Câu trả lời của Cao Hướng Dương khiến tim Vũ Quỳnh bỗng bất giác đập dồn dập, hai má đỏ ửng, dái tai nóng lên.
Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự kiều diễm khiến người ta rung động…
“Vậy thì chúng ta có thể làm vợ chồng…”
Sự ngượng ngùng ẩn giấu trong đôi mắt của Vũ Quỳnh.
Giọng nói vừa dứt, hai má cô lập tức nóng bừng nhiều hơn.
Lời của Vũ Quỳnh khiến bước chân của Cao Hướng Dương bỗng dừng lại.
Sau hồi lâu, anh gật đầu rồi nhìn cô bằng đôi mắt nặng nề: “Chủ đề này không thích hợp với chúng ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh trắng nhợt.
Bỗng nhiên cô buông lỏng cổ anh ra, vùng vẫy một lúc rồi chui ra khỏi ngực anh: “Anh với Vưu Tiên thì hợp với chủ đề này, đúng chứ?”
Cô không đợi anh đáp lại mà đã xoay người, vung đầu tự ý bước vào phòng ngủ của mình.
“Ầm” một tiếng, cô nặng nề đập cửa vào.
Vũ Quỳnh đeo túi xách bước vào trường.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Đột nhiên bờ vai nhỏ nhắn bị cánh tay dài kéo lại: “Này! Quái vật nhỏ, anh cô cũng đủ tàn nhẫn nhỉ? Không ngờ anh ta lại hẹn ba tôi!!! Hôm đó về, cậu chủ là tôi ăn roi của ba tôi không ít đâu!!”
“Đáng đời anh!!”
Vũ Quỳnh trực tiếp bỏ đá xuống giếng, cô đập tay anh ta rồi lại đẩy anh ta ra: “Anh cách xa tôi một chút, tôi thân với anh lắm à?”
“Hôn cùng đã hôn rồi, cô còn muốn quỵt nợ hả?”
Lục Li Dã lại mặt dày dính lấy cô, anh ôm đầu vai nhỏ nhắn của cô, dù thế nào cũng không chịu buông tay: “Để bồi thường cho tôi, tối nay cô ăn cơm tối với tôi nhé.”
Vũ Quỳnh cảm thấy nói chuyện cùng tên này quả thực là…
Có chướng ngại khai thông!!
“Tại sao tôi phải bồi thường cho anh? Tôi cũng sẽ không ăn cơm cùng anh đâu!! Anh buông tôi ra! Buông ra…”
Trong mắt Vũ Quỳnh viết hai chữ đáng ghét, không hề che giấu chút nào.
Nhưng Lục Li Dã lại không hề bị đả kích, cậu kéo những lọn tóc dài của cô rồi trêu chọc: “Cô bé không biết phải trái!”
Vũ Quỳnh bơ anh ta, cô giãy khỏi sự giam cầm của anh ta rồi chạy nhanh suốt đường đến tầng học của mình, nghiêm chỉnh coi Lục Li Dã sau lưng mình thành hồng thủy mãnh thú.
Vũ Quỳnh mới vừa vào phòng học, cô vẫn chưa kịp đặt túi xách vào trong bàn, Tần Lịch Lịch đã bảo: “Hai chúng ta nói chuyện đi.”
Vũ Quỳnh sững sờ một lúc, cô nhìn cô ta một lúc, trên mặt hờ hững.
“Vũ Quỳnh, chúng ta nói chuyện đi!”
Có lẽ là Tần Lịch Lịch sợ cô không chịu nên giọng điệu nhấn mạnh thêm.
Vũ Quỳnh buông túi xách xuống, cô đi theo cô ta ra ngoài phòng học.
Tần Lịch Lịch dẫn cô tới sân tập của trường, trong sân tập có sinh viên khoa thể dục đang tập thể dục buổi sáng, Tần Lịch Lịch lại dẫn cô tới một góc không có người.
“Vũ Quỳnh, coi như là tớ cầu xin cậu được không? Cậu đừng giành Li Dã với tớ!”
Sắc mặt của Tần Lịch Lịch hơi buồn rầu.
Vũ Quỳnh chau mày chặt, cô bực mình giải thích: “Tớ không giành anh ta với cậu, tớ không hề có chút hứng thú nào với anh ta, tớ có người mình thích rồi!!”
