thế kia, thật sự rất phiền nhưng cũng rất ấm áp.
“Đỗ Hoàng Ngân.”
Cao Dương Thành đột nhiên gọi tên cô, con ngươi vẫn cố định trên khuôn mặt xinh đẹp chếch nghiêng, không chút gợn sóng.
Hoàng Ngân quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”
Cao Dương Thành ngừng mười mấy giây.
“Nói rồi đấy, qua ngày hôm nay thì đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Đáy mắt nhuộm đen của anh nhạt nhòa như biển không gió về đêm.
Cao Dương Thành đặt cốc sữa bò xuống bàn rồi xoay người đến tủ lạnh lấy đồ uống lạnh ra, anh ngửa đầu tu “ừng ực ừng ực” mấy hớp lớn, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Ngân: “Biết chưa? Đây mới là nếp sống thường ngày của tôi, không bước được vào trong cuộc sống của tôi thì đừng mơ đến việc xáo trộn nhịp sống bình thường của tôi!”
Hình như anh đang tức giận.
Nhưng Hoàng Ngân không biết tại sao anh lại lên cơn như vậy.
Cô không trả lời anh, chỉ xoay người múc mì trong nồi ra.
“Mì xong rồi.”
Hoàng Ngân thái hành rải vào trong nước mì rồi bưng bát đến đặt lên trên bàn ăn.
Cao Dương Thành cầm đũa lên, ngồi xuống trước bàn ăn, Hoàng Ngân cũng ngồi xuống trước bàn theo anh.
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu ăn mì, do dự một lát mới nói: “Sau này chuyện trang trí phòng tân hôn của anh, tôi sẽ liên hệ trực tiếp với cô Khuất.”
“Ừ.”
Cao Dương Thành không chút do dự đáp.
Hoàng Ngân chỉ cảm thấy lồng ngực như bị một tấm màng không lọt gió bọc kín mít lại vậy, khó chịu đến cùng cực: “Vậy anh muốn ý kiến gì thì nói cô ấy chuyển lời lại cho tôi là được.”
“Chuyện này cô nói nhiều lần rồi.” Cao Dương Thành nhắc nhở cô.
“Hả, thật sao?” Đầu óc Hoàng Ngân có chút lơ đãng.
“Trong hai mươi bốn giờ này có muốn đi chỗ nào không?” Cao Dương Thành ngẩng mặt lên hỏi cô.
Hoàng Ngân ngớ ra một lát mới nhớ ra phải trả lời, trong phút chốc đó điện thoại di động trong túi xách lại vang lên.
“Đợi chút.”
Cô vội vàng đứng dậy đi ra phòng khách lấy điện thoại di động.
“Vũ Đạt?”
Là Đoàn Vũ Đạt điện đến.
Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc này thì Cao Dương Thành không nhịn được mà ngước mắt nhìn Hoàng Ngân một chút, đáy mắt vốn nhạt nhòa tựa hồ lại nhạt thêm một chút nữa.
Anh cúi đầu tiếp tục ăn mì.
“Hoàng Ngân, em… Mau mau đến bệnh viện đi!”
Giọng nói của Đoàn Vũ Đạt chưa bao giờ nặng nề khản đặc như lúc này đây.
Hoàng Ngân cả kinh, trong đầu hoảng hốt vài giây.
Lại lập tức nghe anh ấy nói tiếp: “Dương Dương bỗng nhiên ngất xỉu, giờ được đưa vào phòng cấp cứu rồi.”
“Còn nữa, bệnh viện cần bố mẹ đến ký… Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.”
“…”
“Đùng…” một tiếng, Hoàng Ngân chỉ cảm thấy trong đầu có một quả bom phút chốc đã nổ tung, trước mắt đột nhiên trống rỗng.
Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch?
Hoàng Ngân cầm điện thoại di động trên tay mà không ngừng run rẩy.
Trong phút chốc, não cô như thể hoàn toàn chết máy. Hoàng Ngân đỏ mắt, cứ đứng ngơ ngác ở đó, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lát sau cô lại cầm lấy túi xách trên ghế sa lông lên rồi chạy ra ngoài.
Song, còn chưa đến cửa thang máy thì bỗng nhiên tay cô bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt lại.
Cô bị một sức mạnh ngang ngược thô bạo kéo về lại, cả người không hề phòng bị trước mà ngả vào một lồng ngực rắn chắc: “Đi đâu?”