“Tớ biết! Nhưng anh ấy thích cậu, cậu đã hấp dẫn anh ấy!!”
Vũ Quỳnh vừa nghe lời này của Tần Lịch Lịch, trong lòng cô bỗng dưng hơi tức giận.
Sao cô ta không nói mình dụ dỗ người đàn ông của cô ta luôn nhỉ?!
Cô lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Lịch Lịch ở đối diện: “Vậy cậu tìm tớ thì có ích gì? Cậu nên đi tìm anh ta chứ, bảo anh ta cách xa tớ ra!!”
Vũ Quỳnh nói xong thì xoay người định đi nhưng cổ tay lại bị Tần Lịch Lịch kéo lại
“Vũ Quỳnh!”
Vũ Quỳnh không kiên nhẫn.
Tần Lịch Lịch tiếp tục nói: “Li Dã chỉ bị loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của cậu dụ dỗ mà thôi! Nếu bình thường cậu không đối xử cao ngạo với anh ấy như vậy, thuận theo anh ấy một chút thì anh ấy nhất định sẽ mất hứng thú với cậu ngay! Làm thế thì anh ấy sẽ không quấn lấy cậu nữa đâu!!”
Khi Tần Lịch Lịch nói những lời này, tâm trạng cô ta còn tỏ ra hơi kích động.
Vũ Quỳnh cảm thấy quả thực ra đầu của con nhóc này bị lừa đá mất rồi, cô xoay người, phiền chán nhìn cô ta rồi cười khẩy: “Cậu muốn tớ làm thế nào? Bán rẻ tiếng cười cho anh ta xem à?
Hay là anh ta muốn ôm tớ thì tớ để anh ta ôm một lúc, lúc muốn hôn tớ thì để anh ta hôn? Tối nay anh ta còn hẹn tớ ăn cơm đấy, nếu làm như cậu nói thì có phải tớ nên bỏ tự tôn mà đi ăn một bữa với anh ta không? Tớ nói với cậu nhé, anh ta là vật báu trong lòng cậu, nhưng trong lòng tớ anh ta chẳng là gì cả!!”
“Vậy còn tớ thì sao? Thế trong lòng cậu, có phải ngay cả tư cách làm bạn cậu tớ cũng không có không?!!”
Tần Lịch Lịch phờ phạc, lớn tiếng hỏi cô.
“Quan hệ của hai chúng ta không tốt đến mức tớ phải thuận theo người đàn ông khác vì cậu.”
Vũ Quỳnh ăn ngay nói thật.
Trước giờ cô chính là người thẳng thắn, cô càng ghét giả tạo.
Càng huống hồ người bạn tốt thật lòng sẽ không cầu xin cô làm chuyện vừa ngu ngốc vừa buồn nôn như vậy!
Tần Lịch Lịch cười trầm thấp: “Vũ Quỳnh, cậu mãi mãi ích kỷ như vậy…”
Cô ta như than thở một tiếng rồi sau đó lại hít một hơi, nhẹ giọng cầu khẩn: “Sau này xin cậu hãy cách xa anh ấy một chút, tớ… có thai rồi…”
Nói xong, cô ta không đợi Vũ Quỳnh đang ngạc nhiên hoàn hồn lại mà đã xoay người rời đi.
Vũ Quỳnh nhìn bóng lưng của cô ta, đột nhiên bỗng chốc trong lòng cô trở nên khó chịu đủ kiểu.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn không thể thuận theo người đàn ông đó!
Đó là chuyện giữa bọn họ, không liên quan đến cô!
Về đến phòng học, Tần Lịch Lịch đã ngồi vào chỗ của mình, cô ta đang kiểm tra sách vở, định ôn tập.
Vũ Quỳnh đi tới chỗ mình, cô ngồi xuống cạnh Tần Lịch Lịch.
Cô suy nghĩ một lúc rồi vẫn mở miệng hỏi cô ta: “Cậu định làm thế nào?”
Đây là lần đầu Vũ Quỳnh quan tâm đến chuyện của cô ta, ngược lại khiến Tần Lịch Lịch lộ vẻ hơi giật mình.
“Tớ không biết…”
Tần Lịch Lịch trả lời, trong giọng điệu lộ vẻ bất lực: “Tớ sẽ nói với anh ấy trước rồi lại tính tiếp.”
Vũ Quỳnh im lặng trong nửa phút, cách rất lâu cô mới nói: “Có gì cần tớ giúp thì cậu có thể tìm tớ, anh trai tớ là bác sĩ!”
Sắc mặt Tần Lịch Lịch hơi trắng nhợt, tâm trạng vô cùng xúc động: “Tớ chưa từng nghĩ phải bỏ đứa trẻ!”
“Đó là chuyện của hai người…”
Thái độ của Vũ Quỳnh lại lạnh nhạt.
Sau lần này, hai người cả ngày cũng không nói câu nào nữa.
…
Chiều đến, tan học…
Vũ Quỳnh vừa mới bước ra khỏi sân trường, bỗng nhiên cô đã bị một đám nữ sinh hóa trang như nữ lưu manh (1) chặn lại.
(1) (*) Nguyên tác là “tiểu thái muội” [小太妹]: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Vũ Quỳnh ngẩng đầu, hờ hững nhìn bọn họ.
“Cô chính là Vũ Quỳnh?”
Nữ sinh cầm đầu một đầu tóc đỏ, trên tai còn đeo một hàng đinh kim loại đủ mọi màu sắc kỳ lạ.
Vũ Quỳnh lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, cô không để ý mà nghiêng người vòng qua bọn họ rồi đi.
“Này! Tính tình kiêu ngạo thật đấy! Cực kỳ kiêu ngạo đúng không?”
Cổ tay của Vũ Quỳnh chợt bị một bàn tay kéo lại.
Trên đầu cũng có một bàn tay công kích, đập vào sau ót cô, đẩy cô về phía trước rồi lăng mạ: “Cho mày giả vờ thanh cao! Đáng đánh!!”
Từ nhỏ Vũ Quỳnh đã là đứa bé được ngậm trong miệng mà cưng chiều, từ bé đến lớn chỉ có cô bắt nạt người khác, từ trước đến giờ chưa từng bị người khác bắt nạt, đương nhiên tính tình rất cứng rắn.
Bàn tay nhỏ nhắn cung lên, trực tiếp quăng túi xách trên vai, “bang” một lúc rồi cô quất vào mặt nữ sinh đập đầu mình: “Cút!”
“Đệt!!”
Cô gái kia mắng một câu: “Cô ta còn dám ra tay trước! Mẹ nó, đánh cô ta đi!!”
Cô ta vừa dứt lời, đám nữ lưu manh bên cạnh đã xông về phía Vũ Quỳnh vây đánh.
Đấm đá va chạm, không hề chịu thua.
Hai nắm đấm của Vũ Quỳnh có cứng rắn hơn nữa thì tất nhiên cũng không chống cự nổi sự quần công của đám nữ lưu manh này, thoáng chốc cô đã bị đánh ngã xuống đất, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cũng hơi rỉ máu, nhưng ngoài việc không chịu thua, ra sức phản kích ra, cô không hề mở miệng kêu đau, càng không mở miệng xin bọn họ tha cho mình.
Lúc này, đúng lúc đám bạn xấu cùng lớp của Lục Li Dã đi cùng nhau, dọc đường ra khỏi sân trường vừa cười vừa nói.
Nghe thấy tiếng đánh nhau, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn qua bên Vũ Quỳnh.
“Con gái cũng đánh nhau tốt như vậy à?”
Lục Li Dã chế nhạo.
Cậu không chú ý đến Vũ Quỳnh bị vây trong đống người.
“Con gái bắt đầu đánh nhau thì còn tàn nhẫn hơn con trai!”
Có người tổng kết.
Bỗng có người huýt sáo: “Này, Cậu Lục, cậu nhìn người bị đánh xem có giống bạn của bạn giường của cậu không? Người hôm đó đến lớp chúng ta tìm cậu ấy?”
“Bạn giường nào?”
Lục Li Dã nhếch miệng rồi hỏi xấu xa.
Cậu cụt hứng nhìn qua bên đó, lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị thương của Vũ Quỳnh, cậu thô lỗ mắng to một câu: “Mẹ nó! Bọn họ cũng dám động vào người phụ nữ của cậu đây à!”
Cậu xoay người bước nhanh đến bên kia.