Cao Dương Thành cúi đầu hỏi cô, giọng nói rơi vào tai cô lại lạnh lẽo đến mức khiến người e sợ.
“Tôi có việc gấp, bây giờ phải đi ngay.”
Giọng nói của Hoàng Ngân run rẩy cực độ, cô giãy dụa muốn thoát khỏi lồng giam của Cao Dương Thành: “Thả tôi ra, thả tôi ra.”
Cô gần như dùng giọng điệu van xin để nói với anh, giọng nói nhẹ đến mức như thể vọng từ nơi xa xôi chân trời về đây, không có chút sức lực nào.
Nhưng Cao Dương Thành không nghe theo.
Anh cầm lấy tay của cô, tăng sức nắm lên thêm chút nữa, trong đôi mắt toàn sự ngang ngược hung hăng: “Đỗ Hoàng Ngân, cô đã đồng ý ở với tôi hai mươi bốn tiếng rồi mà?”
“Hôm khác được không? Hôm nay tôi phải đi!!”
Hoàng Ngân vươn tay ấn lung tung lên thang máy, con ngươi đã giăng kín một làn hơi nước mịt mờ.
Nhưng bỗng nhiên cô bị Cao Dương Thành ôm chặt vào trong ngực: “Đỗ Hoàng Ngân, dạ dày của tôi đau…”
Anh đang giữ cô lại, nhưng cũng đang nói sự thật.
Thân hình Hoàng Ngân run lên bần bật, ý thức tựa hồ có chút mê man, mà sương mù nơi đáy mắt lại càng thêm đậm.
Cô đã không thấy rõ mọi thứ ở trước mắt nữa rồi, bao gồm cả người đàn ông đang ở ngay trước mặt trong giờ phút này đây.
“Anh đi uống thuốc đi…”
“Cô rót nước cho tôi.”
Cao Dương Thành cố chấp.
Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu nổi tại sao cứ cố chấp như thế, cứ như một đứa nhỏ giở trò làm nũng vậy, thật ấu trĩ.
Hoàng Ngân lắc đầu đẩy anh ra, có chút giận dữ: “Tôi phải đi, không kịp rồi, không kịp rồi!”
Cô giãy dụa muốn chạy đến chỗ thang máy, gương mặt trắng bệch như tờ.
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi nói tôi đau dạ dày!!”
Cao Dương Thành gầm nhẹ lên với Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân trừng đôi mắt đầy tia máu lên nhìn anh: “Thả tôi ra…”
“Đỗ Hoàng Ngân, đây là hai mươi bốn tiếng cuối cùng của chúng ta!”
Cao Dương Thành lại nhắc nhở cô lần nữa, ngón tay lại dùng sức hơn, gần như đã bấm vào trong thịt của cô.
“Thả tôi ra!!”
Giọng nói của Hoàng Ngân bỗng nhiên cao lên tận vài tông.
“Nếu như lại thêm một Trái Tim Biển Cả thì sao đây?!”
“Cao Dương Thành, anh đừng ồn ào nữa!!” Mắt của Hoàng Ngân đã hoàn toàn đỏ hoe.
Đáy mắt của Cao Dương Thành cũng hoàn toàn lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng thấp đến gần như hóa đá: “Người đó thật sự quan trọng đến thế?”
Người anh hỏi là Đoàn Vũ Đạt.
“Đúng thế.” Viền mắt của Hoàng Ngân lập tức đỏ lên, nước mắt không kiềm được lã chã rơi xuống, cô ra sức nắm chặt hai tay đang run rẩy thành quả đấm: “Người đó là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi! Vì vậy, Cao Dương Thành, cầu xin anh buông tay ra đi! Đừng khiến tôi phải hận anh…”
Hoàng Ngân không dám tưởng tượng, nếu như… Đây là lần cuối cùng cô ở chung với con trai…
Nếu như, ngay cả lần cuối cùng gặp con cô cũng không đến kịp…
Không thể!! Tuyệt đối không thể!!
Dương Dương dễ thương như thế, sao thượng đế lại nỡ lòng nào đối xử với thằng bé như vậy được chứ!
…
Rốt cuộc Cao Dương Thành cũng buông Hoàng Ngân ra.
Anh ngồi giữa sảnh rộng lớn, cảm thấy không khí ở chung quanh trở nên lạnh hơn một chút…