Cậu quăng cặp sách trên vai, “ầm”, hung ác đập vào đầu mấy cô gái đang vây đánh.
Sức lực tuyệt đối nặng hơn cú ném khi nãy của Vũ Quỳnh không chỉ mười lần, cộng thêm trong cặp còn có mấy quyển sách giáo khoa dày cộp bỗng chốc đập lên đầu mấy nữ lưu manh, khiến bọn họ đau đến nỗi gào khóc.
Cùng lúc đó, mặt Vũ Quỳnh bị tát “bốp” một cái.
Năm ngón tay đỏ chót lập tức hiện rõ trên má cô vô cùng rõ rệt, chướng mắt.
Người đánh cô chính là nữ lưu manh tóc đỏ cầm đầu lúc trước.
Lục Li Dã thấy vậy thì không nói hai lời đã siết chặt cổ áo của cô gái đó, “bốp”, một bạt tai trả lại không hề keo kiệt.
Dường như cái bạt tai đinh tai nhức óc này khiến tất cả nữ lưu manh bỗng chốc chấn động tỉnh táo lại.
Ngay cả Vũ Quỳnh bị đánh ngã trên đất cũng hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
Suy cho cùng đàn ông đánh phụ nữ…
Lục Li Dã lạnh lùng ném cặp sách về phía sau lưng mình, ánh mắt sắc như đao khoét trên người bọn họ, cậu lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng Lục Li Dã tôi thích theo đuổi phụ nữ nên không nỡ đánh phụ nữ!! Nếu đã dám động vào người của Lục Li Dã, tôi không quan tâm cô là mặt hàng gì, đánh như thường!! Đừng sợ, tiến lên trước một bước cho tôi!!”
Tất cả nữ lưu manh đều bỗng chốc ngậm miệng.
Lục Li Dã là người thế nào cơ chứ? Trước giờ khi đánh nhau đều liều mạng! Huống hồ, trong trường học càng được nhiều người ủng hộ, tùy tiện gọi cũng có hơn trăm anh em tấn công, ai dám động vào kẻ điên như vậy?
Lục Li Dã xoay người đi thăm Vũ Quỳnh nhếch nhác.
“Quái vật nhỏ, tính tình quá thẳng thắn, bị đánh rồi đúng không?”
Đối diện với dáng vẻ thảm hại của Vũ Quỳnh, Lục Li Dã không chỉ thông cảm an ủi mà ngược lại còn trêu chọc, chế giễu cô.
Nhưng Vũ Quỳnh có lòng cảm nơn kiểu nói đùa như chế giễu của cậu, ít nhất nó sẽ không khiến trong lòng người luôn kiêu ngạo như cô cảm thấy bẽ mặt như vậy.
“Đi nào! Đi ăn cơm cùng tôi!”
Lục Li Dã kéo cô bước ra khỏi đám người.
Lần đầu tiên Vũ Quỳnh không tránh né động tác thân mật của cậu.
“Cậu Lục!”
Cô gái tóc đỏ cầm đầu chụp bả vai của Lục Li Dã: “Anh đừng quên bạn gái mình là Lịch Lịch!”
“Cút!!”
Lục Li Dã kéo Vũ Quỳnh rời đi, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Lục Li Dã không kéo Vũ Quỳnh đến nhà ăn mà ngược lại kéo cô về trường, đi thẳng đến phòng y tế.
Đúng lúc bác sĩ Tần trực ban ở phòng y tế chuẩn bị tan làm.
“Dì ơi, dì đừng vội tan làm, dì mau bôi thuốc giúp cô ấy đi.”
Lục Li Dã kéo Vũ Quỳnh bị thương toàn thân ngồi đối diện với bác sĩ Tần.
Đúng vậy, trùng hợp là dì của Lục Li Dã chính là bác sĩ Tần Sầm đang trực ở phòng y tế.
“Trời ơi, sao lại thế này? Sao một cô gái lại bị thương nhiều như vậy! Mau để dì khám!”
Nhìn Tần Sầm khoảng bốn mươi tuổi, ngũ quan rất đẹp, dù năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt bà nhưng bà vẫn thùy mị tao nhã, hơn nữa xem ra là kiểu hiền lành tướng từ tâm sinh, rất dễ gần.